77 Lần Thất Vọng
Chương 1
1.
Ngày 7 tháng 7 là sinh nhật tôi, cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Trình Tung.
Mỗi năm đến ngày này, hai đứa luôn tổ chức ăn mừng thật vui vẻ.
Vì vậy, tối mùng 6, tôi đã hớn hở lên kế hoạch cho ngày mai với anh:
“Chút nữa mình đi làm thủy tinh nung nha! Em nhớ anh thích cái đó lắm. Sau đó tụi mình đi ăn quán bò wagyu mà anh khen hoài nè. À, rạp cũng mới có phim mới, đúng thể loại anh thích đó, mình…”
Tôi hào hứng liệt kê.
Trình Tung lại lộ vẻ khó xử, ngắt lời tôi:
“Hân Hân, chắc anh không đi với em được. Thiến Thiến nói ngày mai con trai cô ấy Trạch Dật có buổi vận động cha mẹ cùng con. Cô ấy lo không trông xuể nên anh phải đi cùng.”
Nụ cười trên mặt tôi lập tức đông cứng: “Lại là Chu Thiến?”
Trình Tung im lặng. Tôi nghẹn lại trong lòng, vẫn cố hỏi tiếp:
“Cô ta không tham gia cũng được mà? Anh lấy tư cách gì đi dự ngày hội phụ huynh với hai mẹ con họ? Cô ta không còn ai thân thiết sao?”
Trình Tung nhíu mày nhìn tôi.
“Trạch Dật coi như do anh nuôi lớn. Người khác đi theo thì thằng bé lại nhõng nhẽo thôi.” Nhắc đến đứa bé đó, mặt anh dịu lại đầy chiều chuộng.
Nhưng khi quay lại nhìn tôi, anh lại cau chặt mày: “Nó còn nhỏ, em so đo với trẻ con làm gì?”
Tôi sa sầm mặt, quay người bước về phòng.
Trình Tung kéo tôi lại, gắt lên đầy khó chịu:
“Giang Hân Hân! Em làm loạn đủ chưa? Chỉ là kỷ niệm kết hôn thôi mà! Anh bù sau không được à? Thiến Thiến đã khó khăn lắm rồi, mở miệng nhờ vả anh, sao anh nỡ từ chối?”
Anh nhìn tôi đầy thất vọng: “Em thật không biết điều. Không trách sao bố mẹ em cũng bỏ rơi em.”
Tôi ch .t lặng. Trái tim như rơi tõm xuống hố băng.
Ba năm trước, anh cầu hôn tôi. Khi bàn ngày đăng ký kết hôn, anh đề nghị đúng vào ngày sinh nhật tôi.
Tôi đã do dự rất lâu mới kể cho anh nghe –
Bố mẹ tôi chính là bỏ rơi tôi vào ngày sinh nhật ấy.
Bọn họ giả vờ dẫn tôi đi ăn sinh nhật ở KFC, rồi lấy cớ ra mua bánh kem, để tôi ngồi chờ mãi… và không bao giờ quay lại nữa.
Khi ấy, Trình Tung nắm lấy tay tôi, nhìn tôi đầy xót xa:
“Hân Hân, anh biết ngày sinh nhật em từng có ký ức không vui. Vậy thì mình kết hôn vào ngày đó đi. Từ giờ trở đi, ngày 7/7 sẽ là ngày bắt đầu hạnh phúc mới, để lấp đầy quá khứ đau lòng kia.”
Tôi đã từng trao cho anh phần yếu đuối nhất trong lòng mình.
Còn giờ… chính anh lấy điều đó ra đâm vào tim tôi.
Tôi đứng ch .t trân, giọng như một cái máy:
“Anh nói thật đi, đến bao giờ anh mới đặt trọng tâm vào gia đình này?”
Trình Tung ấp úng, ánh mắt lảng tránh:
“Chuyện này… em vẫn tự lo cho mình được mà. Mình vẫn chưa có con, còn Thiến Thiến và Trạch Dật… họ không thể rời khỏi anh được.”
Thấy sắc mặt tôi ngày càng khó coi, anh lại lí nhí:
“Có lẽ… đợi sau này mình có con, hoặc chờ Trạch Dật lớn thêm chút…”
Từng lời, như dìm tôi chìm xuống đáy vực.
Tôi mệt mỏi nói khẽ: “Được. Ngày mai anh đi đi. Em ở nhà một mình cũng được.”
Trình Tung lập tức nở nụ cười vui mừng, ôm chầm lấy tôi:
“Hân Hân, anh biết em hiểu chuyện nhất mà.”
Chưa đầy ba giây sau, anh buông tôi ra, rút điện thoại gọi ngay:
“Thiến Thiến, mai sáng anh đến đón mẹ con em nhé, đến lúc đó thì…”
2
Sáng hôm sau, Trình Tung dậy rất sớm, vừa ngân nga bài hát vừa lục lọi trong tủ chọn quần áo, miệng cười tít mắt gọi điện thoại.
“Trạch Dật yên tâm đi, anh nhất định sẽ mặc đẹp nhất, cho con nở mày nở mặt luôn, được không? Còn mẹ con thì sao, trang điểm xong chưa? Anh sắp tới đón hai mẹ con đây!”
Tôi ngồi bên nhìn anh, cảm thấy lúc ấy, họ mới là một gia đình ba người, còn tôi chỉ như kẻ chen chân vào giữa.
Trình Tung cúp máy, quay lại thấy tôi đã ngồi dậy, liền bước tới dỗ dành:
“Hân Hân, anh biết em hiểu chuyện nhất mà. Hôm nay muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ thoải mái, được không?”
Anh lấy ra một chiếc thẻ từ ví, đưa cho tôi. Thấy tôi không nhận, anh đặt nó lên bàn đầu giường.
Anh nghiêng người lại gần, vừa định hôn lên má tôi thì điện thoại lại vang lên.
“Thiến Thiến, hai mẹ con chuẩn bị xong hết rồi à? Ừ, ừ, tốt quá, anh qua liền, năm phút nữa tới.”
Vừa nghe máy, anh vừa nhanh chân rảo bước ra khỏi phòng.
Tôi không đụng đến chiếc thẻ. Tôi không thích ra ngoài một mình, đành lặng lẽ vào bếp, lấy một quả trứng và một mớ rau trong tủ lạnh, định tự nấu cho mình một tô mì trường thọ.
Tôi đặt tô mì lên bàn, vừa mở điện thoại thì hàng loạt tin nhắn từ Chu Thiến đồng loạt nhảy ra.
Cô ta gửi cho tôi rất nhiều ảnh, rồi nhắn:
「Chị Hân, Trình Tung nói hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai người, thật ngại quá. Em cũng không ngờ là vào ngày quan trọng như vậy mà anh ấy vẫn chọn ở bên mẹ con em. Em gửi chị vài tấm hình để chị cũng cảm nhận được niềm vui của tụi em nha...」
Tôi mở ra xem mấy chục tấm ảnh mà cô ta gửi.
Có ảnh Trình Tung ôm lấy Trạch Dật, cười tươi rạng rỡ. Có ảnh anh tham gia các hoạt động thể thao cùng cậu bé.
Gần như trong tấm nào, ánh mắt của anh cũng luôn dõi theo đứa trẻ ấy, tràn đầy yêu thương và chiều chuộng.
Chu Thiến cũng xuất hiện trong vài bức. Trình Tung bế đứa nhỏ, cô ta thì khoác tay anh, tựa đầu lên vai anh. Cả ba đều cười rất rạng ngời, đầy hạnh phúc.
Nếu như người đàn ông trong ảnh không phải là chồng tôi, có lẽ tôi đã phải thốt lên: “Đúng là một gia đình nhỏ hạnh phúc! Thật đáng ngưỡng mộ!”
Nhưng anh là chồng tôi.
Nên lúc này, dạ dày tôi như bị đảo lộn. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, ói sạch tô mì vừa ăn.
Thật kinh tởm.
Tôi cầm hộp quà kỷ niệm ngày cưới mà đã chuẩn bị từ lâu cho Trình Tung, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng vẫn ném nó vào thùng rác trong phòng khách. Thùng rác vừa được thay bao mới, còn đặt ngay trước cửa, ở chỗ dễ thấy nhất.
Tôi không muốn tự tay đưa quà cho anh, nhưng vẫn hy vọng anh đủ tinh ý để nhận ra tâm trạng của tôi.
Tối đến mười một giờ, Trình Tung vẫn chưa về nhà. Anh gọi điện cho tôi.
“Hân Hân, anh có chút việc, tối nay chắc về trễ, em đừng đợi anh nhé.” Anh dừng một chút, giọng không được tự nhiên cho lắm: “Là việc công ty.”
Cả đêm hôm ấy, Trình Tung không về.
Tôi muốn đợi anh quay lại, trong lòng vẫn nuôi hy vọng, có lẽ anh sẽ phát hiện ra món quà trong thùng rác ngoài phòng khách. Vậy là tôi nằm mơ màng trên ghế sofa, thiếp đi lúc nào không hay.
Khoảng sáu giờ sáng, tôi bị âm thanh thông báo tin nhắn làm tỉnh giấc.
Là Trình Tung nhắn đến.
「Hôm qua bận quá, sợ làm phiền em nên anh ngủ lại ngoài luôn.」
「Giờ anh về đây, mua luôn bữa sáng em thích. Em muốn ăn gì nào? Cháo thịt bằm trứng bắc thảo chỗ đầu phố phía Bắc nhé, món em mê nhất đó?」
Tiệm cháo trứng bắc thảo ở đầu phố phía Bắc ngày nào cũng có người xếp hàng dài, thậm chí nhiều người còn phải nhờ “cò” mua giúp. Từ nhà tôi đến đó thì xa, lại rất khó mua.
Tôi thích món đó lắm, nhưng lần gần nhất ăn là khi Trình Tung có dịp qua đó công tác, tiện thể mua mang về cho tôi.
Nghĩ đến chuyện cũ, lòng tôi mềm xuống.
Tôi nhắn lại một chữ: 「Được」
3
Chưa tới nửa tiếng sau, Trình Tung xách hộp giữ nhiệt về đến nhà.
Tôi vội bước ra cửa, nhoẻn miệng cười đón lấy hộp từ tay anh:
“Sao nhanh vậy? Quán đó chẳng phải lúc nào cũng đông nghịt người xếp hàng à?”
Trình Tung lộ vẻ lúng túng, ấp úng giải thích:
“Quán đó đông quá, nên anh qua tiệm bên cạnh mua cháo hải sản rồi. Em nếm thử xem, cũng ngon lắm. Trên đường về anh có uống một ít nên… còn lại không nhiều lắm.”
Tôi mở nắp hộp giữ nhiệt ra, bên trong là nửa hộp cháo hải sản đã nguội lạnh, loãng, chỉ còn lác đác vài miếng.
Tôi đậy nắp lại, bình tĩnh nhìn anh:
“Trình Tung, em bị dị ứng hải sản.”
Vẻ mặt Trình Tung lập tức hoảng hốt thấy rõ. Anh lắp bắp:
“Cái này… đâu còn nhiều hải sản nữa đâu, chắc ăn cũng không sao mà…”
“Trạch Dật ăn cũng nhiều hải… Ý anh là… anh có dặn chủ quán bỏ ít hải sản mà, anh vẫn nhớ là em dị ứng mà.”
“Với lại… ăn chút chắc không sao đâu, em là trẻ mồ côi, đâu đến nỗi yếu ớt như vậy chứ.”
Tôi im lặng nhìn anh không nói lời nào.
Có lẽ anh không còn nhớ, hồi mới quen nhau, anh từng đưa tôi đi ăn hải sản. Khi ấy anh hùng hồn chống nạnh, mặt đầy kiêu ngạo đưa thực đơn cho tôi.
“Hân Hân, em chưa từng ăn hải sản phải không? Hôm nay anh vừa nhận lương, cứ gọi thoải mái, anh bao hết!”
Hôm đó chúng tôi ăn rất nhiều hải sản. Cũng chính ngày đó, tôi lần đầu tiên biết mình bị dị ứng.
Lúc tôi được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, Trình Tung ngồi cạnh nắm chặt tay tôi, khóc đến rối cả lên. Khi tôi tỉnh lại, anh giơ tay thề:
“Hân Hân, lần này anh chắc chắn nhớ rồi, em bị dị ứng hải sản!”
Vậy mà bây giờ, anh lại nói chỉ ăn một ít cũng không sao, còn bảo tôi là trẻ mồ côi thì có gì mà yếu đuối.
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ trở về phòng.
Vừa mở điện thoại ra, đã thấy Chu Thiến đăng một bài trên vòng bạn bè cách đó một giờ.
Trong ảnh, một người đàn ông cao lớn điển trai đang đeo chiếc tạp dề hoạt hình dễ thương.
Là Trình Tung.
Anh cúi đầu chăm chú xử lý đống hải sản trên bàn, vẻ mặt tập trung.
Chu Thiến chú thích: 「Cháo hải sản ngon lắm nha.」