77 Lần Thất Vọng

Chương 3



Tôi hất tay anh ra.

Động tác của tôi khiến anh khựng lại.

Ánh mắt nhìn tôi mang theo chút bối rối, rồi dần ảm đạm.

Trạch Dật chạy tới kéo tay anh:

“Ba ơi, về nhà với con và mẹ đi, đừng quan tâm đến người đàn bà xấu xa này nữa.”

Chu Thiến cũng vội bước tới, kéo Trạch Dật lại:

“Con đừng nói lung tung, đây là vợ của chú Trình Tung, con phải gọi là dì.”

Cô ta lại cúi người xuống, nhỏ nhẹ nói với tôi:

“Chị Hân, em với Trình Tung lớn lên cùng nhau, nếu muốn ở bên nhau thì đã ở từ lâu rồi, chị đừng lo lắng quá...”

“Anh ấy chỉ thấy em một mình nuôi con vất vả nên mới giúp đỡ chút thôi. Là lỗi của em, em kém cỏi quá, không có anh ấy, chuyện gì em cũng không làm được.”

“Trạch Dật từ nhỏ đã không có cha, nên mới xem anh ấy như ba ruột. Chị đừng để bụng, về nhà em sẽ dạy lại con.”

Cô ta nói một cách điềm đạm rộng lượng, khiến tôi bỗng chốc lại trở thành người vô lý.

“Bọn em về trước nhé, Trình Tung, anh chăm sóc tốt cho chị Hân.”

Trạch Dật trợn mắt với tôi, còn lè lưỡi trêu rồi lon ton chạy về phía Trình Tung, lưu luyến nói:

“Ba ơi, con và mẹ đợi ba về nhà nha~”

Trình Tung không hề đính chính chuyện bị gọi là “ba”, chỉ mỉm cười xoa đầu thằng bé:

“Ừ, con về trước đi, ba rảnh sẽ qua thăm hai mẹ con.”

Anh nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ khuất xa, thở dài, rồi quay sang trách tôi:

“Em xem, đến cả trẻ con còn biết nhường nhịn, vậy mà em thì sao?”

“Trạch Dật từ nhỏ không có cha, em không thể bao dung với nó một chút sao? Chu Thiến một mình nuôi con, anh cứ nghĩ em là người hiểu chuyện nhất, ai ngờ em lại cố chấp như vậy.”

“Sao em lại trở thành người như bây giờ chứ?”

Tôi nhìn vào dấu bàn tay còn hằn trên mặt anh, giơ tay phải lên, dốc hết sức tát thêm một cái nữa vào bên má còn lại.

“Chu Thiến không có chồng, Trạch Dật không có cha, là lỗi của tôi sao?”

“Là do Chu Thiến không có trách nhiệm với hôn nhân của chính mình. Cô ta tùy tiện, bốc đồng, tôi không cần phải gánh thay. Tôi càng không cần phải hy sinh chồng và gia đình của chính tôi.”

“Chu Thiến là bạn anh, không liên quan gì đến tôi. Anh muốn bù đắp cho cuộc hôn nhân thất bại của cô ta, bao nhiêu năm nay tôi đã nhịn anh giúp cô ta như thế chưa đủ sao? Còn muốn tôi phải cao thượng đến mức nào nữa?”

Tôi còn định nói thêm, thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại –

Tôi ngã xuống.

6

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường trong phòng ngủ ở nhà.

Nghe thấy tôi phát ra tiếng động, Trình Tung đang nấu cháo trong bếp cầm theo vá chạy nhanh đến.

“Em nằm nghỉ thêm chút nữa đi, cháo trứng bắc thảo sắp nấu xong rồi.”

Anh mang đến ly nước ấm vừa để nguội, đỡ tôi ngồi dậy, đưa nước đến bên môi tôi:

“Trước tiên nghỉ ngơi một đêm ở nhà đã, nếu mai vẫn không khỏe, anh đưa em đến bệnh viện, được không?”

Cứ hết lần này đến lần khác, anh luôn như vậy — khiến tôi không thể dứt khoát.

Tôi sờ vào túi quần, lấy ra tờ kết quả kiểm tra thai, hít sâu một hơi, nhìn Trình Tung:

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

Anh vỗ đầu tôi, rồi xoay người quay lại bếp:

“Uống cháo trước đã.”

Anh bưng ra một bát cháo trứng bắc thảo.

Tôi đặt tờ kết quả thai kỳ lên bàn, đang định mở lời thì điện thoại anh vang lên.

“Ừ, đừng lo, anh qua ngay.”

Anh cúp máy rồi vội vàng khoác áo định đi.

Anh chẳng buồn nhìn đến tờ giấy trải sẵn trên bàn, đặt bát cháo đè lên đó:

“Hân Hân, em ăn hết cháo nhé, bát anh về rồi rửa.”

“Ăn xong nhớ nghỉ ngơi một chút, đợi anh về rồi em muốn ăn gì anh sẽ làm cho.”

Cơ thể tôi vẫn còn rất khó chịu, không đụng đến bát cháo, chỉ nằm xuống và thiếp đi.

Tới tận đêm khuya, bụng tôi đột nhiên đau dữ dội, như có mấy quả sầu riêng đang lăn lộn trong bụng vậy.

Tôi đau đến mức không chịu nổi, gọi mấy tiếng cũng không thấy Trình Tung đâu. Tay run run không cầm nổi điện thoại, tôi cố bấm số gọi cho anh.

“Trình Tung… em đau quá… anh lái xe đưa em đến bệnh viện đi…”

Đầu dây bên kia, tiếng Trạch Dật vang lên rất rõ:

“Ba ơi, chơi tiếp trò đổ bóng tay với con đi mà!”

Trình Tung nhẹ nhàng dỗ dành thằng bé, rồi kiên nhẫn nói với tôi:

“Hân Hân, giờ anh chưa đi được. Em uống tạm viên giảm đau đi nhé. Nhà Thiến Thiến đang mất điện, cô ấy một mình trông con, anh không yên tâm.”

Tôi nghẹn thở, cả người bắt đầu lạnh toát.

Từng chữ, từng lời, tôi lạnh nhạt nói:

“Lần thứ 77. Đây là cơ hội cuối cùng của anh, Trình Tung. Em rất đau, đưa em đến bệnh viện.”

Lần thứ 77.

Đây là lần thứ 77 anh bỏ mặc tôi vì Chu Thiến và đứa con kia.

Tôi đã cho anh một giới hạn – chính là lần thứ 77 này.

Trình Tung bật cười khẽ:

“Hân Hân, đừng giận dỗi nữa. Lúc anh ra khỏi nhà em đã ổn rồi mà, đừng so đo với trẻ con, được không?”

Cuối cùng, tôi tự mình bắt xe đến bệnh viện.

Tôi đã bị sảy thai.

Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng, tôi nằm trên giường bệnh, ôm lấy bụng mình, đờ đẫn nhìn lên bức tường trắng toát.

Bác sĩ an ủi tôi:

“Cơ thể của cô bây giờ chưa thích hợp để mang thai. Vì vậy… là cơ thể cô đang cố gắng bảo vệ cô, đừng buồn quá.”

Cơ thể tôi đang cố bảo vệ tôi…

Ngần ấy năm, đến giờ tôi mới hiểu, thì ra người duy nhất có thể bảo vệ tôi, chỉ có chính tôi mà thôi.

Tôi quá mệt rồi, mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt lần nữa, Trình Tung đang ngồi cạnh giường bệnh, gương mặt tiều tụy nhìn tôi chằm chằm.

Tôi để anh làm người liên lạc khẩn cấp, có lẽ bác sĩ đã gọi cho anh.

Thấy tôi tỉnh lại, Trình Tung gần như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, bàn tay run run đưa ra muốn nắm lấy tay tôi:

“Xin lỗi… Hân Hân… anh không biết em đã mang thai…”

Tôi rút tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Chúng ta ly hôn đi.”

Nước mắt Trình Tung rơi từng giọt to, rơi cả lên mu bàn tay tôi.

Tôi dùng tay còn lại lau đi vệt nước mắt đó, rồi rút tay mình ra xa hơn một chút.

Anh hoảng hốt, mấy lần đưa tay ra nắm lấy — mãi mới chạm được.

7

“Hân Hân, là lỗi của anh… Anh biết anh sai rồi. Anh không nên vờ như không biết gì mà cứ chăm sóc cho Chu Thiến và Trạch Dật… Anh không ngờ em lại nghiêm trọng đến thế… Anh xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa!”

Tôi lạnh lùng nhìn anh, lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm cuộc gọi đêm đó:

“Tôi đã nói rồi, đây là cơ hội cuối cùng của anh.”

Ánh mắt Trình Tung tối sầm lại.

Anh gật đầu đồng ý ly hôn.

“Hân Hân, anh chấp nhận. Nhưng trong một tháng ‘thời gian suy nghĩ ly hôn’ đó, anh chăm sóc em được không? Em vừa mới sảy thai, anh thật sự không yên tâm.”

Xuất viện xong, chúng tôi làm thủ tục ly hôn.

Anh đón tôi về lại nhà, chăm sóc từng li từng tí, thậm chí còn xin nghỉ phép dài hạn ở công ty.

Tôi bình thản chấp nhận sự chăm sóc ấy.

Anh ngày nào cũng đổi món, nấu đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng cho tôi.

Anh ngồi bên giường kể hàng tá chuyện cổ tích khác nhau để ru tôi ngủ.

Anh liên tục, không ngừng cầu xin tôi tha thứ.

Nhưng sau 77 lần thất vọng, tôi không còn cách nào để tin anh được nữa.

Vì tình cảm, tôi đã không cam lòng rời đi, đã cho anh 77 lần cơ hội.

Nhưng giờ đây, tình cảm đã cạn kiệt – tôi chỉ còn muốn rời xa.

Điện thoại của Trình Tung reo liên tục.

Tôi biết là Chu Thiến đang gọi.

Không gọi được cho anh, cô ta liền nhắn tin liên tục như dội bom.

「Trình Tung, em thấy trong người không khỏe lắm, anh có thể đưa em đi bệnh viện không?」

「Trình Tung, Trạch Dật nhớ anh rồi, anh đến thăm nó được không?」

「Trình Tung, đèn nhà em lại hỏng rồi, em với Trạch Dật sợ lắm, anh qua sửa giúp bọn em được không?」

Tôi nhìn tin nhắn, bật cười khinh miệt.

Dường như Trình Tung không chịu nổi thái độ của tôi nữa, anh cầm điện thoại, lướt lướt vài cái, rồi xóa sạch toàn bộ thông tin liên lạc của Chu Thiến.

Tôi nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc trên điện thoại anh.

Tất cả… chỉ vì tôi đã sảy thai.

Nhưng một đứa trẻ không giữ được… có thể giúp anh tỉnh táo được bao lâu?

Một tháng? Hai tháng?

Chu Thiến vẫn còn đó, Trạch Dật vẫn còn đó, nguồn gốc của mọi vấn đề vẫn chưa từng biến mất.

Dù bây giờ anh có từ chối, sau này thì sao?

Anh có thể thật sự nhẫn tâm quay lưng, không đoái hoài gì nữa không?

Tôi không tin.

Chu Thiến bắt đầu cuống lên.

Cô ta lấy cớ “thăm bệnh”, dẫn theo Trạch Dật đến tận nhà gặp tôi.

Trình Tung nhìn cô ta đầy đề phòng, còn cô ta thì mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt:

“Có phải chị Hân nói gì với anh không? Em không biết mình sai ở đâu… Sao anh lại đối xử với em như vậy…”

Trình Tung lạnh nhạt gạt tay cô ta ra:

“Mẹ con em… vốn dĩ không liên quan gì đến cuộc sống vợ chồng của bọn anh. Trước kia giúp em là tình nghĩa, giờ không giúp nữa – cũng là lẽ thường.”

Trạch Dật níu áo anh, đôi mắt mong chờ:

“Ba ơi… ba không cần mẹ con con nữa sao?”

Cuối cùng, Trình Tung không nỡ nặng lời với đứa bé mà mình đã tự tay nuôi dạy.

Anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé:

“Trạch Dật, chú là chú của con. Con có ba ruột của mình, sau này chú cũng sẽ có con của riêng chú, hiểu không? Con lớn rồi, phải học cách chăm sóc mẹ, biết chưa?”

Trạch Dật ấm ức kéo tay Trình Tung ra ngoài.

Trình Tung liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt mang theo bất lực, rồi lẳng lặng đi theo thằng bé vào phòng khách.

Ngay khi Trình Tung vừa rời đi, Chu Thiến lập tức thu lại bộ mặt đáng thương.

Cô ta khoanh tay, ngẩng đầu nhìn tôi từ trên xuống như kẻ bề trên:

“Cô còn bám lấy Trình Tung làm gì? Tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau, tình cảm đó cô không đọ được đâu.”

“Cô cũng thấy rồi đấy, anh ấy không thể nào từ chối Trạch Dật được. Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ bỏ rơi cô mà quay về với mẹ con tôi thôi.”

Tôi cười nhạt, lười phản bác:

“Ly hôn là tôi đề nghị trước. Chính anh ta níu kéo, muốn giữ tôi lại bên cạnh. Tôi cũng đâu còn cách nào.”

“Cô cố gắng thêm chút nữa đi.”

Chu Thiến nghẹn họng, tức đến đỏ mặt:

“Cô… cứ chờ đấy cho tôi!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...