Ba Mẹ Tôi Đem Hết Tài Sản Cho Anh Họ
Chương 1
1
Từ nhỏ ba mẹ tôi đã thường nói rằng, sau này tôi lấy chồng rồi thì không cần quan tâm đến họ nữa.
Họ cũng hay nói không muốn tôi quay về làm phiền.
Tôi vẫn nghĩ, đó chỉ là cách họ thể hiện tình yêu một cách vụng về.
Nghĩ rằng ẩn ý đằng sau chính là muốn tôi sống tốt, không cần lo nghĩ cho họ.
Dù sao tôi cũng là con một, tôi chưa từng nghĩ rằng ba mẹ mình lại đề phòng tôi như người ngoài.
Cho đến hôm nay.
Tôi phát hiện mình trúng xổ số độc đắc một trăm triệu tệ, sau khi trừ thuế, còn lại tám mươi triệu.
Một niềm vui như bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống thế này, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn chia sẻ với ba mẹ.
Trước khi nói ra, tôi tiện miệng hỏi một câu:
“Ba mẹ ơi, nhà mình hiện giờ có bao nhiêu tiền tiết kiệm vậy, con...”
Chưa kịp nói hết nửa câu sau “...vừa trúng số độc đắc”, thì ba tôi đã lạnh giọng cắt lời:
“Hỏi chuyện đó làm gì?”
Không chịu nổi ánh mắt đề phòng như nhìn trộm của ông, tôi bắt đầu thấy khó chịu, nét mặt cũng khó giấu được bực bội.
Mẹ tôi thấy vậy liền phụ họa theo:
“Con gái mà hỏi mấy chuyện này làm gì? Tiền tụi tao có bao nhiêu không đến lượt mày lo. Dù sau này có ch.t thì di sản cũng chẳng đến lượt mày.”
Tôi vẫn không cam lòng, vẫn hy vọng họ chỉ đang đùa giỡn.
Nên cũng cố cười cười nói giỡn theo:
“Ba mẹ nói gì vậy chứ? Con là con gái duy nhất của ba mẹ, không để lại cho con thì để cho ai?”
Nhưng mẹ tôi lập tức tạt cho tôi một gáo nước lạnh:
“Chúng ta không ngốc, con gái gả đi rồi thì là người ngoài. Tiền tụi tao sau này đều để lại cho anh họ mày, nói cho cùng, trong nhà phải có đàn ông mới là gốc rễ.”
Một xô nước lạnh từ đầu dội thẳng xuống lòng tôi.
Tôi còn định nói thêm gì đó,
Thì đã bị ba tôi t//át m//ột c/ái như tr/ời gi/áng, đầu ong ong:
“Đồ b//ất hi//ếu! Hỏi tới hỏi lui, có phải mày mong tao ch.t sớm không?
Hôm nay tao nói thẳng, tiền của tao, một xu cũng đừng hòng lấy được!”
Lúc này tôi mới biết, họ nghiêm túc thật rồi, không phải đang đùa tôi.
Cố nén cay xè nơi khóe mắt, tôi nhìn họ chất vấn:
“Nếu đã thấy con gái vô dụng như vậy, sao ba mẹ không sinh thêm đứa con trai?”
Như bị chạm vào nỗi đau, gương mặt ba tôi trở nên méo mó.
Mẹ tôi nhìn ông một cái, rồi chẳng nói chẳng rằng, cầm cây cán bột đập thẳng vào lưng tôi.
Cả lưng nóng rát.
Tôi đau đến mức phải co người lại ngồi nép vào góc bàn.
Nhưng gương mặt mẹ tôi chẳng hề có chút xót xa, chỉ nhìn tôi đầy thất vọng:
“Nói năng linh tinh cái gì đấy? Ba mẹ nuôi mày lớn bằng này, giờ mày lớn rồi thì quay sang tính toán tài sản với tụi tao phải không?”
Tức đến phát run, tôi quay người về phòng, khóa trái cửa.
Bên ngoài, họ vẫn không ngừng mắng chửi.
Đồ sao chổi, thứ không ra gì, đồ con gái vô dụng...
Đủ mọi lời cay độc được thốt ra từ chính miệng ba mẹ ruột của tôi.
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ tôi vẫn hay nhìn tôi rồi bảo:
“Giá mà con là con trai thì tốt biết mấy.”
Tôi biết, họ luôn mong có con trai.
Nhưng tôi cứ tưởng rằng, bao nhiêu năm qua, họ đã không còn để tâm nữa.
Dù sao tôi cũng là đứa con duy nhất của họ, lẽ ra họ cũng phải yêu thương tôi mới đúng.
Tôi không nghe họ chửi nữa.
Chỉ nhìn tám mươi triệu trong tài khoản vừa chuyển vào.
Do dự rất lâu...
Tôi quyết định — không nói với họ một lời nào cả.
2
Tôi không ngờ, hôm sau bọn họ liền gọi anh họ và dì đến nhà.
Nói là sẽ sang tên căn nhà hiện giờ chúng tôi đang ở cho anh họ làm nhà tân hôn.
Nhà này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng vừa vặn có hai phòng, chỉ đủ cho ba người chúng tôi ở.
Tôi hỏi ba mẹ:
“Ba mẹ cho anh ấy nhà rồi, vậy nhà mình sau này ở đâu?”
Ba tôi gắt lên:
“Ba với mẹ mày vẫn ở đây chứ đâu. Mày sớm muộn cũng lấy chồng, dọn đi sớm hay muộn có khác gì nhau.”
Ý là đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi liếc nhìn anh họ đang nằm phịch trên sofa, chìm đắm trong game Vương Giả Vinh Diệu không dứt ra nổi.
Tiếng “DEFEAT” vang lên cùng câu chửi tục “Má nó!”
Một kẻ gần ba mươi mà như đứa con nít não cá vàng, không được thứ mình muốn liền lăn ra giận dỗi.
Hắn ném cái điện thoại lên bàn kính, một tiếng “rầm” vang dội.
Hắn cáu kỉnh hét lên với cả nhà:
“Xong chưa đấy? Nhà này rốt cuộc có cho ông mày không? Làm lẹ đi, ảnh hưởng ông mày leo rank!”
Ba tôi gần như khom lưng lấy lòng:
“Thiên Tứ à, cứ yên tâm, nhà này chắc chắn là của con rồi, nhưng sau này nhớ gọi ba một tiếng 'ba', nghe chưa?”
Anh họ liếc ba tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh, chẳng buồn lên tiếng.
Phải đợi đến khi dì nháy mắt ra hiệu, hắn mới miễn cưỡng há miệng:
“Rồi, biết rồi… Ba…”
Vừa nói xong, hắn đã cầm bút định ký vào tờ giấy sang tên.
Tôi giật phắt cây bút, gào lên:
“Nếu hôm nay anh ký, thì từ nay về sau tôi với ba mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con!”
Thấy tôi gào đến khản giọng, anh họ bỗng hứng khởi hẳn lên.
Hắn giở lại chiêu cũ từ hồi nhỏ, dỗ dành ba tôi ngọt xớt.
“Ba, con gái thì có ích gì đâu? Sau này có con trai là được rồi, con nuôi ba là xong.”
Ba tôi nghe từng tiếng “ba” ngọt như mía lùi mà hoàn toàn mụ mị.
Ngay tại chỗ, ông ta bảo mẹ tôi với dì giữ chặt tôi lại, còn ông thì hí hửng đi ký giấy.
Thì ra bao năm qua, cái ước vọng được có con trai trong ông ta mạnh mẽ đến thế.
Tôi không hiểu tại sao việc gọi “ba” từ miệng con trai và con gái lại khác nhau.
Chẳng lẽ con trai gọi thì nhổ ra được vàng chắc?
Nhưng tôi biết rõ, tôi gọi một tiếng “ba”, cũng có thể đưa ông ta một thỏi vàng.
Chỉ tiếc là... ông không có phúc hưởng thôi.
Trước đây, gặp chuyện kiểu này tôi nhất định phải làm loạn lên một trận.
Nhưng giờ tôi có tám mươi triệu trong tay, chẳng thèm tranh cãi nữa.
Nhưng có những người, vừa tham vừa mặt dày.
Dì tôi liếc nhìn tôi từ đầu tới chân đầy gian ý:
“Miêu Miêu, mấy năm không gặp, càng lớn càng xinh nhỉ.
“Nhìn anh họ con mà xem, giờ có nhà tân hôn rồi, nhưng tiền sính lễ vẫn còn thiếu, con giúp một tay được không?”
Tôi trợn mắt, dứt khoát đáp:
“Con không có tiền!”
Ánh mắt dì tôi lập tức lạnh tanh:
“Không có tiền thì lấy chồng giàu là được. Dì chọn sẵn mấy người rồi, toàn nhân vật lớn, con xem thích ai thì chọn.”
Nói xong, bà ta rút từ túi xách ra một xấp ảnh.
Người trong ảnh thì mặt mũi dị dạng, người thì già đến gần đất xa trời.
Tôi bật cười lạnh:
“Dì à, chú mất lâu rồi, mấy người này tốt như vậy, dì tự chọn vài người cưới đi chứ, đảm bảo ai cũng khen dì 'phong tình vẫn còn đậm'."
Anh họ lao đến, tát tôi một cái như trời giáng:
“Con khốn! Ai cho mày nói chuyện với mẹ tao kiểu đó? Tao đánh chết mày!”
Ba mẹ tôi đứng yên như tượng đá.
Nhất là ba tôi, trong mắt ông ta còn có chút vẻ... tự hào kiểu “Đúng là con trai tôi, mạnh tay thật!”
Tôi trừng mắt nhìn hai người họ:
“Con là con ruột của ba mẹ, vậy mà ba mẹ muốn gả con cho mấy cái người trong đống ảnh đó thật sao?”
Mẹ tôi thoáng có chút dao động.
Định mở lời thì bị ba tôi cắt ngang:
“Muốn mày cưới thì cưới, lắm mồm cái gì? Mày không cưới, tiền sính lễ cho con trai tao ở đâu ra?”
Mẹ tôi lập tức im bặt.
Xem ra, nói lý ở cái nhà này chẳng có tác dụng gì rồi.
3
Nhìn tình hình như vậy.
Đối diện với một đám thần kinh và một con chó điên, tôi rất có khả năng bị đánh đến chết.
Tám mươi triệu còn chưa tiêu được xu nào, sao có thể chết lãng xẹt như thế.
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, lúc này là thời điểm đông người qua lại nhất ngoài đường.
Tôi phóng như bay ra khỏi cửa.
Tôi từng là học sinh chuyên thể dục, chạy nhanh là sở trường.
So với anh họ tôi – cái tên mập ú hơn hai trăm tám chục cân – thì tôi hoàn toàn áp đảo.
Chưa đầy vài phút, tôi đã bỏ xa bọn họ.
Vừa chạy vừa gào:
“Ba tôi và dì tôi lén lút với nhau, bị mẹ tôi bắt gian tại trận!”
Nếu tôi hét “Giết người rồi!” thì có khi người ta còn tránh xa.
Nhưng hét kiểu bùng nổ tin sốc thế này...
Tôi tin rằng dân mạng phiên bản đời thực – các cô chú thích hóng chuyện – chắc chắn sẽ mở đường cho tôi.
Ba tôi và anh họ còn chưa kịp hiểu gì,
Một vài hàng xóm đã bị tiếng la của tôi kéo đến:
“Bé ơi, chuyện gì thế?”
Tôi khóc lóc như diễn viên chính phim bi:
“Ba cháu lén lút với dì cháu, còn muốn sang tên nhà cho anh họ cháu!”
Gào đến mệt, tôi ghé vào siêu thị nhà dì Trương bên đường, mua ngay cái loa.
Ghi âm lại lời mình rồi mượn tạm một chiếc xe máy điện.
Tôi cưỡi xe, cầm loa, vừa chạy vừa phát đoạn ghi âm:
“Ba tôi ngoại tình với dì tôi, còn định sang tên nhà cho anh họ tôi, mọi người ra mà phân xử giúp tôi với!”
Thấy đủ rồi, tôi dừng lại tại một quán ăn nhỏ đông khách, gọi một suất cơm đùi gà rồi ngồi xuống ăn.
Loa vẫn tiếp tục phát bản ghi âm.
Mọi người trong quán nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh dị.
Cô chủ quán là người quen, ánh mắt nhìn tôi có phần xót xa:
“Miêu Miêu, nghĩ thoáng lên con, bữa này chị mời!”
Tôi mỉm cười lắc đầu:
“Chị, không cần đâu, em có tiền, hôm nay trả gấp mười!”
Vừa nói vừa chuyển tiền.
Có lẽ vì chuyện quá chấn động, tôi lại còn cười toe toét như không có gì, cô chủ nghĩ tôi bị sốc quá mà phát điên.
Chỉ thở dài một tiếng, rồi lặng lẽ quay đi.
Tôi vừa ăn xong, ba và đám người đó mới mò tới.
Thật là... chậm chạp.
Chờ đến phát mệt.
Ba tôi giận đến xanh mặt, hét lên:
“Sở Miêu, mau tắt cái loa đó ngay!”