Chuyển Nhà

Chương 2



Tôi bị nhét vào buồng lái, ông anh râu quai nón răng vàng cười tít mắt dúi cho tôi một chai nước:

“Đừng sợ.”

Tôi ôm chai nước, trong lòng dần thấy an tâm.

Người sai là anh ta, tôi không việc gì phải xin lỗi, cũng không định để anh ta dễ sống.

Điện thoại của luật sư đột nhiên reo lên. Anh ta nhìn tôi ngượng ngùng:

“Văn phòng gọi có việc gấp…”

Một bác gái đứng bên cạnh tát luôn vào lưng anh ta một cái:

“Biết ngay chẳng trông cậy được, lúc cần thì lại chuồn mất. Đi đi, tôi thay cậu!”

Khi bị kéo đi, anh luật sư vẫn không ngừng nhắc:

“Đã đăng ký kết hôn chưa? Giấy tờ nhà có tên em không? Hóa đơn, chuyển khoản có giữ không…”

Cuối cùng, anh ta vừa chạy ra xa vừa la to:

“Mẹ! Có gì nhớ gọi cho con nhé! Mọi người đừng manh động trước!”

Xe chuẩn bị lăn bánh. Tôi vừa nói cho anh râu vàng biết địa chỉ, đã thấy hai chiếc xe con rồ ga lao vút đi trước.

Trong xe chật kín người với chó, còn để lại một câu:

“Tụi tôi đi trước nghen!”

5

Cô streamer hơi ngại ngùng chỉ vào điện thoại:

“Đang livestream đấy, mọi người nhẹ tay nhẹ chân chút nha.”

Mẹ của anh luật sư thì vỗ vai an ủi tôi:

“Không sao đâu, toàn người lớn cả rồi, không ai làm loạn đâu.”

Đúng lúc đó, trong nhóm có người nhắn:

【Không thể đi trong bộ dạng này chứ? Xui quá đi mất. Tiệm làm tóc của tôi ngay trong khu này, qua đây tôi chỉnh lại cho, nửa tiếng là xong.】

“Mấy người nói đúng đấy! Lâm Tuyết, nhìn em xuề xòa quá, chẳng giống con gái tí nào. Em cứ đi đi, chị tài trợ nguyên bộ đồ chiến luôn!”

Thế là tôi bị kéo xuống xe, đưa thẳng vào tiệm làm tóc.

Anh thợ tóc tóc tết tít tai kéo tôi chạy băng băng vào trong:

“Nhanh lên nào! Mọi người đang đợi hết cả rồi!”

Bên trong thật sự có cả đám người đang chờ, chủ tiệm và nhân viên mấy cửa hàng nail, makeup, thời trang, váy cưới… trong khu đều tụ lại, rộn ràng như Tết.

Những cửa tiệm này ngày nào tôi cũng đi ngang qua, mà chưa từng bước chân vào lần nào.

Tôi bị kéo vào làm tóc, làm móng.

“Dán full đá vào! Lấp lánh tới mức lóa mắt thằng cặn bã luôn!”

Bà chủ tiệm quần áo cầm hai bộ đồ ngần ngừ:

“Váy hay quần đây?”

“Nhìn con bé này ngày thường mặc đồ thể thao xám xịt suốt, hôm nay phải mặc váy!”

Câu nói của anh thợ tóc lập tức được đồng tình tuyệt đối.

Vì thời gian gấp quá nên tôi chỉ kịp búi tóc lên.

Anh thợ tóc tiếc rẻ:

“Giá có thời gian thì làm quả xoăn sóng lớn nữa, đảm bảo thần thái chị đại ngút trời.”

Anh ta đẩy tôi đứng trước gương:

“Tèn ten ten ténnnn!”

Tôi nhìn chẳng ra chính mình nữa.

Váy ôm được cắt may vừa vặn, lớp trang điểm tỉ mỉ, kiểu tóc búi cao thanh lịch…

Thì ra tôi cũng là một cô gái xinh đẹp, chỉn chu đến vậy.

6

Hồi còn đi học, tôi bị hai bên gia đình đùn đẩy qua lại, tiền học phí, sinh hoạt phí đều phải hạ mình đi xin.

Chỉ có đúng hai bộ đồng phục thay phiên mặc đến mức sờn cả mép.

Ra trường, tôi lăn lộn dưới đáy xã hội, làm thêm đến mức mặt mũi phờ phạc.

Tôi chưa từng dám tham gia tiệc tùng hay tụ tập gì cả.

Mới khá lên được chút thì lại vác thêm khoản nợ mua nhà, ngày ngày mặc hoodie, đi giày thể thao, bê cát, khuân xi măng đi sửa nhà.

“Cô mà dám khóc là tôi cho về luôn! Mới trang điểm xong đấy!”

Bà chủ tiệm quần áo gắt lên, tát nhẹ vào lưng tôi:

“Đứng thẳng lên, ngẩng đầu, ưỡn ngực ra nào!”

Chút nước mắt lưng tròng lập tức bị dập tắt.

Bà ấy liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, hài lòng gật đầu “Ừ” một tiếng, rồi mở mã QR:

“Đừng nghĩ ăn chùa nhé, mỗi tiệm chỉ lấy em mười tệ thôi, nào, quét mã đi!”

Tôi phải cố chớp mắt liên tục mới đè được nước mắt xuống.

Mọi người tiễn tôi ra xe:

“Đừng sợ, có cả đám nhà mẹ đẻ ở đây, tụi chị chống lưng cho!”

Anh râu vàng cười tít mắt, đạp ga một cái:

“Xuất phát!”

Tôi không ngờ chỉ mới một đêm mà mật khẩu cửa nhà mới đã bị đổi.

Dấu vân tay của tôi cũng bị xóa.

Tôi gọi cho Tần Phong, chuông reo mãi không ai bắt máy. Gọi lại lần nữa thì chỉ nghe: “Thuê bao hiện không liên lạc được.”

Tôi tức đến mức bật cười.

Cái cửa đó là tôi tự bỏ tiền, đi so giá khắp nơi mới mua được, quyền truy cập của Tần Phong cũng là tôi cấp cho.

Tôi lập tức truy cập hệ thống, đổi lại mật khẩu cũ.

Trong lúc đó, khung chat của livestream bay loạn như tuyết rơi.

Giờ thì không chỉ cư dân khu tôi, mà cả đống người lạ cũng đang hóng trong phòng livestream.

Tôi có tưởng tượng nhiều kịch bản có thể xảy ra —

Cãi nhau to, xô xát, hoặc là Tần Phong hối hận cầu xin tôi tha thứ.

Nhưng tôi không ngờ, anh ta lại dám dẫn Hạ Sở Sở đến ở trong căn nhà của chúng tôi.

7

Từ cửa vào đến phòng khách, sàn nhà vứt đầy quần áo, giày dép – mỗi thứ một nơi, kéo dài thẳng đến tận cửa phòng ngủ.

Một chú trung niên nhỏ giọng chửi thề.

Mẹ của anh luật sư thì vội kéo tôi lại, nhưng không cản nổi cậu học sinh lớp 8.

Thằng bé nhấc chân đạp một phát, cửa phòng ngủ bật mở.

Cô streamer lập tức kéo tay tôi, vừa giơ điện thoại vừa chạy theo.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng quát của Tần Phong và tiếng hét chói tai của Hạ Sở Sở.

Ngay sau lưng tôi, người với chó chen chúc xông vào như ong vỡ tổ.

Tiếng người ồn ào lẫn lộn với tiếng chó sủa inh ỏi.

Tần Phong và Hạ Sở Sở vẫn đang đắm chìm trong cõi mộng mơ.

Thấy đám người ập vào, hai người họ lập tức hoảng loạn, cuống cuồng kéo chăn che lại phần thân thể trần trụi.

Tôi không kiềm chế nổi, toàn thân run lên bần bật.

Mẹ luật sư dịu dàng vỗ lưng tôi, cố trấn an.

Tôi từng tưởng tượng nhiều tình huống có thể xảy ra – nhưng không ngờ lại tận mắt chứng kiến cảnh ngoại tình kinh điển thế này.

Hai người họ… sao có thể đối xử với tôi như vậy?

Chiếc giường cưới đó là tôi lựa từng mẫu mới chọn được.

Bộ chăn ga kia là tôi đặt may riêng, chuẩn bị để dành cho đêm tân hôn.

Vậy mà họ dám...

Sao họ có thể trơ tráo đến thế chứ?

Thằng bé lớp 8 lùi lại, nhíu mày nói:

“Chị bị sao vậy? Chị nhìn kiểu gì mà lại thích được loại người như này?”

Dù cô streamer đã nhanh tay lia máy sang hướng khác, nhưng những gì vừa hiện lên đủ để làm livestream nổ tung.

“Khoan đã, khoan đã! Tôi còn chưa nhìn rõ!”

“Vãi thật, livestream bắt gian tận giường à?!”

Một người lạ cũng chen lời:

“Đây là kịch bản hả? Ai nói tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi?”

Số người trong phòng livestream tăng vọt, bình luận bay kín màn hình không nhìn rõ gì nữa.

Cô streamer đỏ bừng mặt vì kích động, tay run lẩy bẩy vì chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế bao giờ.

8

Nhóm cư dân cũng nổ tung với hàng loạt tin nhắn nhảy liên tục:

“@Luật sư, cái này phạm luật không? Tính là tội gì vậy?”

“@Chuyên gia dọn dẹp, đừng xếp đồ nữa, tháo hết luôn đi!”

“@Cái người rối loạn lưỡng cực kia ấy, chi phí tôi bao hết, lên giúp tôi tát thằng cặn bã hai cái!”

Tần Phong cuối cùng cũng hoàn hồn, gào lên:

“Lâm Tuyết, m* kiếp, em điên rồi à?! Dẫn nguyên đám người tới đây làm loạn cái gì?”

“Cút ra khỏi nhà tao ngay! Không đi tao gọi công an!”

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hét lên:

“Dựa vào đâu mà anh đuổi tôi? Đây cũng là nhà tôi! Căn nhà này có một nửa của tôi!”

Tần Phong lúc này đã bình tĩnh lại, nở nụ cười khinh thường:

“Nhà em? Trên giấy tờ nhà chỉ có tên tôi, tiền đặt cọc là tôi trả, tiền vay cũng là tôi gánh. Em nói nó có nửa phần của em à?”

“Căn nhà này là tôi cho em ở, tôi bảo em cút thì em phải cút.

Lâm Tuyết, tôi nói rồi, nếu em tát mình hai cái rồi xin lỗi Sở Sở, thì còn được ở lại.”

Tôi giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy, nhưng lại không nói nên lời.

Mồm miệng tôi lúc nào cũng dở tệ, cả nửa ngày không thốt được câu nào.

Hạ Sở Sở ló đầu từ sau lưng Tần Phong, người vẫn quấn đúng cái drap lụa cao cấp mà tôi đã cẩn thận lựa chọn:

“Tiểu Tuyết, cậu không cần xin lỗi mình đâu. Là lỗi của mình, mình xin lỗi. Tụi mình uống say quá, không kiềm chế được…”

【Đ* m*, ở đâu lòi ra con trà xanh chết tiệt thế này.】

【Kiến thức phổ thông: Đàn ông say thì có làm được gì đâu.】

【Nhưng mà nói thật, gã đó nói đúng đấy. Căn nhà không đứng tên cô gái, chẳng liên quan gì đến cổ cả.】

【Tức chết đi được! Nam thì khốn, nữ thì tiện. Không cưới mà đã tự nguyện dâng tới tận cửa.】

【Cặn bã trả tiền đi! Chị gái mau đòi lại tiền!】

Tôi nghẹn đến đỏ mặt, cuối cùng gào lên một câu:

“Trả tiền! Tôi muốn anh trả lại tiền!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...