Tình Yêu Không Biên Giới

Chương 3



14

Nhưng Tiểu Bồ Đào thậm chí không thể chờ đến lần thứ hai mươi, cô bé đã ra đi.

Đó là một ngày rất bình thường.

Mùa xuân đã đến với Giang Châu nhưng trời vẫn rất lạnh.

Tiểu Bồ Đào ngoan ngoãn ăn bát mì chay mà bà nội mua cho:

"Bà ơi, sao bà không ăn?"

"Bà ăn mì giò heo rồi, thơm lắm!"

Tiểu Bồ Đào lộ ra ánh mắt đầy ao ước: "Con cũng muốn ăn giò heo!"

"Đợi lát nữa bác sĩ làm xong nhiệm vụ tiêu diệt tế bào xấu cho con, bà sẽ đưa con đi ăn nhé!"

Bàn tay run rẩy của bà nội cẩn thận cuộn mì lại, từng chút một đút vào miệng Tiểu Bồ Đào.

"Dạ, nhất định phải thế nhé, ai nuốt lời là chó con!"

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tiểu Bồ Đào.

Sau khi cô bé ra đi, tôi nhìn thấy bà nội của cô bé trong quán mì đối diện bệnh viện.

Bà ngồi ở một góc quán, ánh mắt vô hồn, hình dáng tiều tụy, giống như một cái xác không có linh hồn.

Bà xin bà chủ quán một bát nước.

Nhưng bà chủ lại mang lên một bát mì giò heo.

"Bà chủ ơi, tôi đâu có gọi mì."

Bà chủ mỉm cười: "Đây là một cô bé gọi cho bà. Cô bé nói, hy vọng bà ăn mì thật ngon, sống thật tốt."

Bà nội sững sờ, vừa khóc vừa ăn bát mì.

Trong bệnh viện, tôi chưa từng thấy bà nội khóc. Bà luôn xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ mạnh mẽ và lạc quan.

Mỗi người trong bệnh viện đều cố gắng sống, căng mình trên sợi dây cuối cùng của sinh mệnh.

Nhưng khi bất hạnh âm thầm ập đến, sự sụp đổ giống như những quân cờ domino bị đẩy ngã, chẳng còn chút thể diện nào.

Khi Hà Dĩ Xuyên bước đến bên cạnh tôi, mắt tôi đã đỏ hoe.

"Sao thế? Em cũng muốn ăn mì giò heo à?"

Khóe miệng anh khẽ cong lên, đôi mắt đen nhánh tựa hồ như có ánh sáng lấp lánh đang chuyển động bên trong.

"Thầy ơi!"

Tôi òa khóc, lao vào vòng tay anh, nỗi đau đớn xé lòng lan tỏa từ lồng ngực, khiến tôi không thể ngừng nức nở.

"Ngốc quá, chúng ta không thể chiến thắng được cái chết. Nhưng chỉ cần đã cố gắng hết sức, sẽ không còn gì phải hối tiếc nữa."

Khi nói những lời này, Hà Dĩ Xuyên rực rỡ như pháo hoa giữa ban ngày, khiến tôi rung động.

15

Tôi trở lại trường học, nhưng vẫn không thể nguôi ngoai về chuyện của Tiểu Bồ Đào.

Ngược lại, Hà Dĩ Xuyên dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Mỹ an ủi tôi:

"Bệnh viện ấy mà, chính là nơi trung chuyển từ thiên đường đến địa ngục. Những chuyện như thế này, Hà Dĩ Xuyên đã thấy quá nhiều rồi."

"Mỗi lần đi ngang qua những người như vậy, nhìn khuôn mặt mệt mỏi và lạc lõng của họ, nhìn sự bối rối và tuyệt vọng của họ, thật lòng tớ chỉ muốn làm mọi cách để giúp đỡ."

"Nhưng với tư cách là một y tá, những gì tớ có thể làm thực sự rất ít. Còn cậu, Noãn Noãn, cậu có thể làm được rất nhiều."

Cô ấy nắm tay tôi, ánh mắt ấm áp và kiên định.

Từ đó, tôi chăm chỉ hơn với các môn chuyên ngành.

Ngày nào tôi cũng nỗ lực, đến mức Hà Dĩ Xuyên còn nhắn tin hỏi thăm:

"Nghe nói dạo này em chăm chỉ lắm nhỉ."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Em không thể làm mất mặt thầy được mà."

"Chưa đến kỳ thi cuối kỳ đâu, đừng cố quá."

Thầy Hà quan tâm tôi sao? Khóe miệng tôi bất giác cong lên, lòng vui như mở hội.

Cũng được đấy chứ.

Vừa định soạn thêm vài câu khiêm tốn, tôi lại nhận được một tin nhắn khác từ thầy.

"Nhưng dù em có cố, vẫn còn yếu lắm."

Tôi: …

"Tôi nhận một hướng nghiên cứu mới, cần có người cùng làm. Em có muốn tham gia không?"

Các nghiên cứu của Hà Dĩ Xuyên đều cực kỳ cao siêu, mức độ khó thì như địa ngục.

Tôi phân vân.

Chưa đợi tôi trả lời, một tin nhắn khác lại được gửi đến:

"Đảm bảo giúp em tốt nghiệp thuận lợi."

Sau sự kiện Thiên Lâm, việc tốt nghiệp của sinh viên y khoa vốn đã khó nay lại càng khó hơn.

Tốt nghiệp thuận lợi? Có sinh viên nào cưỡng lại được sự hấp dẫn này?

Tôi trả lời ngay lập tức:

"Trời, thầy Hà khách sáo quá. Tốt nghiệp hay không không quan trọng, chủ yếu là em muốn học hỏi từ thầy nhiều hơn thôi."

"Sau lễ 1/5 thì bắt đầu chính thức."

16

Trại huấn luyện địa ngục sắp bắt đầu, tôi tranh thủ kỳ nghỉ lễ 1/5 để cùng bạn thân Tiểu Mỹ quậy phá một trận.

Sáng hôm sau, theo thói quen, tôi nhắn tin cho Tiểu Mỹ:

"Chào buổi sáng, bảo bối."

Trong cơn mơ màng, tôi nhận được một tin nhắn trả lời.

Là một dấu chấm hỏi.

Tôi cảm thấy kỳ lạ.

Bình thường, cô ấy sẽ trả lời tôi: "Chào buổi sáng, yêu dấu của tớ."

Một lúc sau, lại có thêm tin nhắn nữa:

"Sao? Muốn đi đường tắt à?"

Tôi dụi mắt, tỉnh táo hơn một chút.

Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đã gửi nhầm tin nhắn cho Hà Dĩ Xuyên!

Thầy vừa mới đổi ảnh đại diện WeChat, nhìn thoáng qua rất giống ảnh của Tiểu Mỹ.

Trong khoảnh khắc, đầu tôi như bị sét đánh ngang tai.

Tôi vội vàng nhắn tin chữa cháy:

"Xin lỗi, em gửi nhầm người ạ."

"Khu nhà Thẩm Viên, tòa 13, phòng 502. Đừng quên đấy."

"Không quên, không quên, em đến ngay đây ạ."

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tôi nghĩ ra một cách cứu vãn:

"Thầy ơi, thầy thích ăn sáng món gì ạ? Để em mang cho thầy."

"Không cần, mang theo cái đầu của em là được rồi."

"Học thuật Đát Kỷ."

Nhìn thấy bốn chữ này, mặt tôi nóng bừng như lửa đốt.

17

Phải gặp riêng Hà Dĩ Xuyên, tôi quyết định ăn mặc chỉn chu một chút.

Trên đường đi, tôi ghé qua cửa hàng trái cây, mua vài loại trái cây theo mùa để mang biếu thầy.

Không ngờ, Hà Dĩ Xuyên lại mặc đồ ở nhà ra mở cửa cho tôi.

Tóc anh đã mọc ra, cắt thành kiểu đầu đinh.

Ánh mắt anh sáng rõ, làn da trắng mịn thoang thoảng mùi xà phòng, hòa quyện với làn gió đầu hè, khiến tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Mẹ ơi, đẹp trai thì làm gì cũng đẹp trai.

Dù là đầu trọc hay đầu đinh, chỉ là đổi kiểu đẹp trai mà thôi.

Hà Dĩ Xuyên liếc nhìn tôi và túi trái cây, trêu chọc:

"Ồ, ăn mặc thế này đến thăm bệnh nhân à?"

Thầy đẹp trai nhưng khá độc miệng, đã rõ.

Đi theo anh vào phòng khách, phong cách trang trí nhà anh khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, đặc biệt là chiếc sofa, nhìn qua đã thấy mềm mại và êm ái.

Quãng đường đi khá xa, tôi hơi mệt.

Sau khi đặt trái cây lên bàn trà, tôi ngồi xuống sofa một cách tự nhiên.

Hà Dĩ Xuyên đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn lại anh.

Bầu không khí có chút kỳ lạ.

Anh hỏi tôi:

"Quý Noãn, em đến đây để làm gì?"

Trong lòng tôi gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn:

"Dĩ nhiên là đến để học hỏi từ thầy rồi."

"Vậy em không mang máy tính à? Định dùng giấy trắng mực đen để nghiên cứu à?"

Anh vừa nhắc, tôi mới nhận ra.

Tôi quên mang máy tính!

Hèn gì lúc ra khỏi nhà, tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Hà Dĩ Xuyên lắc đầu bất lực, thở dài:

"Vào phòng đi, tiểu thư."

"Hả?"

Một nam một nữ, vào phòng làm gì chứ?

Tôi có chút ngượng ngùng.

"Dĩ nhiên là để học. Ở phòng khách, em định học qua tivi à?"

18

Phòng làm việc của Hà Dĩ Xuyên còn lớn hơn cả phòng khách.

Những chiếc tủ sách ngay ngắn chiếm trọn một bức tường.

"Cầm cái laptop này, ngồi bên cạnh tôi, tôi sẽ giải thích cho em."

Tôi ngoan ngoãn cầm laptop, lắng nghe anh lật các tài liệu của các chuyên gia đầu ngành và giảng bài cho tôi.

Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại của tôi cứ liên tục rung lên vì tin nhắn.

Lúc đầu tôi không dám xem, mãi đến khi Hà Dĩ Xuyên bị làm phiền đến mức không chịu nổi.

Tôi mới vội vàng mở ra xem chuyện gì đang xảy ra.

Quả nhiên, lại là Tiểu Mỹ đang chia sẻ với tôi về cuộc sống "bắt cá nhiều tay" của cô ấy.

Hà Dĩ Xuyên gập máy tính lại: "Sao thế? Bạn trai giục rồi à?"

Tôi vội vàng phủ nhận: "Không phải không phải."

Anh hiểu lầm tôi có bạn trai, chắc cũng là vì sự cố tin nhắn WeChat sáng nay.

"Sáng nay em nhắn nhầm tin nhắn cho bạn thân sang cho thầy."

Để chứng minh cho mình, tôi vội vàng cho anh xem lịch sử trò chuyện với Tiểu Mỹ.

"Thầy xem, ảnh đại diện của thầy rất giống với ảnh đại diện của bạn em, nên em nhầm lẫn."

Trong lúc giải thích, tôi thấy Hà Dĩ Xuyên hiếm khi đỏ mặt.

Tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Màn hình dừng lại ở đoạn chat giữa tôi và Tiểu Mỹ tối qua.

Tiểu Mỹ: Cậu em tối nay rất hợp với cậu, đẹp trai chết đi được.

Tôi: Cũng được.

Tiểu Mỹ: Đẹp trai thế rồi mà cậu còn muốn gì nữa?

Tôi: Nếu đẹp trai như Hà Dĩ Xuyên thì tớ nhào vào luôn rồi nhé?

Trời ơi, mấy lời hổ báo này lại bị chính chủ nhìn thấy.

Xin hãy giáng sét xuống giết tôi đi!

Đang lúc xấu hổ, Hà Dĩ Xuyên đột nhiên đứng dậy.

Tôi hơi căng thẳng: "Sao thế ạ?"

"Tôi đi đun nước cho em uống."

Ồ, anh muốn xua tan sự ngại ngùng đây mà.

Chưa ra khỏi phòng làm việc, anh lại nói thêm một câu: "Dù sao em cũng tự coi mình là khách rồi, tôi cũng không tiện chậm trễ với em đúng không?"

……

Chương trước Chương tiếp
Loading...