Chuyển Nhà
Chương 1
1.
Vừa bật máy lên, tôi choáng váng với đống tin nhắn trong nhóm.
Bình thường nhóm toàn im lìm, cùng lắm đăng vài thông báo, nay tin nhắn nhảy liên tục.
Biểu tượng @ tên tôi cứ sáng liên hồi.
“Vợ chồng tôi có thể giả làm anh chị bạn.
Chồng tôi cao 1m85, nặng 100kg, lính xuất ngũ, còn tôi thì mồm miệng đanh đá, chưa bao giờ cãi thua ai.
Nhà còn có con golden 40kg với một bé gái biết khóc siêu giỏi.”
“Nếu bé nhà chị đi thì cho tôi đăng ký luôn, tôi cũng biết khóc.
Tôi sẽ ôm bé ngồi dưới đất mà gào.”
“Tôi nghĩ con trai tôi đi hợp đấy.
Lớp 8, nổi loạn, biết cãi lý, đánh nhau cũng không tệ.
Miễn phí.”
Dưới là một tràng cười “hahaha”, tôi xem mà há hốc mồm, tin nhắn vẫn nhảy tiếp.
“Tôi cao 1m82, bạn trai tôi là cảnh sát, cao 1m90.
Không đánh ai nhưng hiệu ứng thị uy đủ dùng.
Chúng tôi đảm bảo không để bạn bị đánh.”
“Cho tôi theo với. Tôi vừa bị đau dạ dày, đến nhà hắn tôi có thể... giải quyết tại chỗ.”
“Tôi có ô tô, gửi định vị đi, cãi xong tôi còn giúp bạn chở đồ.”
“Xe buýt có vẻ không đủ, tôi cũng có xe, chở thêm được bốn người.”
“Tôi có thể nằm dưới gầm xe, nhưng phải cho tôi đi với!!!”
“Tôi làm nghề dọn dẹp, họ chịu trách nhiệm ‘xử lý’, tôi sẽ sắp đồ.
Chỉ cần bạn muốn, tôi dỡ luôn cả lớp sơn tường mang về.”
Cư dân từ Quảng Đông lên tiếng:
“Bao giờ xuất phát? Tôi đặt vé máy bay về, nhớ giữ cho tôi một chỗ.”
Mấy cư dân đang sống ở nước ngoài cũng hóng chuyện:
“Livestream đi, tôi làm đội cổ vũ online!”
“Xuất phát chưa? Tôi mới thấy tin nhắn.
Tôi cao 1m91, nặng 110kg, đẩy tạ 120kg.
Quan trọng là tôi có bộ râu quai nón và hai cái răng vàng sáng loáng.”
“Đánh người sẽ bị phạt theo Điều 43 Luật An ninh trật tự. Mọi người nhớ học luật nha!”
“Tôi có giấy chứng nhận rối loạn lưỡng cực, đánh người không bị truy cứu trách nhiệm hình sự...”
“Nếu không thì dắt con chó Border Collie nhà tôi theo, nó lanh lắm, biết xử lý tình huống.”
Nhóm cư dân sôi sục, ai cũng tranh nhau góp mặt.
Đủ loại nhân tài, đúng kiểu “ngoạ long phụng sồ” lũ lượt kéo đến.
Tôi đọc mà cười không ngớt, tâm trạng cũng dịu đi không ít.
Kéo hai chiếc vali xuống lầu, nghĩ bụng, nếu không ai inbox thì mình tự đi cũng được, có gì mà sợ.
2
Vừa bước ra khỏi cửa, bên ngoài đã đông nghịt người, ríu rít cười nói, náo nhiệt vô cùng.
Tôi còn đang sững người, bà chủ nhà đã kéo tay tôi, ra hiệu tôi nhìn sang bên cạnh.
Một chiếc xe tải hạng nặng đang đỗ bên kia, trên xe dưới xe đều có người đứng, ai nấy mặt mày nghiêm túc mà cũng hơi... kỳ lạ.
Từ buồng lái thò ra một người đàn ông với bộ râu quai nón đầy mặt, cười hì hì, hai cái răng vàng sáng loáng dưới nắng khiến tôi suýt lóa mắt.
Mọi người đồng thanh hô lên:
“Đi nhanh lên nào! Đi sớm về sớm! Cả nhóm đang hóng livestream đấy!”
Một cô em ăn mặc sành điệu lấy ra mấy cái micro kẹp, tỉ mỉ gắn lên từng người.
“Tôi là một streamer nho nhỏ thôi, được nhóm cư dân ủy thác phát sóng trực tiếp, mọi người phối hợp nhé.”
Một chú tầm bốn mươi, năm mươi tuổi cũng giới thiệu luôn:
“Con gái à, chú cao 1m80, từng đi bộ đội, giọng to, tuổi cũng già rồi, nếu thằng đó dám ra tay, chú cho nó biết tay!”
Một thanh niên bảnh bao bên cạnh nói tiếp:
“Tôi là luật sư, sẽ hỗ trợ pháp lý toàn bộ quá trình.”
Thanh niên đầu đinh chen vào:
“Tôi là cảnh sát, dù đã hết giờ làm nhưng vẫn không quên phục vụ nhân dân.”
Ờ thì... thế cái cậu mặt còn búng ra sữa kia là sao?
Một cô bác cười tít mắt đứng trong đám đông lên tiếng:
“Con tôi đó, tuy mới lớp 8 nhưng cái mồm nó chua lắm, để nó đi nói lý mà đập chết bạn trai cũ của cô.”
Bà chủ nhà giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng bàn tán rồi quay sang tôi hỏi:
“Cháu nói cụ thể xem tình hình thế nào, mình nên lấy gì thì lấy, chứ tuyệt đối đừng làm bậy.”
Bà nói bằng giọng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, khiến tôi không kiềm được mà lại bật khóc.
Đêm giao thừa, tôi ôm hai bó bóng bay khí hydro lớn đi bán dạo.
Ai ngờ lại trông thấy trong đám đông, Tần Phong và Hạ Sở Sở – nhỏ bạn thân của tôi – đang ôm nhau đắm đuối đúng lúc tiếng chuông năm mới vang lên.
Tôi sững người đứng đó, đột nhiên không còn chút sức lực nào.
Bóng bay trong tay tuột ra hết, lẫn vào những chùm bóng trên trời, bay thẳng lên cao.
Xung quanh người ta vỗ tay reo hò, trong đầu tôi thì ù ù như sấm.
Năm mới, vạn vật đổi thay, còn tôi thì mất luôn bạn trai, bạn thân... và đống bóng trị giá một ngàn tệ.
Bóng đã bay cao tới mức không thấy nữa, còn hai người kia thì vẫn ôm nhau như keo như sơn.
Tôi xông lên, giật tay Tần Phong ra rồi tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
Hạ Sở Sở hoảng hốt lao vào can ngăn:
“Tiểu Tuyết, cậu hiểu lầm rồi! Không phải như cậu nghĩ đâu!”
Tôi xoay người tát cô ta hai cái thật mạnh:
“Người yêu người khác có mùi thơm lắm hả?!”
Hạ Sở Sở bị đánh cho choáng váng, ôm mặt không nói được câu nào.
Tần Phong thì bất ngờ đẩy tôi ngã dúi xuống đất:
“Lâm Tuyết, em điên à?! Nhìn em bây giờ chẳng khác nào mụ điên!”
Anh ta ôm vai Hạ Sở Sở, lạnh lùng nhìn tôi:
“Anh với Sở Sở trong sạch, không như em bẩn thỉu, đê tiện.”
Vừa đi vừa nói:
“Đừng để ý tới cô ta. Bây giờ cô ta suốt ngày chỉ biết gây sự vô lý.”
Giữa quảng trường đông nghịt người, hai người họ lẫn vào đám đông rồi biến mất.
Chỉ còn tôi nằm đó, toàn thân run rẩy mãi mới bò dậy được.
Họ... đã bắt đầu từ bao giờ?
Lúc tôi tăng ca làm thêm kiếm tiền mua đồ cho căn hộ mới?
Hay là lúc tôi cùng đám thợ xây bê xi măng, vác cát sửa sang lại tổ ấm của hai đứa?
Thậm chí đến cả đêm giao thừa, tôi vẫn miệt mài bán bóng bay mong kiếm thêm chút đỉnh phụ giúp chi tiêu trong nhà...
Tần Phong, anh sao nỡ đối xử với tôi như vậy?
Tôi và anh đều là con của những gia đình đổ vỡ, không nơi nương tựa.
Hai đứa cùng cố gắng, chắt bóp từng đồng để mua được căn nhà cũ làm tổ ấm.
Tôi vì xót anh vất vả mà bỏ việc, ban ngày lo sửa nhà, ban đêm ra vỉa hè buôn bán.
Ngày nào tôi cũng cãi giá với thợ, tự mình chạy khắp thành phố mua từng món đồ từ vật liệu xây dựng, đèn đóm đến thiết bị điện tử.
Đến cả nội thất, tôi cũng mò vào tận xưởng, mặc cả đến khô cả họng mới được giá hời.
Mấy tháng trời, cuối cùng cũng hoàn tất.
Ngày hoàn công, tôi bật khóc vì vui sướng.
Tụi mình đã trôi dạt quá lâu rồi.
Thành phố này phát triển quá nhanh, cứ bị giải tỏa, dọn nhà từ chỗ này qua chỗ khác. Tôi chán cảnh thuê trọ lắm rồi.
Để tiết kiệm, tôi trồng cả chục chậu trầu bà hy vọng hút bớt mùi keo, dọn vào ở sớm.
Tôi tự tay dọn rác từng túi, lau chùi từng ngóc ngách, sàn nhà là do tôi quỳ gối lau từng chút một cho đến khi sạch bóng.
Tôi sung sướng lắm, không thấy mệt chút nào, vì đây là nhà của tôi và anh.
Nhà của chính tụi mình.
Tôi tỉ mỉ chọn từng món đồ sinh hoạt, mong mỏi ngày dọn vào tổ ấm mới.
Rốt cuộc nhận lại là cú phản bội từ bạn trai và bạn thân.
Tôi đúng là ngu ngốc.
Tôi ôm mặt, gào khóc nức nở.
Tôi làm sao có thể ngu ngốc đến mức này chứ...
3
Trong đám đông lại vang lên liên tiếp tiếng ting ting của tin nhắn.
Bà chủ nhà và mấy cô bác khác vây quanh tôi lau nước mắt, cô streamer thì giơ điện thoại lên livestream trực tiếp ngay hiện trường.
Một bác gái dắt theo con Border Collie chen vào giữa đám đông:
“Để nó đi, có nó ở đấy thì tên cặn bã kia không dám giở trò đâu.”
Một ông cụ hô lên:
“Để tôi đi! Tôi tám mươi rồi, nó mà dám to tiếng, tôi ngã ra đấy ăn vạ cho xem!”
“Nhà tôi có bé Niu Niu biết khóc lắm, để bé nó đi theo mà khóc!”
“Con trai tôi nói năng chậm chạp, cho nó theo học hỏi xem người ta cãi nhau thế nào.”
“Tôi bị bệnh thần kinh, có giấy chứng nhận đàng hoàng, tôi đánh người cũng không phạm pháp...”
Anh luật sư nhìn mọi người mà dở khóc dở cười:
“Mọi người đừng rối lên nữa. Lâm Tuyết, cá nhân em muốn gì?”
Tôi ngơ ngác, tôi muốn gì ư?
Tối qua tôi và Tần Phong cãi nhau một trận dữ dội.
Anh ta nhìn tôi đầy chán ghét, nói từng chữ rõ ràng:
“Lâm Tuyết, em biến thành như thế này từ bao giờ vậy? Trông em giờ thật xấu xí.
Nếu không phải Sở Sở khuyên can, tôi đã chia tay với em từ lâu rồi.”
Rồi anh ta đẩy tôi ra khỏi căn hộ mới tân trang:
“Nếu không tự tát mình hai cái và xin lỗi Sở Sở, thì đừng có quay lại nữa.”
Tôi vừa đi vừa khóc, đầu óc quay cuồng, mãi đến khi về tới căn phòng trọ nhỏ của mình mới dần dần tỉnh táo lại.
Thay đổi là anh ta, tôi có làm gì đâu, dựa vào đâu mà anh ta đuổi là tôi phải đi?
Nhà đó cũng có phần của tôi cơ mà.
Tiền đặt cọc là hai đứa cùng góp, còn phần sửa sang là một tay tôi lo.
Tính cho sòng phẳng thì người nên dọn đi phải là anh ta mới đúng.
Nhưng Tần Phong cao to, đàn ông lúc nào cũng có lợi thế thể lực, anh ta chỉ cần đẩy vài cái, tôi đã chẳng thể kháng cự nổi mà bị tống thẳng ra ngoài cửa.
Vì cớ gì người bị đuổi lại là tôi?
Tôi lẽ ra phải tranh lý tới cùng, đuổi anh ta mới phải.
Tôi đúng là bị ma làm mờ mắt mới chịu rút lui như thế.
4
“Không sao đâu, bình thường thôi. Mỗi lần tôi cãi nhau xong cũng đều thấy mình cãi chưa tới, ước gì có thể tua lại mà làm lại từ đầu.”
Một cô bác vỗ vai tôi an ủi.
“Cặp đôi cặn bã ấy, phát hiện sớm là may, chia tay là chuyện tốt.”
“Đúng rồi, thanh xuân ai mà chẳng từng đổ cho chó ăn.”
“Con trai cô chưa có bạn gái, hay cuối tuần gặp mặt thử xem...”
“Nếu không được thì nhà tôi có đứa cháu, hai đứa cứ tìm hiểu, tốt nghiệp 985, đang làm ở công ty lớn, có nhà có xe...”
“Đừng nghe bà ấy, cháu bà ấy xấu trai lắm...”
“Nhà tôi còn có…”
Mấy cô bác đang bàn thì chuyển sang... cãi nhau.
Tôi dở khóc dở cười, hết kéo người này lại lôi người kia.
“Thôi thôi, để sau này gom hết đám trẻ trong khu lại mở cái buổi hẹn hò tập thể.
Giờ lo chuyện của Lâm Tuyết trước đã.”
“Tôi chỉ muốn chia tay rõ ràng, lấy lại đồ của mình, tiền sửa nhà cũng phải bắt anh ta trả lại, rồi cả tiền đặt cọc nữa.”
Tôi nghẹn họng không nói tiếp được.
Tôi đột nhiên nhớ lại lời Tần Phong từng nói:
“Tiểu Tuyết, tiền của anh để dành mua nhà, chi tiêu thường ngày phải trông cậy vào em.”
Chỉ vì câu đó, tôi cày ba công việc mỗi ngày, về đến phòng trọ là lăn ra ngủ luôn.
Anh ta bảo dạo này công việc bận quá, thường xuyên tăng ca nên phải dọn sang ký túc xá công ty ở tạm, tôi cũng chẳng mảy may nghi ngờ.
“Đồ cặn bã!”
Có người trong đám đông chửi thẳng.
Anh luật sư cau mày lại:
“Tức là tiền đặt cọc mua nhà là tiền của Tần Phong, vậy thì căn nhà đó thực ra chẳng liên quan gì đến em.”
Tôi chết sững không nói nổi một lời.
Chẳng lẽ ngay từ đầu, anh ta đã tính toán tất cả, chưa từng có ý định gắn bó lâu dài với tôi?
Vậy thì những năm tháng cùng nhau làm thêm, chia nhau hộp cơm, nương tựa vào nhau… cũng chỉ là giả dối thôi sao?
“Thôi được rồi, cứ đến đó đã. Tụi mình đông thế này mà để con bé chịu thiệt thì còn ra thể thống gì!”
“Đi thôi! Lên xe!”