Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
77 Lần Thất Vọng
Chương 2
Tôi không biết là do cháo trứng bắc thảo quá đông người xếp hàng nên anh không muốn tốn thời gian vì tôi, hay là thấy cháo hải sản còn dư thì tiện mang về cho tôi.
Nhưng dù là gì thì kết quả vẫn thế – anh mang phần cháo uống dở với cô ta về cho tôi.
Mọi chuyện vốn dĩ không tệ đến vậy.
Chu Thiến là bạn thân thanh mai trúc mã với Trình Tung. Khi tôi và anh còn học đại học, đã bắt đầu quen nhau. Lúc đó, cô ta thường xuyên nhắn tin cho anh.
Tôi nhìn ra được là cô ta có tình cảm với anh, nhưng Trình Tung luôn khiến tôi an tâm. Anh cho tôi xem toàn bộ tin nhắn, tất cả mật khẩu đều là ngày sinh của tôi, mỗi buổi tụ họp đều dẫn tôi đi cùng.
Lúc chúng tôi tổ chức đám cưới, Chu Thiến vừa khóc vừa tham dự, cả buổi lễ ánh mắt vẫn dán chặt vào Trình Tung đầy không cam tâm. Tôi từng lo lắng cô ta sẽ làm điều gì đó.
Nhưng cô ta không làm gì cả.
Chẳng bao lâu sau cô ta ra nước ngoài, nghe nói cưới một người đàn ông ngoại quốc, dần cắt đứt liên lạc với Trình Tung.
Cho đến khi nghe nói hôn nhân tan vỡ, ly hôn, một mình mang theo con trở về nước.
Mới về nước, Chu Thiến còn rất vụng về, cái gì cũng không biết làm. Cô ta chỉ có thể liên lạc với người bạn duy nhất ở thành phố này – Trình Tung.
Tình nghĩa từ bé đến lớn, cộng thêm thương cảm cho người phụ nữ đơn thân nuôi con.
Thậm chí còn có một chút áy náy mơ hồ – ái náy vì anh cảm thấy chính việc chúng tôi kết hôn quá nhanh đã đẩy cô ta vào cuộc hôn nhân thất bại ấy.
Trình Tung hết lần này đến lần khác giúp cô ta.
Còn tôi, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn.
Tôi ghen, làm nũng, giận dỗi.
Anh xoa đầu tôi, ôm tôi vào lòng:
“Nếu năm đó anh không từ chối Chu Thiến, chắc cô ấy đã không giận dỗi ra nước ngoài cưới đại một người. Anh cũng có phần trách nhiệm.”
“Trạch Dật còn nhỏ như vậy, anh không yên tâm được.”
“Còn Hân Hân của anh thì hiểu chuyện nhất, đợi hai mẹ con họ ổn định rồi, anh sẽ không lo nữa, được không?”
Thế nên khi Chu Thiến không biết nấu ăn, chỉ cần một cuộc gọi, Trình Tung liền bỏ tôi lại bên bàn ăn đầy đủ món, chạy qua nấu ăn cho mẹ con cô ta.
Anh không biết nấu ăn, nhưng vì họ, giờ anh gần như thành đầu bếp nhà hàng.
“Anh đặt đồ ăn sẵn cho họ là được rồi mà! Em nấu hẳn một bàn đầy món đây này!”
“Đồ ăn ngoài nhiều phụ gia lắm, trẻ con đang tuổi lớn, sao mà ăn mấy thứ đó được?”
Thế nên khi nhà Chu Thiến hỏng tivi, chỉ một cuộc gọi, Trình Tung bỏ lại tôi đang tựa vào lòng anh trong rạp chiếu phim, chạy qua sửa tivi cho hai mẹ con họ. Anh không biết sửa đồ điện, nhưng vì họ, giờ Trình Tung như thợ sửa chuyên nghiệp.
“Gọi thợ đến sửa là được mà, phim này anh mong từ lâu lắm rồi còn gì?”
“Không sao đâu, hai mẹ con cô đơn như vậy, sao anh yên tâm để đàn ông lạ vào nhà chứ?”
Thậm chí có lần, khi tôi và Trình Tung đang ân ái, Chu Thiến gọi điện đến gấp gáp:
“Trình Tung! Trạch Dật không biết bị sao nữa, cứ nôn mửa liên tục, anh đến xem với!”
Tôi ôm cổ Trình Tung, định hôn anh:
“Anh bảo họ gọi cấp cứu đi, được không?”
Trình Tung nghiêng đầu né môi tôi, bật dậy mặc quần áo:
“Anh tới ngay, em đợi anh nhé.”
“Trạch Dật bệnh rồi, anh không yên tâm. Hân Hân, đừng chấp nhặt với trẻ con, được không?”
Sau này tôi nghe anh kể lại, là do Chu Thiến đưa Trạch Dật đi chơi, cho ăn lẩu cay, rồi lại ăn kem và gà rán. Vì vậy thằng bé bị viêm dạ dày cấp tính.
Trình Tung ôm tôi, vừa trách Chu Thiến, nhưng giọng lại đầy cưng chiều:
“Chu Thiến đúng là… cái gì cũng không biết. Trạch Dật và cô ấy mà không có anh thì làm sao sống nổi? Không như Hân Hân của anh, vừa độc lập vừa giỏi giang.”
Anh đối với Chu Thiến, từ thương hại và áy náy ban đầu, đến giờ đã thành thiên vị và bao dung.
Tôi ghi lại từng lần anh bỏ mặc tôi để chạy đến với mẹ con cô ta vào mục ghi chú.
Đến hôm nay, đã là lần thứ 75.
Tôi lại nhớ tới bát cháo hải sản uống dở ấy, một trận buồn nôn lần nữa dâng lên.
Gần đây tôi thường bị tức ngực, khó thở và buồn nôn không dứt.
Cũng chẳng rõ vì sao.
4
Tôi giận dỗi vào phòng đã lâu, vậy mà Trình Tung vẫn không hề vào theo.
Tôi đẩy cửa bước ra, thấy hộp giữ nhiệt bị anh ném vào thùng rác trong phòng khách, còn anh thì đã biến mất từ lúc nào.
Tôi nhấc thùng rác lên, phía dưới hộp cháo là món quà kỷ niệm ngày cưới mà tôi đã chuẩn bị cho anh.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Rõ ràng là để ngay đó, vậy mà anh vẫn không thấy.
Tôi gọi điện cho Trình Tung mấy lần, nhưng không ai bắt máy. Không còn cách nào khác, tôi đành một mình đến bệnh viện.
Sau một loạt xét nghiệm, bác sĩ mỉm cười nhìn tôi:
“Chúc mừng nhé, cô có thai rồi!”
Tôi mang thai rồi?
Kết hôn từng ấy năm, tôi luôn mong sẽ có một đứa con với Trình Tung, nhưng sao lại rơi vào đúng lúc này?
Tôi ngơ ngác nhìn tờ kết quả siêu âm thai trong tay, rồi gọi điện cho Trình Tung.
“Trình Tung, em có chuyện muốn nói với anh.”
Đầu dây bên kia rất ồn, tiếng trẻ con ríu rít vang lên. Anh phải nói lớn mới nghe rõ:
“Anh đang ở trung tâm thương mại với Trạch Dật, có gì mình nói sau khi về nhà nhé!”
Tôi còn chưa kịp mở lời, cuộc gọi đã bị anh cúp máy.
Tôi nhìn địa chỉ trung tâm thương mại mà anh nói, vừa hay cách bệnh viện không xa.
Tôi bước đến trung tâm thương mại, định gọi hỏi anh đang ở đâu.
“Trạch Dật thích xe đua này là anh lại mua, ở nhà đã chất đống rồi đấy! Cẩn thận nuông chiều quá làm hư con đấy.”
Là giọng Chu Thiến.
Trình Tung mặc vest, tay dắt một cậu bé đang cầm xe đua, còn Chu Thiến đứng bên cười tươi, nũng nịu trách yêu.
Trình Tung cũng không kìm được mà cười theo.
“Chỉ là một cái xe thôi mà, Trạch Dật thích là được rồi.”
Cậu bé hí hửng quay sang mẹ:
“Con biết mà, ba là người yêu con nhất trên đời!”
Ba người bọn họ mặt mày rạng rỡ, ánh lên niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Cho đến khoảnh khắc họ nhìn thấy tôi.
Nụ cười trên mặt cả ba lập tức tắt ngấm.
“Hân Hân? Sao em lại ở đây?” Trình Tung nhìn tôi đầy lúng túng, buông tay Trạch Dật ra, bước tới định nắm tay tôi.
Chu Thiến cũng lập tức gượng cười, vỗ vai con trai:
“Trạch Dật, đây là dì đó.”
Trình Tung là ba.
Chu Thiến là mẹ.
Còn tôi… là dì.
Tôi nghiêng đầu nhìn Trình Tung đang nắm tay tôi. Gương mặt anh thấp thỏm hoảng hốt như thể bị bắt quả tang.
Trạch Dật hừ lạnh:
“Con không muốn gọi cô ta là dì! Cô ta là người phá hoại tình cảm của ba mẹ, là đồ đàn bà xấu xa!”
Vừa nói, nó vừa cầm chiếc xe đua trên tay lao về phía tôi, miệng lẩm bẩm:
“Đồ tiện nhân, đi chết đi!”
Tôi bất giác đưa tay ôm lấy bụng, theo phản xạ lùi lại mấy bước.
Nó không kịp thắng lại, cả người ngã chúi về phía trước, đập thẳng xuống đất.
Trình Tung vội buông tay tôi ra, cuống cuồng chạy tới đỡ lấy Trạch Dật đang ngã.
Tôi bị anh hất ra, chân trượt một cái, cả người ngã ngồi xuống sàn.
Trạch Dật òa khóc, Chu Thiến vội chạy đến dỗ dành. Trình Tung thì cau mày nhìn tôi:
“Giang Hân Hân, em thật chẳng biết điều! Nó chỉ là một đứa trẻ, em cũng phải hơn thua với nó sao?”
Tôi vẫn còn ngồi dưới đất, bụng đau quặn từng cơn, thậm chí bắt đầu thấy khó thở.
Trình Tung và Chu Thiến cứ thế vây quanh Trạch Dật, không một ai đỡ lấy tôi.
Tôi phải hít sâu mấy lần, khó nhọc mới đứng dậy được, thì bị Trình Tung kéo mạnh lấy cổ tay.
“Xin lỗi Trạch Dật đi.”
Anh nghiêm mặt nhìn tôi.
Tôi gần như đứng không vững nữa.
Có vẻ anh không ý thức được mình dùng bao nhiêu lực, cổ tay phải của tôi đã bị anh bóp đến đỏ ửng.
Lần thứ 76.
Tôi nói thầm trong lòng.
Tôi giơ tay trái lên, tát mạnh vào mặt anh một cái.
“Anh có bị gì không vậy?” Tôi lạnh lùng gằn từng chữ.
“Thằng bé mồm miệng bẩn thỉu như vậy, không bắt nó xin lỗi tôi, lại bảo tôi phải xin lỗi nó? Anh nói Trạch Dật do anh nuôi lớn, nó gọi tôi là đàn bà xấu xa, mắng tôi là tiện nhân, rồi cố ý lao vào tôi. Tôi không chấp trẻ con thì thôi, còn anh và Chu Thiến – là người giám hộ – có từng nghĩ đến chuyện xin lỗi tôi chưa?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Trình Tung, giọng lạnh tanh.
Trình Tung sững sờ, đưa tay xoa bên mặt vừa bị tát, nhìn tôi như không thể tin nổi.
5
“Giang Hân Hân, em…”
Trình Tung dường như muốn nói gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, tôi không thể nhịn được nữa, “Oa——” một tiếng, nôn thốc ra.
Đã kìm nén quá lâu, cuối cùng cũng đến giới hạn.
Giống như mối quan hệ giữa Trình Tung và Chu Thiến, tôi cũng đã chịu đựng đến mức không thể chịu nổi nữa.
Nước mắt vì phản ứng sinh lý của cơn buồn nôn trộn lẫn với nước mắt vì tủi thân, cay đắng, cứ thế thi nhau rơi xuống không ngừng.
Thấy tôi khóc, Trình Tung luống cuống hẳn.
Anh buông tay đang nắm lấy Trạch Dật ra theo bản năng, sải bước đi đến chỗ tôi.
“Hân Hân, em sao vậy?”
Trình Tung dịu dàng vỗ nhẹ lưng tôi, móc khăn giấy trong túi ra lau miệng cho tôi.
Trên giấy có in hình Doraemon – nhân vật tôi yêu thích nhất.
Tôi nhớ hồi trước mỗi khi tôi buồn, anh đều mượn bộ đồ hóa trang Doraemon, giả làm Doraemon để chọc tôi cười.
Anh từng nói, anh chính là Doraemon của tôi, sẽ luôn bao dung, luôn ở bên, luôn bảo vệ tôi.
Tôi không kìm được cảm xúc, nước mắt cứ thế tuôn không ngừng.
“Hân Hân, đừng khóc nữa được không? Anh đưa em về nghỉ ngay bây giờ.”
Trình Tung vẫn dịu dàng như xưa, nhưng giờ tôi chỉ thấy buồn nôn.