Nghĩ Cướp Của Tôi? Xuống Địa Ngục Mà Cướp!

Chương 3



7

Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc, không cho phép bản thân có bất kỳ dao động nào để Lâm Khiết Khiết bên kia nhìn ra được.

Chờ đến khi sao lưu toàn bộ ảnh và video xong, luật sư của tôi mới lên tiếng, giọng điệu vô cùng đúng mực:

“Những thứ này chỉ chứng minh nguyên đơn từng qua lại với ông Triệu Sở, nhưng không thể chứng minh đứa bé trong bụng nguyên đơn là con của ông ấy.”

Triệu Dực đứng bên cạnh nghe vậy lập tức đập bàn:

“Nói cmm gì vậy!”

“Cốc!”

Thẩm phán lập tức gõ búa cảnh cáo.

Triệu Dực tuy có chút co rúm lại, nhưng vẫn gân cổ hét lên:

“Đã so ADN với tôi rồi còn gì! Sao lại không chứng minh được là của anh tôi?!”

Tôi bật cười nhạt:

“Thế cậu có giấy tờ chứng minh mối quan hệ giữa cậu và Triệu Sở không?

Cậu lấy gì chứng minh cậu là em trai ruột của Triệu Sở?

Đứa trẻ trong bụng Lâm Khiết Khiết có kết quả trùng ADN với cậu đến 99.99%, cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không?

Hơn nữa, xét nghiệm kiểu đó chỉ là kiểm tra huyết thống họ hàng – chứ không phải kiểm tra quan hệ cha con.”

Tôi quay lại ra hiệu cho luật sư.

Anh ấy lập tức lấy ra một túi hồ sơ, bên trong là giấy xác nhận của bệnh viện.

“Đây là chứng nhận y tế cho thấy chồng thân chủ tôi – ông Triệu Sở – bị vô sinh.

Còn đây là ảnh thân chủ tôi từng nhận được, chụp nguyên đơn bên cạnh nhiều người đàn ông khác.”

Sắc mặt của Lâm Khiết Khiết lập tức trắng bệch.

Luật sư đưa từng tấm ảnh ra — trong đó là vô số bức hình cô ta tình tứ với đàn ông khác, trong đó có cả Triệu Dực.

Chưa kịp để ai phản ứng, Triệu Dực đã tát thẳng một cái vào mặt Lâm Khiết Khiết.

“Con đàn bà khốn nạn! Cô còn dám lén lút với đám đàn ông khác sau lưng tôi!”

Hắn túm lấy tóc cô ta, định đập đầu cô xuống bàn thì bị cảnh vệ của tòa án ập vào kịp thời ngăn lại.

Phiên tòa kết thúc ngay sau một màn kịch hạ đẳng như vậy.

Tôi mỉm cười, thong thả nhìn đám bên nguyên gà bay chó sủa trước mặt.

Nếu Triệu Sở còn sống, mà nhìn thấy cảnh hắn vì một con đàn bà mà phản bội vợ, cô ta lại quay sang lên giường với đứa em trai ruột mà hắn yêu chiều nhất, — thì đúng là:

Kẻ cắm sừng người khác, cuối cùng lại bị chính người thân cắm cho một phát đau điếng.

Mà cái đứa hắn tưởng là con mình ấy, hóa ra lại là… con ruột của em trai hắn.

Giấy chứng nhận Triệu Sở vô sinh là thật.

Có một năm, chúng tôi cùng nhau đi kiểm tra sức khỏe.

Cuối cùng — người đến lấy kết quả chỉ có mình tôi.

Vì thể diện của anh ta, tôi đã chọn cách giấu nhẹm chuyện này.

Dù sao trong mắt tôi, việc sinh con vốn cũng chẳng phải điều gì bắt buộc.

Còn Triệu Sở thì suốt bao lần từng nói với tôi rằng:

“Anh không quan trọng có con hay không, anh chỉ cần em thôi.”

Ha.

Nói là không quan trọng có con ư?

Sai rồi.

Chẳng qua là không muốn có con do tôi sinh ra mà thôi.

Buồn cười hơn — Anh ta còn luôn nghĩ vấn đề là ở tôi.

Sau khi biết Lâm Khiết Khiết có thai, Triệu Sở lập tức lén lút chuyển hết tài sản ra ngoài.

8

Nhưng Triệu Sở quên mất một chuyện.

Lâm Khiết Khiết và Triệu Dực cũng quên nốt.

Trước khi cùng Triệu Sở lập nên công ty, tôi từng là luật sư.

Với những trò mờ ám nhằm trốn tránh pháp luật như của hắn, tôi nhạy hơn bất kỳ ai.

Tuy chuyên môn của tôi là dân sự, nhưng ngay khi nhận ra những dấu hiệu bất thường, tôi đã lập tức tìm đến bạn học cũ để xin tư vấn.

Huống hồ, lần này ra tòa, ngoài mấy luật sư mới ra trường, chẳng ai chịu nhận vụ của bên Lâm Khiết Khiết cả.

Chỉ vì một lý do đơn giản:

Trước khi họ nhận vụ kiện, tôi đã gửi giấy chứng nhận Triệu Sở vô sinh vào nhóm ngành.

Một vụ kiện không thể thắng.

Không ai dại gì mà phí thời gian vào đó.

Còn mấy tấm ảnh Lâm Khiết Khiết lén lút với đủ thể loại đàn ông kia, đều là do tôi thuê thám tử tư điều tra mà có.

Tất nhiên, trước tòa tôi chỉ nói:

“Có người tốt bụng gửi đến cho tôi.”

Dù sao thì ảnh của thám tử chụp cũng khó mà được chấp nhận là chứng cứ chính thức.

Chắc do Triệu Sở lúc còn sống hay coi thường tôi trước mặt Lâm Khiết Khiết và Triệu Dực, nên hai kẻ đó chẳng bao giờ xem tôi ra gì.

Chứ không thì tôi thật sự không hiểu sao lại có thể dùng não heo đi đấu trí với luật sư.

Tôi lạnh nhạt nhìn hai kẻ đối diện đang thất thần như vừa bị tạt nước sôi, rồi đứng dậy cùng luật sư rời khỏi tòa.

Tôi cười, vỗ vai anh bạn luật sư:

“Cảm ơn nha, bạn cũ. Mấy chuyện còn lại nhờ ông trông giùm, tôi không lên tòa nữa đâu.”

Anh ta làm ra vẻ ghét bỏ, hất nhẹ tay tôi ra:

“Mấy năm không liên lạc, vừa gọi đã giao luôn cho tôi cái đống rắc rối này!

Này, đại luật sư Lâm, khi nào mới chịu quay lại đi cãi án đây?”

Tôi phá lên cười lớn:

“Chị đây giờ là phú bà rồi, ai thèm đi làm!

Có việc thì đừng tìm tôi nha, tôi chuẩn bị đi du lịch nước ngoài một chuyến đây!”

Tôi vẫy tay chào, rời tòa án, về thẳng nhà.

May mà trước đó tôi đã dọn sạch đồ đạc liên quan đến Triệu Sở, việc thu xếp cũng không còn nhiều.

Tôi gom hết quần áo cũ, vứt luôn, gọi cửa hàng gửi đến một loạt mới.

“Cô Lâm, vẫn theo phong cách cũ chứ ạ?”

Tôi mỉm cười:

“Không. Cho tôi mấy bộ đồ... chất chơi vào.”

Đợi đồ gửi tới, tôi nhét hết lên xe, giao chìa khóa lại cho bên môi giới, rồi lái xe thẳng đến sân bay.

Căn biệt thự này chứa quá nhiều ký ức giữa tôi và Triệu Sở.

Tôi đã từng yêu hắn bằng cả trái tim.

Nhưng từ cái khoảnh khắc tôi nhìn thấy tin nhắn của Lâm Khiết Khiết gửi đến điện thoại của hắn, tôi đã biết rồi —

Triệu Sở, tôi nhất định sẽ vứt bỏ anh.

Tôi từng muốn chia tay trong hòa bình, đường ai nấy đi, tử tế chia tài sản...

Nhưng cái đồ ngu ngốc đó không chỉ chuyển tài sản đi chỗ khác, mà còn muốn hại tôi.

Vậy thì... đừng trách tôi từng bước đá hắn xuống địa ngục!

9

Tôi dẫn mẹ ra nước ngoài chơi bời mấy tháng trời, đến lúc trở về thì vụ kiện của tôi cũng đã có phán quyết.

Tất nhiên, Lâm Khiết Khiết và đồng bọn thua sạch sẽ.

Nghe Trì Diễn kể, Triệu Dực còn định kiện tiếp, hắn bảo mình là em trai ruột của Triệu Sở, sao lại không được chia thừa kế?

Thế là bị Trì Diễn tóm lại, dạy dỗ cho một bài pháp luật vỡ đầu.

Tôi cười rực rỡ, hoàn toàn không bận tâm.

Nhưng lúc tôi đưa mẹ về đến trước cửa nhà, lại thấy Lâm Khiết Khiết đứng đó,

trên tay ôm theo một đứa trẻ — xem ra là đã sinh rồi.

“Vi Vi…”

Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi.

“Không sao đâu mẹ, mẹ vào trước đi.”

Tôi đưa vali cho mẹ, đồng thời bật nút ghi âm trên điện thoại, rồi mới bước lại gần.

Vừa thấy tôi, Lâm Khiết Khiết đã lập tức níu lấy tay tôi không chịu buông.

Tôi nhíu mày, thẳng tay gạt phăng tay cô ta ra.

“Xin lỗi, tôi bị sạch sẽ thái quá. Không chịu nổi mấy thứ rác rưởi chạm vào mình.”

Lâm Khiết Khiết lúc này khác hẳn bộ dạng gào thét ngày trước, nước mắt rưng rưng nhìn tôi:

“Chị ơi, em xin chị… Đây là con của Triệu Sở mà, chị không nên chu cấp chút tiền nuôi dưỡng sao?”

Tôi trợn mắt:

“Cô Lâm à, hồi ở tòa, chúng ta chưa nói rõ ràng rồi sao? Triệu Sở bị vô sinh, đứa con này — rõ ràng là của Triệu Dực. Hiểu chưa?”

Lâm Khiết Khiết như phát điên, trợn trừng mắt nhìn tôi:

“Tôi mặc kệ! Triệu Dực là em trai Triệu Sở, vậy đứa bé là cháu trai của anh ấy!

Cho cháu chút tiền thì sao chứ?

Chị nhiều tiền thế rồi, cho tôi một ít thì có làm sao?!”

Tôi thấy buồn cười không chịu nổi.

Một con tiểu tam mà có thể nói chuyện hùng hồn thế này sao?

Mà cũng đúng thôi —

năm đó mẹ cô ta cũng mặt dày như thế mà kéo đến nhà tôi, la hét rằng đã cướp được cha tôi từ tay mẹ tôi.

Đúng là mẹ nào con nấy.

“Lâm Khiết Khiết, hồi còn làm tiểu tam của Triệu Sở, anh ta đã chi cho cô không ít tiền đúng không? Cô có biết là tôi hoàn toàn có thể kiện cô để đòi lại số tiền đó không? Còn nữa, cô về bằng cách nào? Cảnh sát tìm cô mãi không ra, vậy mà cô lại tự mình ôm cái bụng bầu quay về ngon lành thế này?”

Lâm Khiết Khiết chẳng buồn trả lời:

“Chị lắm lời quá rồi đấy! Tôi hỏi chị một câu thôi — chị có định chu cấp hay không?!”

Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ:

“Lâm Khiết Khiết, tôi không nợ cô gì cả. Ngược lại — cha cô nợ mẹ tôi tiền nuôi con mấy chục năm rồi đấy, bao giờ định trả?”

Lâm Khiết Khiết bỗng buông tay ra, nở một nụ cười quái đản: “Lâm Vi, tôi đã cho cô cơ hội rồi đấy nhé. Cứ chờ đi, xem tôi có giày vò cô đến mức phải quỳ xuống xin tôi tha mạng không!”

Đợi cô ta rời đi, tôi móc điện thoại ra khỏi túi, nhìn bóng lưng Lâm Khiết Khiết mà mỉm cười.

Con nhỏ này chắc bị ở cạnh Triệu Dực lâu quá nên ngu theo rồi.

Muốn chơi à?

Cứ việc.

Tôi chờ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...