Tống Chi

Chương 2



06

Con bé nắm tay Giang Nguyên một bên, tay còn lại dắt theo một người phụ nữ xa lạ.

Tôi liếc mắt một cái, nhận ra đó là người phụ nữ từng ngoại tình với Giang Nguyên.

Lưu Vân.

Ba người họ đi bên nhau cứ như một gia đình ba người thật sự.

Thấy tôi, cả Giang Nguyên và An An đều khựng lại, vẻ mặt có phần căng thẳng.

Như thể sợ tôi sẽ làm ầm lên.

Nếu là tôi của trước đây, nhìn thấy anh ta dắt An An đi cùng với tình nhân, chắc chắn sẽ tức phát điên.

Nhưng giờ, người mang họ Giang chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi chỉ liếc qua một cái rồi đi thẳng.

Lúc đi ngang qua, Giang Nguyên kéo tay tôi lại.

“Vài ngày nay An An cứ nhắc đến em suốt, sao em không đến đón con?”

Nghe vậy, tôi cúi đầu nhìn sang An An, thấy con bé bĩu môi đứng ở một bên, lén nhìn tôi đầy dè dặt.

Nhưng ngay trước khi ánh mắt tôi lia sang, nó đã nhanh chóng quay đầu đi, trốn ra phía sau Lưu Vân.

Tôi bật cười lạnh, phản bác:

“Vậy mà là nhớ tôi sao?”

Giang Nguyên hơi ngượng, nói:

“Là em làm con bé tổn thương đấy chứ. Lớn rồi mà còn so đo với con nít, cuối cùng chẳng phải cũng đi mua quà để dỗ con à?”

Anh ta liếc nhìn những túi đồ trong tay tôi, có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta vẫy tay gọi An An:

“Lại đây nào, mẹ mua quà cho con kìa, xem thử con thích cái nào.”

Nghe đến từ “quà”, mắt An An liền sáng rỡ lên.

Con bé làm bộ ra vẻ thờ ơ đi tới, ánh mắt không ngừng lướt qua những túi đồ tôi đang cầm, rồi hừ một tiếng.

“Cho dù mẹ có mua quà cho con, con cũng sẽ không tha thứ cho mẹ đâu.”

“Nếu mẹ không đồng ý không nhắc chuyện ly hôn nữa, và phải xin lỗi con với ba, thì con không gọi mẹ là mẹ.”

Tôi cười khẩy:

“Ai nói là tôi mua những thứ này cho con?”

07

An An sững người.

Trong thoáng chốc không rõ tôi đang đùa hay thật.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn chiều chuộng nó hết mực, muốn gì được nấy.

Kể cả nó có đòi sao trên trời, tôi cũng sẽ tìm mọi cách hái về cho bằng được.

Vậy mà hôm nay, tôi lại nói những món đồ trong tay không phải mua cho nó…

Rất nhanh, vẻ mặt ngơ ngác của nó bị cơn giận dữ thay thế, đôi mắt tròn xoe trừng to nhìn tôi.

Giang Nguyên cũng nhíu mày, vẻ mặt không tán thành:

“Em đừng quá đáng nữa, muốn chọc giận con bé thêm lần nữa mới chịu hả!”

“Hôm nay anh dẫn con ra ngoài cho khuây khỏa, mãi mới dỗ được nó vui lên, em tranh thủ lúc nó đang vui thì nhanh lấy quà xin lỗi con đi, đừng tự chuốc khổ.”

Nghe thấy vậy, An An cũng bắt đầu la lối theo:

“Con không cần quà của mẹ! Mẹ đã nói không mua cho con mà!”

Giang Nguyên cười bất đắc dĩ:

“Tiểu tổ tông, mẹ con chỉ có mình con là con gái, mấy con búp bê váy xinh kia không mua cho con thì cho ai?”

“Chẳng qua là mẹ con ngại mở miệng xin lỗi thôi.”

Nghe vậy, sắc mặt An An dịu lại, liếc nhìn túi quà trong tay tôi.

Không biết nó nhìn thấy gì mà đôi mắt bỗng sáng rực lên, nhưng vì sợ vẻ lạnh lùng của tôi nên không dám tiến lại.

Giang Nguyên cũng nhìn thấy, nhân cơ hội chỉ vào chiếc hộp màu hồng:

“Không phải đó là con ngựa pha lê con vẫn ao ước sao?”

“Hôm trước đi xem còn chưa có hàng, mẹ con lần này mua riêng để xin lỗi con đấy.”

Anh ta đẩy nhẹ lưng An An.

“Nhanh nào, nói con tha lỗi cho mẹ đi, mẹ sẽ tặng con con ngựa ấy.”

Anh ta vừa dỗ con vừa nháy mắt với tôi.

An An nhìn anh ta rồi lại nhìn tôi.

“Được thôi.”

Con bé bĩu môi, miễn cưỡng bước tới trước mặt tôi:

“Vì con ngựa pha lê này, con tha thứ cho mẹ.”

Nó kiêu ngạo ngẩng đầu, ra vẻ người lớn nhìn tôi, nói thêm:

“Nhưng mẹ không được nhắc tới chuyện ly hôn nữa.”

“Còn nữa, dì Lưu là người rất tốt, sau này mẹ không được làm khó dì ấy, cũng không được ngăn cản con và ba gặp dì ấy.”

“Nếu mẹ làm được những điều đó, mẹ vẫn là mẹ của con.”

Nói xong, nó ngẩng đầu nhìn tôi.

Như đang chờ câu trả lời.

Tôi cười lạnh:

“Tôi không nhớ mình đã làm gì sai để cần con tha thứ.”

“Với lại, tôi nói rồi, mấy thứ này không phải mua cho con. Mong các người đừng tự ảo tưởng.”

Đối mặt với ánh mắt đầy chế giễu của tôi, mặt An An lập tức đỏ bừng.

Nó vừa xấu hổ vừa tức giận, cả người run lên.

Trông như sắp khóc nữa.

Giang Nguyên vội ôm con vào lòng, quát khẽ:

“Đủ rồi đấy! Đùa cũng phải có chừng mực!”

“Nếu mấy thứ này không mua cho An An, thì em mua cho ai?”

“Em chỉ có mỗi một đứa con là nó, không cho nó thì cho ai nữa?”

Lúc này, Lưu Vân đứng bên cạnh cũng bước tới.

“Chị An An, làm sai thì nên xin lỗi sớm, đừng vì ngại mà nói dối con bé.”

“An An ngoan thế, nếu là con tôi thì tôi còn yêu chiều gấp mười lần, sao chị nỡ lòng nào làm con bé khóc?”

08

Cô ta vừa nói vừa thở dài.

Tay khẽ vỗ nhẹ lưng An An.

“An An ngoan, chỉ là một con ngựa nhỏ thôi mà, dì Lưu cũng có thể mua cho con.”

Sắc mặt An An cuối cùng cũng dễ nhìn hơn.

Vừa nức nở vừa gật đầu, ôm chặt lấy Lưu Vân đầy quyến luyến.

Tôi khẽ nhếch môi, không nói gì.

Chiếc ngựa nhỏ tôi đang cầm trên tay là phiên bản giới hạn của hãng V.

Không có hồ sơ tiêu dùng VIP tám con số thì đừng mơ đến việc mua được.

Cô ta mà mua được?

Ha.

Cô ta lấy gì để mua? Mạng à?

Tôi lạnh lùng nhìn cặp cha con đang cảm động đến rơi nước mắt vì một câu nói của cô ta, chỉ thấy buồn cười.

Họ ngày thường cầm thẻ VIP của tôi, quét khắp các trung tâm thương mại, ra vào cửa hàng đồ hiệu như vào nhà mình.

Vậy mà chưa từng nói với tôi một tiếng cảm ơn.

Giờ thì lại biết “biết ơn” rồi sao?

Tôi chẳng buồn xem vở diễn tiếp theo của họ, xoay người bỏ đi.

Quả nhiên, chưa đến một tiếng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ nhân viên cửa hàng.

“Chị Trương, chồng và con gái chị đang muốn dùng quyền VIP để mua móc khóa ngựa pha lê.”

“Nhưng vì họ không mang thẻ VIP, mà chị vừa mua một cái y hệt xong, nên tôi muốn xác nhận lại có nên cấp quyền không?”

Tôi nhướng mày.

“Không cấp. Về sau cũng không được cấp.”

Cửa hàng đang bật loa ngoài.

Câu trả lời lạnh như băng của tôi chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt ba người họ.

Chỉ qua điện thoại thôi, tôi cũng tưởng tượng được nét mặt đỏ bừng đầy xấu hổ của họ.

Tiếng An An khóc vẫn vọng rõ trong nền cuộc gọi.

Rồi giọng dịu dàng của Lưu Vân vang lên:

“Chị Trương, tôi chỉ muốn tặng An An một món quà thôi mà.”

“Vậy thì cô tặng đi.”

Cô ta nghẹn lại:

“Nhưng con ngựa đó cần quyền tiêu dùng tích lũy VIP, tôi không có…”

“Liên quan gì tới tôi?”

Tôi cười nhạt.

Nói xong, tôi cúp máy.

09

Ba ngày sau, viện trưởng trại trẻ gọi điện nói Tống Chi đã thi xong.

Nếu tôi chưa thay đổi ý định thì có thể mang hồ sơ đến ký hợp đồng.

Chiều hôm đó, tôi lại lái xe đến trại trẻ.

Ngoài hồ sơ nhận nuôi, tôi còn mang theo rất nhiều đồ dùng học tập và đồ chơi mà trẻ con thích.

Viện trưởng nhìn thấy thì cười tươi không ngậm được miệng, lập tức cho các bé xếp hàng, lần lượt lên nhận quà.

Cô bé đi cuối hàng mặc một bộ đồng phục học sinh đã bạc màu vì giặt nhiều.

Đôi giày thể thao dưới chân cũng sờn mép hết cả.

Hai bàn tay nhỏ buông bên hông nắm chặt lại, ánh mắt to tròn vừa tò mò vừa dè dặt nhìn tôi.

Tôi mỉm cười vẫy tay gọi con bé.

Môi nó mím chặt, không nhúc nhích.

Viện trưởng vỗ nhẹ vai nó.

Lúc này con bé mới rụt rè bước từng bước về phía tôi.

Khi ấy tôi đã phát hết quà.

Trên bàn trống không, trong mắt Tống Chi thoáng qua một tia thất vọng.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt con bé lại sáng lên.

Bởi vì tôi lấy ra từ xe một chiếc ba lô mới, bên trong là đầy đủ bút vở, đồ dùng học tập mới tinh.

Còn có thêm hai quyển sách bài tập Toán nâng cao.

Tôi đưa tay xoa nhẹ mái tóc khô ráp của con bé:

“Cô nghe viện trưởng nói con rất thích Toán nâng cao, nên cô mua hai quyển sách, con xem có thích không.”

Tống Chi lúc thì sờ ba lô, lúc lại sờ sách, khuôn mặt nhỏ hồng rực vì phấn khích.

Con bé ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ nói:

“Cảm ơn cô, con rất thích.”

Nhìn dáng vẻ ấy của con bé, tôi biết mình đã tặng đúng thứ rồi.

Trước khi rời đi, tôi vốn định mang theo váy công chúa và búp bê Barbie đã mua ở trung tâm thương mại hôm nọ.

Nhưng tôi lại nhớ đến lời Tống Chi từng nói lúc chăm sóc tôi ở kiếp trước: hồi nhỏ, con bé ao ước nhất là có ba lô mới, được cha mẹ mua sách cho đọc.

Con bé chỉ toàn dùng ba lô cũ được các anh chị trong viện truyền lại, không biết đã qua tay bao nhiêu người.

Muốn đọc sách cũng chỉ có thể ngồi ở thư viện cả buổi chiều.

Gặp đoạn nào hay thì lén chép vào vở.

Khi kể những điều ấy, ánh mắt nó chỉ đượm buồn.

Không oán trách, cũng không ghen tỵ.

Nhưng đã có cơ hội sống lại, tôi muốn dành cho con bé những điều tốt đẹp nhất.

Sau khi tặng xong quà, viện trưởng làm thủ tục nhận nuôi cho tôi và Tống Chi.

Trước khi ký tên, bà kiên nhẫn nhìn Tống Chi, hỏi:

“Con có đồng ý theo dì Trương về nhà không?”

Tống Chi rụt rè liếc nhìn tôi, rồi đỏ mặt gật đầu.

Tôi đưa Tống Chi về căn hộ gần công ty.

Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách.

Phòng ngủ phụ trước đó tôi dùng làm phòng đọc sách.

Sau khi quyết định nhận nuôi con bé, tôi đã cho người đến sửa sang lại.

Vẫn giữ lại giá sách và bàn học, chỉ thêm một chiếc giường.

Vừa đủ cho con bé học tập và nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên có một căn phòng riêng thuộc về mình, mắt Tống Chi đỏ hoe.

Nó ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào gọi một tiếng:

“Mẹ.”

Hôm sau, tôi đưa Tống Chi tới đồn công an làm thủ tục đổi họ tên.

Tên mới là Trương Tống Chi.

Trong hơn một tháng hè còn lại, tôi và Tống Chi gần như không rời nhau nửa bước.

Tôi đi làm thì đưa con bé theo.

Tôi xử lý công việc, con bé ngồi bên bàn trà làm bài tập.

Thời gian ở bên nhau khiến tình cảm giữa hai mẹ con ngày càng sâu đậm.

Dưới sự dẫn dắt và cưng chiều của tôi, Tống Chi cũng bắt đầu học cách làm nũng.

Cuộc sống mỗi ngày một tốt hơn.

Nếu không phải Giang Nguyên gọi điện tới, tôi đã sắp quên mất trên đời còn có người đàn ông đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...