Mẹ Chồng Muốn Dạy Tôi Làm Người

Chương 1



Khi sinh con trai, tôi suýt ch .t vì sinh khó, phải truyền máu đến gần nửa người mới giữ lại được mạng sống, nằm viện tới hai mươi ngày.

Ngày đầu tiên xuất viện trở về nhà, tôi phát hiện cô giúp việc đã biến mất.

Không chỉ vậy, nhà cửa bừa bộn vô cùng, em chồng còn dọn về ở, mang theo đứa con mới hơn tháng tuổi.

Tôi vội hỏi mẹ chồng chuyện gì đã xảy ra.

“Cô giúp việc đó không được, mẹ đuổi rồi. Em con cũng cần người chăm, nên mẹ đón nó về. Một mình mẹ lo được cho cả hai đứa.”

Tôi nhíu mày:

“Người đó là con thuê, sao mẹ lại tự ý đuổi mà không hỏi con?”

Chồng tôi là Hứa Tiểu Lượng, bước ra hòa giải:

“Có gì mà ầm ĩ, mẹ nói chăm được thì chắc chắn sẽ không kém người ngoài đâu.”

Tôi nhìn bát canh gà đặc sệt trước mặt, trong lòng bỗng hiểu ra vài điều.

Em chồng tôi mê yêu đương mù quáng, lấy phải một anh chồng tóc nhuộm vàng, vô dụng lại cổ hủ, cứ nhất định phải sinh con trai.

Thế nên cô ta sinh tới đứa con thứ tư, vẫn là con gái.

Bên nhà chồng không ưa, mẹ chồng tôi thì xót con gái, bèn đón về chăm, dựa vào nhà tôi ăn bám, kiếm chút đồ ăn ngon.

Tôi không vui chút nào, nhưng thật sự lúc đó chẳng còn sức mà tính toán.

Nếu bà ấy chịu bỏ công, tôi bỏ ít tiền cũng được, miễn là cơ thể tôi được chăm sóc cho hồi phục.

Thế nhưng chưa đầy 3 ngày, tôi phát hiện khẩu phần ăn của mình tệ đi trông thấy.

Ban đầu con tôi khóc, mẹ chồng còn thỉnh thoảng ghé qua. Giờ thì chẳng thấy đâu, cả ngày chui rúc trong phòng con gái, bế cháu, ru ngủ.

Tới bữa thì mang tới cho tôi chút nước canh lỏng như nước rửa nồi, để lên bàn rồi đi mất.

Đồ dùng của con tôi, tã bỉm tôi đặt mua bà ấy lấy mà chẳng hỏi câu nào, dùng phung phí như không.

Tôi nhịn không được, phàn nàn với Hứa Tiểu Lượng.

Anh ta lập tức cau mày, bắt đầu tính sổ:

“Em nằm viện tốn không ít đâu đấy, giờ cũng đang kẹt tiền, ăn uống đạm bạc chút thì chịu khó đi.”

Từ lúc bị sa thải, anh ta vẫn chưa tìm được việc.

Bất đắc dĩ, tôi chuyển khoản thêm năm ngàn tệ (~18tr) cho mẹ chồng, yêu cầu chăm sóc bữa ăn cho tốt hơn.

Mẹ chồng nhận tiền nhanh lắm, nhưng đồ ăn thì chẳng khác gì.

Đặc biệt sau khi tôi hết tháng ở cữ, ngay cả chút canh cũng không còn, thậm chí có lúc chỉ đưa tôi vài cái bánh quy với hộp sữa bột.

Thể trạng tôi khác người bình thường, sau khi sinh bị tổn thương nghiêm trọng, cần được dưỡng kỹ, không thể cứ thế nhịn ăn mãi.

Tôi không thể tiếp tục cam chịu nữa.

Hôm đó tôi đói đến mức bụng quặn lên, phải vịn tường đi ra bếp.

Vừa đến nơi đã thấy mẹ chồng đang múc canh, phần canh đặc, ngon lành được đổ vào cái tô lớn, còn phần loãng, bà ấy thêm chút nước rồi đổ vào cái chén thường đưa cho tôi.

Tôi không nói gì, lặng lẽ quay về phòng.

Chuyện này, không đơn giản.

Tôi mở điện thoại, lướt xem trang cá nhân của mẹ chồng.

Đập vào mắt là một dòng trạng thái: “Cảm ơn con trai đã giúp mẹ lên chức bà nội, con trai vất vả rồi.”

Tôi bật cười.

Bà ta chẳng những không thương xót tôi, người suýt ch .t khi sinh mà còn đem hết công lao tặng cho con trai mình.

Đúng lúc đó, Hứa Tiểu Lượng đẩy cửa bước vào.

Tôi vẫy tay gọi anh ta lại, đưa điện thoại cho xem.

Tôi cười nhạt:

“Anh vất vả lắm à?”

Anh ta hừ lạnh:

“Còn gì nữa, vất vả cả năm, giờ cuối cùng cũng giải thoát rồi.”

Anh ta cầm đồ rồi quay đi, để lại tôi đứng ch .t lặng.

Tôi nhớ đến một bài viết từng đọc: Làm sao để trói một người phụ nữ? Chính là cứ giả vờ, giả vờ cho đến khi cô ấy sinh con, không còn sức để rời đi.

Nghĩ lại trước kia, anh ta và mẹ chồng cũng từng tử tế với tôi, hóa ra chỉ là đang “giả vờ”.

Bây giờ, thấy tôi đã sinh con, chẳng thèm diễn nữa.

Họ nghĩ như vậy là xong sao?

Xem thường tôi quá rồi.

Tôi cầm điện thoại, liên lạc với công ty trung gian từng thuê giúp việc.

Tôi là người thực tế, mọi chuyện phải có tính toán lâu dài.

Trước tiên, tôi sẽ dưỡng cho khỏe cái đã.

Tôi sẽ không dùng mạng sống của mình để chiến với bọn họ.

2

Chị trung gian vừa nghe tôi báo tên, lập tức nổi giận.

“Cô làm sao thế hả? Nói rõ ràng là sẽ để người ta làm ba tháng, tôi tìm cho cô bảo mẫu hạng nhất đấy! Vậy mà hai mươi ngày đã đuổi người ta, hại cô ấy bị gián đoạn công việc.”

“Chị ơi, chị đừng giận, chuyện này em không biết.”

Tôi giải thích sơ qua tình hình. Chị ấy làm nghề này lâu năm, gặp không ít chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nghe xong là hiểu ngay, chỉ biết im lặng lắc đầu.

“Chị giúp em tìm người khác đi, giờ em yếu lắm, cần người chăm sóc gấp.”

Tôi tha thiết cầu xin.

“Không phải chị không muốn giúp, mà giờ mấy bà bảo mẫu hạng nhất đều bị đặt trước cả rồi, em gọi gấp thế này, chị chịu.”

“Không cần bảo mẫu hạng nhất đâu, người nào nghe lời em là được.”

“Nghe lời cũng không có.” Chị trung gian vẫn lắc đầu, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, khẽ lẩm bẩm:

“Không nghe lời thì lại có một bà. Nhưng bà ấy cứ hay cãi nhau với mẹ chồng nhà chủ, bị đổi chỗ mấy lần rồi.”

Tôi vừa nghe đã mừng rỡ, suýt nhảy cẫng lên. Người như vậy chẳng phải đúng là tôi cần sao?

“Gọi bà ấy tới! Gọi ngay tới đây cho em!”

Chị trung gian nghe giọng tôi nghiêm túc không giống đùa, mới gật đầu đồng ý.

Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên. Tôi từ từ nhích xuống giường, một tay đỡ lấy vết mổ, mở cửa phòng ngủ, thấy mẹ chồng đang chặn hỏi người phụ nữ ngoài cửa.

“Chị là chị Liễu phải không?” Tôi hỏi thẳng.

“Là tôi.” Chị Liễu gạt mẹ chồng ra, xách hành lý đi thẳng vào nhà.

“Ai đấy?” Mẹ chồng trợn mắt hỏi dồn.

“Người tôi mời về, để chăm tôi với con.” Tôi không thèm quay đầu lại, dẫn chị Liễu vào phòng mình.

“Gì cơ? Cô lại tìm người nữa hả? Cô xem nhà này còn chỗ đâu mà ở?”

Mẹ chồng vừa nghe đã cuống cả lên.

Nhà tôi ba phòng ngủ, vốn dĩ tôi với chồng một phòng, mẹ chồng một phòng, còn sửa thêm một phòng cho em bé, để tiện bảo mẫu ở cùng.

Nhưng em chồng dọn vào, ôm luôn đứa bé nằm luôn phòng đó, vậy là mất một phòng.

Tôi đứng lại, quay đầu, không chớp mắt nhìn thẳng vào mẹ chồng.

“Muốn thì bảo Hứa Duệ dọn đi, không thì bà vào ở chung phòng với Hứa Duệ, tự bà chọn đi.”

“Cô! Đây là nhà con trai tôi! Con gái tôi dọn vào thì sao? Đến lượt cô đuổi chắc?”

“Nhà con trai bà? Hỏi lại anh ta xem, ai là người đang trả khoản vay mua nhà.”

Tôi “rầm” một tiếng đóng cửa, để mặc mẹ chồng đứng bên ngoài.

“Bà đó là mẹ chồng cô à? Đúng là thứ tệ hại! Ăn bám con dâu mà còn ngông cuồng như thế! Tôi đời này ghét nhất hạng người như vậy!”

Chị Liễu chống nạnh nói một câu, tôi bật cười.

3

Sau khi đóng cửa, tôi ngồi xuống trò chuyện với chị Liễu một lúc, nghe xong chỉ biết thở dài cảm thán — thì ra tính khí nóng nảy của chị ấy không phải không có lý do.

Chị ấy cũng là một người phụ nữ khổ mệnh.

Chị Liễu là người truyền thống, trong suy nghĩ của chị, chỉ cần cưới chồng, sinh con, sống cuộc sống bình dị, không mưu cầu xa vời gì cả.

Vậy mà nào ngờ, từ lúc con gái ra đời, thái độ nhà chồng đã thay đổi hẳn.

Mẹ chồng ngày nào cũng mắng chị sinh “đồ vô dụng”, vừa hết cữ đã ép chị ra ngoài kiếm tiền.

Chị không dám cãi, đành để con gái lại cho bà trông rồi một mình đi làm thuê.

Không ngờ vừa đi được một tháng, đột nhiên nhận tin con gặp chuyện.

Chị vội vàng chạy về thì thấy con gái toàn thân bị bỏng nặng, da thịt bong tróc, nhìn mà rợn người.

Chị hỏi mẹ chồng chuyện gì xảy ra, bà ta ấp úng mãi mới nói là vô tình làm đổ ấm nước lên người con bé.

Nhưng con bé bị bỏng đã ba ngày rồi, ba ngày ấy không đưa đi viện, bà ta chẳng biết nghe ở đâu ra bài thuốc dân gian, bôi kín người con bé bằng nước tương.

Vết thương nhiễm trùng, con gái sốt cao, khóc đến khản cả tiếng, vẫn cố gào lên — thứ đau đớn ấy, đến người lớn còn không chịu nổi.

Chị Liễu vừa khóc vừa bế con định đưa đi viện, nào ngờ bị chồng cản lại.

“Nhà lấy đâu ra tiền chữa cho nó? Tôi nghe nói bỏng thì chữa tốn lắm. Dù sao cũng là con gái, có chết cũng đẻ lại.”

Lúc đó chị mới hiểu — tất cả là âm mưu!

Chị đã không thể giữ được mạng sống của con gái.

Chị không thể sống chung với đám người sát nhân máu lạnh đó được nữa, nhưng một mình không đấu lại được cả nhà họ, đành trắng tay dứt áo ly hôn.

“Chỉ cần thấy mẹ chồng hành hạ con dâu là tôi chịu không nổi.” Chị Liễu nói, đôi mắt đã đỏ hoe.

“Có chị ở đây, tôi không sợ nữa rồi.”

Tôi cay cay sống mũi. Không cách nào khác, nhà mẹ tôi quá yếu, ba tôi mất sớm, mẹ thì ốm đau triền miên. Bảo tôi đơn độc chống lại cả nhà chồng như lũ súc vật kia, tôi thật sự không có bản lĩnh.

Bây giờ có chị Liễu, vừa giúp tôi dưỡng lại sức, vừa giúp tôi có thời gian lấy lại tinh thần để giành lại những gì xứng đáng.

Hai chị em tôi, ngay lập tức hiểu ý nhau.

Chị Liễu nói, phải bắt đầu từ việc chấn chỉnh lại cái nếp nhà này.

4

Chị Liễu mở cửa ra, mẹ chồng đang dán tai lên cửa nghe lén suýt nữa trẹo cả lưng.

“Tôi sẽ phân lại chỗ ở trong nhà.”

Mẹ chồng đảo tròng mắt, định mở miệng thì đã bị chị Liễu chặn lời:

“Bà, mang con gái mình về phòng bà ở. Từ giờ tôi chỉ chăm cho người thuê tôi, còn con bà thì bà tự lo.”

“Dựa vào đâu tôi phải dọn?” Em chồng Hứa Duệ trợn trừng mắt.

“Cô đang chiếm căn phòng được chủ nhà sửa lại để dành cho em bé đấy. Cô chiếm tổ chim của người ta còn lớn giọng được à? Không muốn dọn thì cút!”

Chị Liễu không khách sáo chút nào, xoay người chỉ thẳng vào mũi chồng tôi.

“Còn anh, dọn ra khỏi phòng ngủ! Không biết sản phụ cần nghỉ ngơi yên tĩnh à? Cả ngày cắm đầu chơi game tới sáng, có còn lý do gì không?”

“Bà chỉ là giúp việc, cũng đòi quản tôi?” Hứa Tiểu Lượng vừa nghe xong đã nổi đóa.

Tôi thấy chị Liễu khó mà ép nổi anh ta, bèn ho nhẹ một tiếng:

“Thế thì thôi, anh xóa game đi nhé. Cái máy mới cũng khỏi mua.”

Gần đây anh ta đang mê một trò chơi, nhưng máy cũ không tải nổi, cứ năn nỉ tôi mua máy mới. Bây giờ tôi lôi ra làm đòn bẩy.

Hứa Tiểu Lượng vừa nghe đến vụ máy mới, lập tức xẹp xuống, bực bội nói:

“Dọn thì dọn! Ở trong phòng ngủ tôi cũng chán rồi, con cứ khóc suốt, nhức đầu chết đi được! Nhưng tôi ngủ ở đâu?”

Nói xong mới thấy mình hố.

“Anh ngủ phòng khách.”

Chị Liễu chỉ thẳng vào ghế sofa. Hứa Tiểu Lượng định bật lại, thấy tôi mấp máy miệng ra hiệu “máy mới”, lại đành nín thinh, tự giác dọn đồ.

“Tiểu Lượng ra ngoài rồi, con ngủ cùng Tiểu Lệ cũng được mà. Giường hai mét, hai người lớn với một đứa trẻ là vừa đẹp.”

Mẹ chồng lại tính bày trò.

“Bà không hiểu tiếng người à? Tôi vừa nói rồi, sản phụ cần nghỉ ngơi riêng. Con bé phải ngủ một mình ở phòng lớn. Bà thì dẫn cháu sang phòng em bé.”

“Nó ra cữ rồi còn gì! Cứ sản phụ sản phụ mãi, chẳng lẽ đòi ngồi cữ đủ tám mươi mốt ngày à?”

“Bà không có văn hóa thì ngậm miệng lại cho tôi nhờ. Cô ấy sinh mổ lớn, mất máu gần nửa người, đâu phải ngồi cữ bình thường. Ít nhất là ba tháng. Còn nếu cơ thể yếu, tám mươi mốt ngày cũng không phải không có khả năng.”

Chị Liễu nói xong là làm ngay, xông vào phòng em bé bế đứa nhỏ lên. Hứa Duệ hốt hoảng giật lại, ôm con chạy về phòng mẹ.

Đám người này đúng là chỉ biết ăn hiếp người hiền.

Biết tôi bình thường mềm mỏng, lễ phép, không biết chửi bới, nên mới dám cưỡi lên đầu tôi mà sống.

Giờ có người đanh đá ra mặt, lập tức ai cũng ngoan như cún.

Chị Liễu sắp xếp xong phòng ốc, bảo phải ra ngoài đi mua đồ.

Mẹ chồng với Hứa Duệ cứ thì thầm to nhỏ, dù mặt vẫn hậm hực vì chuyện chỗ ở, nhưng nghĩ đến có người lo cơm nước, chẳng phải mó tay vào bếp, thì cũng coi như hời.

Chương tiếp
Loading...