Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Ác Thê
Chương 3
11
Lưu Thanh Nhi khóc đến mức nước mắt như mưa, Bùi Diên ôm nàng ta vào lòng an ủi.
“Bùi lang, thiếp không còn mặt mũi sống nữa rồi…”
Bùi Diên giọng lạnh băng:
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng.
Chỉ là chưa thể quá nóng vội, chúng ta cần nhẫn nhịn thêm vài năm nữa.
Từ nay ta sẽ không đến phòng Tống Dao qua đêm nữa, để nàng ta một mình trơ trọi trong phòng, coi như dạy dỗ nàng một trận.
Chờ đến khi nàng chịu không nổi, tự đến cầu xin ta, ta sẽ bắt nàng quỳ xuống xin lỗi nàng."
Nghe đến đó, ta khẽ cong khóe môi – sự tự tin này của hắn đến từ đâu vậy?
Lưu Thanh Nhi đầy tủi thân:
"Thế nhưng… thiếp vẫn phải ăn mấy thứ đó sao?"
"Việc đó thì vẫn phải ăn."
Giọng Bùi Diên dịu lại, nhỏ nhẹ dỗ dành.
"Trần thái y y thuật cao minh, ông ấy đã nói rồi, những món đó tuy khó nuốt, nhưng vú nuôi thì đều phải ăn như thế.
Nàng chăm sóc Diệu Tổ, không thể để sữa bị cạn."
"Vì con của chúng ta, nàng chịu khó chút. Đợi vài hôm nữa, ta sẽ bảo Tống Dao tìm thêm hai vú nuôi nữa để đỡ đần nàng.
Đến lúc đó nàng chỉ cần sai bảo hai người đó chăm sóc Diệu Tổ, bản thân có thể nghỉ ngơi thật tốt."
Nghe đến đây, sắc mặt Lưu Thanh Nhi mới dần dịu lại, đầy vẻ hài lòng.
Sau đó, hai người bắt đầu tình tứ, hơi thở dồn dập vang vọng bên trong.
Thúy Vân tức đến nghiến răng, trên đường trở về miệng không ngừng mắng chửi.
Còn ta thì vô cùng bình tĩnh.
"Tiểu thư, người không giận sao?
Hầu gia như vậy, chi bằng chúng ta hòa ly đi, tránh xa đôi cẩu nam nữ kia."
Thúy Vân giận dữ nói.
Ta chỉ khẽ cười:
"Hòa ly? Không đời nào. Ta không thể để đôi lang sói vô lương ấy được lợi như vậy.
Ta muốn bọn chúng sống không bằng chết."
Con của ta không thể chết uổng phí.
Ta phải để hai kẻ đó trả giá đắt.
"Trò hay mới chỉ bắt đầu thôi. Nếu Bùi Diên đã muốn chuẩn bị thêm hai vú nuôi, vậy thì ta sẽ 'chu đáo' giúp hắn chọn ra hai người nghe lời, dễ sai bảo nhất."
Đến lúc đó, Lưu Thanh Nhi thật sự sẽ được 'rảnh rỗi' rồi.
12
Liên tục mười ngày, Bùi Diên không hề bước chân vào viện của ta, thậm chí cũng không cùng ta dùng một bữa cơm. Ra bên ngoài, hắn nói là bận rộn công vụ.
Nhưng mỗi đêm khi trăng lên, hắn đều lén lút đến tìm Lưu Thanh Nhi.
Ta biết hắn đang đợi ta cúi đầu cầu xin, nhưng ta chẳng hề để tâm. Trái lại, ta ngủ ngon hơn, ăn cũng thấy ngon miệng hơn, ngay cả Thúy Vân cũng nói gần đây ta trông rạng rỡ hẳn ra.
Trái ngược với ta, Bùi Diên và Lưu Thanh Nhi lại ngày càng tiều tụy.
Chăm con không phải chuyện dễ dàng. Bùi Diệu Tổ khóc quấy suốt đêm, cứ cách hai canh giờ lại phải cho bú, đủ khiến người ta phát điên.
Vậy nên chưa đợi ta hạ mình, chính Bùi Diên đã không nhịn nổi mà tìm đến.
Lúc hắn đến, ta đang dùng bữa trưa.
Hắn ngẩng đầu đi vào, ngồi xuống, mở miệng bằng giọng điệu ban phát:
"Biết sai chưa?"
Ta không nói một lời, chỉ lặng lẽ tăng tốc ăn cơm. Trước khi hắn nói ra thêm câu nào khiến ta buồn nôn, tốt nhất nên ăn cho no, để đỡ mất khẩu vị.
"Ta tha thứ cho nàng rồi, Thanh Nhi cũng tha thứ cho nàng.
Thanh Nhi không so đo là vì nàng ấy hiền lành, nàng cũng đừng không hiểu chuyện, ít nhất cũng phải thể hiện một chút.
Thanh Nhi chăm sóc Diệu Tổ vất vả lắm, một mình thực sự không kham nổi, nàng đi tìm thêm hai vú nuôi đến giúp nàng ấy một tay.
Ta nói vậy là giúp nàng chuộc lỗi đấy, phải biết cảm kích. Trước đây ta nuông chiều nàng quá, về sau đừng có tùy hứng nữa."
Hắn còn lải nhải vài câu, xem như “nể mặt” mà cùng ta ăn hết bữa trưa mới chịu rời đi.
Chờ Bùi Diên đi khỏi, Thúy Vân bĩu môi phun mấy tiếng theo bóng lưng hắn.
Ta buông bát đũa xuống:
"Thúy Vân, người ta sai ngươi tìm đã chọn xong chưa?"
Thúy Vân gật đầu:
"Tiểu thư yên tâm, đổ cả đống bạc ra, mụ tú bà kia làm việc lanh lợi lắm, tìm được mấy người đều đúng theo yêu cầu của tiểu thư."
Ta mỉm cười:
"Vậy thì đưa về phủ đi."
Trước đây khi còn bị Bùi Diên lừa dối, ta vẫn tin rằng trên đời có nam nhân tốt. Nhưng giờ ta đã hiểu, chẳng có nam nhân nào không trăng hoa, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm.
Lưu Thanh Nhi là người hắn cưng chiều nhất, nhưng ta không tin hắn có thể nhịn được mà không vụng trộm thêm.
13
Hai vú nuôi xinh đẹp được Thúy Vân đưa về phủ, lập tức đưa thẳng đến phòng của Lưu Thanh Nhi.
Thúy Vân cười tươi rói khi quay về:
"Tiểu thư, người không biết đâu, Hầu gia vừa nhìn thấy hai vú nuôi ấy, mắt lập tức sáng rực.
Lúc đó sắc mặt Lưu Thanh Nhi lập tức chuyển xanh, đỏ mắt nhìn Hầu gia đầy tủi thân, còn nói muốn Hầu gia đuổi hai vú nuôi kia đi.
Ta liền làm theo lời dặn của tiểu thư, nói rằng hai vú nuôi này đều là do Trần thái y tiến cử, trước đây từng chăm sóc hoàng tử, công chúa. Nếu đuổi bọn họ đi, chẳng khác nào đắc tội với quý nhân.
Hầu gia còn mắng Lưu Thanh Nhi là không hiểu chuyện đấy!"
Nghe Thúy Vân lải nhải kể, trong lòng ta lạnh lùng cười khẩy – quả nhiên đàn ông đều mê kiểu đó.
Đặc biệt là Bùi Diên bây giờ.
Lưu Thanh Nhi vừa mới sinh con xong, bụng dạ tất nhiên cũng giống ta ngày trước – da dẻ nhão nhụa, khó coi không chịu được.
Nàng ta muốn giữ được trái tim của Bùi Diên, đương nhiên sẽ không để hắn thấy dáng vẻ khó coi ấy.
Nên chắc chắn dạo gần đây hắn đã phải nhịn lắm rồi.
Mà giờ có hai vú nuôi xinh đẹp này xuất hiện, hắn liệu có nhịn nổi không?
Huống chi, hai vú nuôi ta tìm về đâu phải loại bình thường, đều là "hàng đặc biệt".
Trước kia ta theo cha học buôn bán, biết không ít bí mật của đám quyền quý.
Nhiều nhà quyền quý đồi bại thường nuôi sẵn Dương Châu gầy yếu, đồng thời còn huấn luyện cả vú nuôi đặc biệt.
Những vú nuôi này eo thon mông nở, da dẻ trắng mịn, sữa dồi dào.
Nhưng thứ sữa đó chẳng phải để cho trẻ con bú, mà là dành để đám quyền quý uống cho bổ dưỡng.
Người ta nói sữa mẹ là tinh hoa của con người, bổ nhất, nên rất được săn đón.
Tất nhiên, những vú nuôi đó không chỉ biết tiết sữa, mà còn tinh thông kỹ nghệ hầu hạ đàn ông.
Được huấn luyện kỹ càng, mỗi người đều có thể dễ dàng khống chế trái tim nam nhân, làm họ ngoan ngoãn nghe lời.
Giờ ta chỉ mong Lưu Thanh Nhi đừng quá yếu đuối, đừng dễ dàng bị hai người kia xử lý xong sớm quá.
14
Chuyện xảy ra bên tây sương phòng, ta không để tâm, chỉ chuyên tâm dưỡng sức, nhưng Thúy Vân thì luôn theo sát tình hình.
Chưa đến ba ngày sau khi vú nuôi vào phủ, Lưu Thanh Nhi đã không cho Bùi Diên đến thăm Bùi Diệu Tổ nữa.
Lý do nàng ta đưa ra là nam nhân nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không nên vướng bận tình cảm nhi nữ.
Thật ra là vì sợ Bùi Diên có gì mờ ám với hai vú nuôi kia – dù gì đàn ông cũng chỉ khi chui vào quan tài mới hết thèm khát.
Hai vú nuôi ta chọn lựa kỹ càng, há có thể để Lưu Thanh Nhi so bì nổi?
Kết quả y như ta dự đoán, Bùi Diên hoàn toàn không nhịn nổi.
Dù Lưu Thanh Nhi ngăn cản thế nào, hắn vẫn như gió mưa đều đặn, mỗi ngày ghé qua tây sương phòng hai, ba lần lấy cớ thăm hỏi Diệu Tổ.
Còn chuyện trò cười đùa với hai vú nuôi kia, khiến sắc mặt Lưu Thanh Nhi tím tái vì giận.
Thúy Vân kể thêm, khi Bùi Diên không có mặt, Lưu Thanh Nhi còn ra tay đánh hai vú nuôi.
"Tiểu thư, người có cần đến đứng ra bênh vực hai vú nuôi không? Không thì Lưu Thanh Nhi lộng hành quá, ta sợ họ không dám đối đầu với nàng ta."
Thúy Vân lo lắng nói.
Ta lại rất điềm tĩnh, khoát tay ý bảo nàng không cần sốt ruột – hai vú nuôi ấy không phải người tầm thường, ắt sẽ có cách xử lý.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Thúy Vân vui vẻ chạy về báo tin:
"Hầu gia thấy hai vú nuôi bị đánh thê thảm, tức giận trách mắng Lưu Thanh Nhi, hai người cãi vã, không ai vui vẻ cả."
Chuyện đó với ta chẳng có gì bất ngờ – đàn ông vốn là loại hay thay lòng.
Nhưng thế lại vừa đúng ý ta.
Giờ chính là lúc ta thu lưới rồi. Cá đã mắc câu, rất nhanh thôi sẽ tự chui đầu vào lưới.
15
Chừng năm ngày sau, Lưu Thanh Nhi bế Bùi Diệu Tổ chủ động đến viện của ta xin gặp.
“Nương tử, tiện nữ chỉ là người ngoài, vốn không tiện nhiều lời, nhưng đàn ông thì… luôn khó tránh khỏi chuyện trăng hoa.
Hai vú nuôi mới đến kia, thực sự không ra gì. Mỗi lần Hầu gia đến thăm tiểu thế tử, bọn họ lại cứ lượn lờ bên cạnh Hầu gia, ra sức làm dáng nịnh nọt.
Tiện nữ lo cho phu nhân, nên mới mạo muội đến nhắc nhở, mong phu nhân lưu tâm nhiều hơn.”
Vừa nói, nàng ta vừa quan sát sắc mặt của ta.
Ta âm thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra khổ sở:
“Từ sau khi sinh nở, Hầu gia cũng không còn muốn vào phòng ta nữa, ta cũng hết cách rồi.
Nếu Hầu gia thích, ta cũng chẳng thể ngăn cản. Ta có Diệu Tổ là đủ rồi.”
Lưu Thanh Nhi nghiến răng, trong ánh mắt nhìn ta đã lộ rõ vẻ khinh miệt và xem thường, nhưng vì mục đích của mình, nàng ta vẫn cố nhẫn nhịn:
“Phu nhân, lời ấy không thể nói như vậy. Người là Hầu phủ phu nhân, không thể để đám tiện tì ấy được nước lấn tới.
Dù sao người cũng là chính thê của Hầu gia, không thể để chúng trèo lên đầu.”