Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Ác Thê
Chương 4
Ta nhẹ nhàng cắt lời, giọng không mặn không nhạt:
“Ta là Hầu phủ phu nhân, ta có Diệu Tổ là đủ. Chỉ mong Hầu gia hiểu chuyện, đừng để sinh ra thứ tử, ảnh hưởng tới địa vị của Diệu Tổ, những chuyện khác ta không cầu mong gì hơn.”
Câu nói khiến sắc mặt Lưu Thanh Nhi trở nên cực kỳ khó coi, rõ ràng nàng ta chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Nếu trong Hầu phủ xuất hiện thêm vài đứa thứ tử, thì địa vị của Bùi Diệu Tổ chắc chắn sẽ bị đe dọa.
Ta tỏ ra nhu nhược, chẳng màng tranh đấu, càng khiến nàng ta giận đến phát điên, nhưng lại không làm được gì.
Ta phất tay cắt ngang lời nàng ta đang định tiếp tục khuyên nhủ:
“Ngươi lui xuống đi, chăm sóc Diệu Tổ cho tốt. Những chuyện khác, chỉ cần Hầu gia vui là được rồi.”
Lưu Thanh Nhi nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào khác, đành phải lui xuống.
Ta còn nghe thấy nàng ta vừa xoay người đã thấp giọng chửi mắng:
“Đồ vô dụng, chẳng trách rơi vào kết cục thế này, đúng là đáng đời!”
Ta khép mắt giả vờ ngủ trưa, coi như không nghe thấy.
Lưu Thanh Nhi dường như cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa, bước chân nhanh hơn, định rời đi.
Chỉ là vừa ra đến cửa, liền đụng trúng Thúy Vân đang vội vã chạy vào.
Một túi thuốc nhỏ rơi ra khỏi tay áo của Thúy Vân, nàng ta hoảng hốt nhặt lên, rồi chẳng kịp nói năng gì, đi thẳng vào phòng.
Sắc mặt Lưu Thanh Nhi thoáng trầm xuống, bước chân chững lại, rồi lặng lẽ nép mình sau khúc ngoặt, rõ ràng là muốn nghe lén.
Thấy vậy, khóe môi ta khẽ nhếch – miếng mồi đã được tung ra rồi.
16
Thúy Vân bước vào, nói nhỏ:
“Tiểu thư, đây là thuốc Trần thái y đích thân kê đơn. Hầm lên rồi cho Hầu gia uống, cứ nói là thuốc bổ, hắn sẽ không nhận ra đâu. Chỉ cần nam nhân uống phải, sẽ hoàn toàn mất khả năng sinh con, nhưng không ảnh hưởng gì tới sức khỏe…”
Thúy Vân nói rất khẽ, ta thấy Lưu Thanh Nhi ở chỗ khúc ngoặt vươn dài cổ ra, lắng nghe từng chữ.
Ta phối hợp mở miệng:
“Thúy Vân, ta nghĩ lại rồi, hay là thôi đi. Nếu Hầu gia còn có con cũng chẳng sao, thuốc này vứt đi, kẻo tạo nghiệt nặng nề.
Dù có thêm thứ tử thì cũng không thể vượt qua Diệu Tổ được, cùng lắm chia chút gia sản cho bọn chúng, miễn Hầu gia vui là được.
Ngươi đem thuốc vứt đi, nếu để Hầu gia biết, lại ảnh hưởng tình cảm phu thê.”
Thúy Vân như muốn nói gì, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài:
“Nô tỳ biết rồi.”
Khóe mắt ta liếc thấy Lưu Thanh Nhi nghiến răng, căm hận rời khỏi viện.
Thúy Vân theo kế hoạch mang thuốc lui xuống.
Một nén nhang sau, nàng vui vẻ quay lại, chỉ gật đầu với ta.
Ta hít sâu một hơi — ta biết mình đã thành công. Giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, sáng hôm sau, thư đồng của Bùi Diên hớt hải chạy đến viện ta:
“Phu nhân! Không hay rồi! Hầu gia trúng phong rồi!”
Ta vui mừng trong lòng — kế hoạch đã thành công.
17
Khi ta tới thư phòng của Bùi Diên, nơi đó đã hỗn loạn như một nồi cháo.
Lưu Thanh Nhi mặt mày tái nhợt đứng bên cạnh, rõ ràng đã sợ đến mất hồn.
Bùi Diên bị hạ nhân khiêng đặt lên trường kỷ.
Ta bước đến nhìn qua — miệng hắn lệch sang một bên, hai tay co quắp, toàn thân đã hôn mê bất tỉnh.
Không lâu sau, Trần thái y đến bắt mạch, kê đơn:
“Hầu gia đích thực là trúng phong. Về sau sẽ câm không nói được, toàn thân liệt nửa người, chỉ có thể nằm một chỗ.
Hầu gia tuổi chưa quá bốn mươi, vốn không nên như vậy, e là dùng phải dược vật kích thích tình dục, khiến khí huyết nghịch hành mới ra nông nỗi này.
Thuốc này phải dùng đều đặn, biết đâu còn có cơ hội phục hồi.”
Nghe thái y nói vậy, người trong phòng bàn tán xôn xao.
Sắc mặt Lưu Thanh Nhi càng thêm trắng bệch. Nàng ta nhìn cái bát vỡ còn dính thuốc dưới chân, rồi lại nhìn ta.
Giờ thì nàng đã hiểu mình bị ta đưa vào tròng.
Ta cho Thúy Vân xuống sắc thuốc, đồng thời cảm tạ Trần thái y.
Trước khi rời đi, ông lão cảm khái nói:
“Ân cứu mạng của phụ thân cô, lão phu xem như đã trả xong. Về sau cô hãy tự mình cẩn trọng.”
Ta khẽ gật đầu, cúi người thật sâu với ông.
Vì ta, vị lão thái y ấy đã lần đầu phá vỡ y đức. Trong lòng ta, không khỏi cảm thấy áy náy.
18
Bùi Diên là kẻ thâm sâu khó lường, xưa nay luôn phòng bị kỹ lưỡng với ta và cả người bên cạnh ta.
Thức ăn ta đưa, hắn tuyệt đối không đụng tới.
Nhưng Lưu Thanh Nhi thì khác. Hắn chắc chắn không đề phòng nàng ta — vậy nên ta lợi dụng chính nàng.
Dĩ nhiên, không có loại thuốc nào khiến người ta trúng phong ngay lập tức. Những gì ta dùng chỉ là thuốc tê và vài vị gây hồi hộp tim.
Hiệu lực của thuốc chỉ kéo dài ba canh giờ, sau ba canh giờ, Bùi Diên sẽ tỉnh lại.
Nhưng hiện giờ, hắn đã trở thành “người bệnh” nằm liệt giường, mọi việc trong phủ đều do ta định đoạt.
Những người hầu bên cạnh hắn cũng đã được ta thay bằng người của mình. Ta dặn họ cứ mỗi ba canh giờ đút thuốc cho hắn.
Ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Sau khi sắp xếp xong chuyện của Bùi Diên, Thúy Vân đến báo:
“Lưu Thanh Nhi lén bỏ trốn rồi. Nô tỳ đã cho người bám theo. Có cần… xử lý luôn không?
Người ta tai thính, nghe nàng ta lẩm bẩm gì mà ‘giữ được rừng xanh, chẳng lo củi đốt’, rồi thì ‘quân tử báo thù mười năm chưa muộn’…”
Lưu Thanh Nhi quả là lanh lẹ, biết ta sẽ diệt khẩu, nên chuồn trước một bước.
Nghe khẩu khí nàng ta, xem ra còn chưa cam tâm.
“Cô ta có mang theo Diệu Tổ không?”
Thúy Vân lắc đầu:
“Không, chỉ có một mình đi thôi.”
Ta mỉm cười:
“Nàng ta đang giăng câu dài đây mà, vẫn mơ mộng sẽ chờ đến ngày Diệu Tổ kế thừa gia sản rồi trở lại nhận con.
Kệ nàng ta, cứ để nàng sống trong giấc mộng đó. Từng ngày trôi qua, càng hy vọng bao nhiêu, lúc mộng vỡ sẽ càng đau bấy nhiêu.
Đưa Diệu Tổ ra biệt viện ngoài thành, ta không muốn thấy mặt nó nữa. Bảo là ta đang chăm sóc Hầu gia, không còn sức để trông nom.
Cho thêm vài hạ nhân đi theo, hầu hạ nó theo quy cách thiếu gia. Học hành ra sao mặc kệ.
Nếu Lưu Thanh Nhi lẻn vào biệt viện làm hạ nhân, cũng đừng vạch mặt.”
Thúy Vân gật đầu:
“Nô tỳ rõ rồi!”
Lưu Thanh Nhi chẳng phải nói "quân tử báo thù mười năm chưa muộn" sao? Vậy thì ta cho nàng ta mười năm.
Ta muốn tận mắt nhìn thấy gương mặt nàng khi giấc mộng mười năm tan vỡ.
19
Bùi Diệu Tổ quả nhiên không hổ là giống nòi của Bùi Diên và Lưu Thanh Nhi. Dù không ai dạy bảo, nó vẫn học được tính kiêu căng, ăn chơi trác táng.
Năm năm tuổi đã biết quát tháo đánh chửi hạ nhân, tám tuổi đã bắt đầu gây họa với nha hoàn.
Ta từng tới giáo huấn mấy lần, cũng ra lệnh không cho bất kỳ tiểu nha hoàn trẻ tuổi nào hầu hạ trong biệt viện.
Lưu Thanh Nhi từ khi Bùi Diệu Tổ lên hai đã ẩn danh lặng lẽ vào biệt viện, ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ hắn.
Mỗi lần ta đến biệt viện, nàng ta liền lén lút trốn đi, nghĩ rằng ta không biết. Nhưng thật ra, mọi hành tung của nàng ta đều nằm trong lòng bàn tay ta.
Khi Diệu Tổ lên bảy, Lưu Thanh Nhi lén lút nhận lại thân phận với hắn.
Có điều Diệu Tổ không chịu nhận nàng ta là mẹ, thấy nàng xuất thân hèn mọn. Nhưng do Lưu Thanh Nhi đã ở bên cạnh hầu hạ suốt mấy năm, nên Diệu Tổ cũng không đuổi nàng ta đi.
Trong suốt quãng thời gian ấy, ta âm thầm đến biệt viện vài lần, mỗi lần đều không để bọn họ phát hiện.
Có mấy lần, ta còn nghe được hai mẹ con họ ở sau lưng bàn tán nói xấu ta:
“Con tiện nhân Tống Dao ấy, không cho ta về phủ, thật là độc ác.
Đợi đến khi ta thành niên, lấy được vạn quán gia tài, nhất định phải đuổi nàng ta ra khỏi Hầu phủ.
Bắt nàng ta ra đường ăn xin, bắt nàng ta quỳ xuống cầu xin tha mạng!”
Lưu Thanh Nhi, mỗi lần Bùi Diệu Tổ lăng mạ ta, đều thêm dầu vào lửa:
“Con ta nói đúng lắm. Nhưng bây giờ hãy nhẫn nhịn thêm một chút. Giờ con đã bảy tuổi, chờ thêm vài năm nữa, đến lúc con vấn tóc làm người trưởng thành, là có thể rửa sạch mối nhục năm xưa, thay cha con và ta báo thù.”
Bùi Diệu Tổ cũng chẳng khách sáo mà quát lên:
“Không được gọi ta là con ngươi nữa! Thân phận ngươi thấp hèn...”
Nhưng Lưu Thanh Nhi chẳng hề để tâm, vẫn cười gật đầu:
“Con ta nói gì cũng đúng. Ta chẳng mong gì khác, chỉ cần diệt được tiện nhân Tống Dao là đủ.”
Lúc nói đến chuyện muốn giết ta, cả người Lưu Thanh Nhi đều tỏ ra phấn khích đến lạ.
Ta không vạch trần giấc mộng đẹp của bọn họ, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.