Chuyển Nhà

Chương 3



9

“Trả tiền?”

Tần Phong nheo mắt, mặt tối sầm lại:

“Em kéo cả đám người tới đây chỉ để đòi tiền à? Lâm Tuyết, em thành ra thế này từ bao giờ? Trong mắt em giờ ngoài tiền ra còn thấy được cái gì khác không?”

Anh ta quay sang Hạ Sở Sở rồi cười lạnh:

“Sở Sở nói đúng, em quả nhiên chẳng chịu nổi thử thách. Em đúng là kiểu đàn bà ham tiền.

Vừa nói chia tay cái là lộ mặt ngay. Anh nói thẳng nhé – tiền thì không có, mạng thì còn một cái, có bản lĩnh thì đi kiện.”

“Đám người này không phải em thuê đến đấy chứ? Lâm Tuyết, em đúng là ngu hết chỗ nói.

Dẫn cả đám tới rồi định làm gì? Đánh anh à? Tin không, anh báo công an một cái là cả đám vào đồn ngồi liền!”

Phòng livestream lại nổ tung.

【Sáng nay sếp đã làm tôi phát cáu, giờ mò vào đây hóng còn bị bốc hỏa tiếp – chị gái, mắng lại đi chứ? Không mắng thì bật mic cho tôi!】

【Cái gì vậy trời, đây là đang xây kịch bản livestream à? Không lẽ trên đời thật sự tồn tại loại đàn ông “gớm” thế này?】

【Câu “phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân” quả nhiên chưa bao giờ sai.】

【Giờ tôi sợ thật rồi đấy, nhà bạn trai tôi cũng đòi tôi bỏ tiền sửa nhà… nghe mà lạnh sống lưng.】

Tôi cầm lấy đôi ly sứ tình nhân đặt trên tủ.

Trên miệng ly còn có dấu son của Hạ Sở Sở.

“Tôi không sợ anh báo công an. Những thứ này là tôi mua, tôi có quyền lấy lại.”

Đôi ly này là tụi tôi cùng nung khi vừa đỗ đại học.

Năm ấy tụi tôi mới mười tám tuổi, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống yêu xa.

Bốn năm yêu xa không thay đổi.

Bây giờ cả hai đã có công việc, có thu nhập ổn định, tình cảm bao năm cuối cùng cũng sắp đơm hoa kết trái…

Thế mà… mọi thứ lại thành ra thế này.

Tần Phong đột nhiên nói bằng giọng trầm thấp:

“Lâm Tuyết, đừng làm loạn nữa… Em sẽ hối hận đấy.”

Tôi siết chặt đôi tay, rồi đập mạnh chiếc ly xuống đất – vỡ tan thành từng mảnh.

Ly bẩn tôi không cần.

Người bẩn… tôi càng không giữ.

Tôi rút điện thoại ra, mở danh sách mua hàng, chụp ảnh màn hình lại rồi gửi thẳng vào nhóm cư dân:

“Dọn đồ đi. Trong căn nhà này, đến cả cái đinh cũng là tôi mua.

Thứ gì dọn được thì dọn hết cho tôi.”

Chị chuyên gia dọn dẹp lập tức chỉ đạo mọi người bắt tay thu đồ.

Livestream lúc này đã hóa thành buổi… review nội thất không chính thức.

【Từ từ đã nào, streamer zoom kỹ tí đi. Mấy món đồ gia dụng nhỏ xinh đấy, chị gái cho xin link nha.】

【Tôi nói từ đầu rồi mà, đèn của cổ đẹp thật. Còn rẻ hơn cái tôi định mua nữa.】

【Tôi mê đôi sofa đó lắm rồi, da thật không đấy?】

【Có xe không? Cho đồ lên xe đi. Nhà tôi đang sửa, mấy cái này dùng được lắm.】

【Nhìn mấy món decor nhỏ xinh kia mê thật sự. Cho tôi đặt hết luôn, gói gọn lại giúp nhé!】

Cô streamer vội vã xua tay:

“Hôm nay còn nhiệm vụ chính nữa mọi người ơi, mấy vụ link mua hàng tính sau nha!”

10

Đồ gia dụng nhỏ và nội thất gọn gàng dần được chất đầy nửa thùng xe tải.

Trong phòng livestream, khán giả liên tục khen đồ tôi chọn quá xịn, quá đáng đồng tiền, còn gợi ý tôi nên mở livestream bán hàng luôn cho rồi.

【Làm thêm chi cho khổ, chia sẻ kinh nghiệm decor, né bẫy khi sửa nhà còn hơn làm ba công việc.】

【Làm streamer đi, chị gái chọn đồ mát tay thiệt sự.】

Đúng lúc đó, trong phòng ngủ lại vang lên tiếng la thất thanh của Hạ Sở Sở.

Là thằng bé lớp 8 và một anh chàng gầy gò, hai người đang cố lôi Tần Phong và Hạ Sở Sở khỏi giường.

“Chú ơi, chú muốn ngủ thì nằm sàn nhé, tụi cháu chuẩn bị mang cái giường này đi rồi.”

Thằng bé lớp 8 nói tỉnh bơ, không nể nang tí gì.

Hạ Sở Sở hét lên rồi ôm chăn chạy trốn vào phòng tắm.

Tần Phong thì quấn chăn đứng giữa phòng, mắt long sòng sọc nhìn tôi:

“Lâm Tuyết, em quá đáng vừa thôi. Giờ dù em có quỳ gối cầu xin, anh cũng không tha thứ đâu!”

“Chú ơi, không có gương thì dùng nước tiểu soi tạm cũng được đấy. Toilet ở kia kìa, chú ra đó mà ngẫm xem có xứng với chị cháu không.”

Cái miệng thằng bé đúng là sắc như dao lam.

“Ngồi ăn bám thì cứ ăn cho ngon vào. Ăn xong còn quay sang chửi người ta, giờ thì cái tô bể luôn rồi nhé!”

Livestream nổ tung bình luận:

【Ôi trời ơi, cái miệng quá đỉnh!】

【Lời rơi như mây, rút như gió =)))】

Anh râu vàng vẫn đứng bảo vệ bên cạnh tôi, thấy đồ đạc trong nhà gần như đã được chuyển hết, khẽ hỏi:

“Giờ sao em? Tiền sửa nhà có lấy lại được không?”

Tôi nhìn quanh căn hộ — đồ nội thất thiết kế riêng, đồ điện tử đã lắp xong, bếp núc, nhà vệ sinh...

Từng chi tiết đều là tâm huyết của tôi, từng đồng, từng giọt mồ hôi, từng ước mơ tôi đều đặt vào đó.

Tôi thậm chí còn chừa sẵn một góc để lắp hàng rào nhỏ.

Tôi từng tưởng tượng… một ngày nào đó nhà sẽ có thêm thành viên mới — bé xíu, mũm mĩm, tay chân ngắn ngủn bò lồm cồm trong đó...

Đúng lúc ấy, đám đông bỗng ồ lên kinh ngạc.

Cô streamer trợn tròn mắt, miệng lắp bắp:

“Tuyết... Tuyết ơi…”

Trên màn hình livestream, các biểu tượng “Lễ hội siêu cấp” nổ ra liên tục — cái này xịn xò đến mức tốn cả triệu bạc một lần.

Mọi người lặng hết cả đi, cùng nhau đếm.

Tới một trăm lần, mới dừng lại.

Phòng livestream lúc này đã vượt qua mốc mười vạn người xem trực tiếp.

Nick đứng đầu bảng là một chuỗi ký tự lạ hoắc, nhắn một dòng chữ to tướng:

“Tiền sửa nhà để tôi lo, đội thi công tôi cử tới.

Ngay bây giờ, tháo hết cho tôi.”

【Đại ca chất như nước cất!】

【Tổng tài bá đạo bước ra từ ngôn tình!】

【Diễn thôi, ai tin thật mà tháo? Đúng là dựng kịch bản. Thôi nghỉ đi mọi người.】

【Tự nhiên tôi thấy hiện ra cảnh tổng tài và Lọ Lem…】

【Ai cầm bút, viết đi! Truyện này tôi đọc!】

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi vang lên.

Đầu dây bên kia nói:

“Lâm Tuyết, em ra cổng một chút, đội thi công tới rồi, bảo vệ không cho vào.”

11

Bà chủ nhà dắt theo mấy chục người đứng chật kín bên ngoài khu chung cư.

Tình cảnh này thu hút rất nhiều sự chú ý từ các cư dân xung quanh. Có người nhận ra tôi:

“Lâm Tuyết, sao nhìn khác quá vậy? Trang điểm một cái xinh đáo để luôn!”

“Là cô ấy hả? Trước kia mặc đồ xám xịt suốt, giờ nhìn mà không nhận ra luôn á.”

“Có chuyện gì vậy?”

Bác gái dắt con Border Collie lập tức chen lên:

“Để tôi kể cho mọi người nghe nè…”

Đám dân hóng chuyện lập tức xúm lại thành vòng tròn nhỏ, đến chú bảo vệ cũng vểnh tai hóng rõ to.

Tôi đi đầu dẫn bà chủ nhà bước vào, phía sau là cả đoàn người đông nghịt.

Bà chủ quay đầu hét to:

“Mau theo kịp nào! Lát nữa làm nhanh tay lên, cố gắng tháo hết trước khi trời tối!”

Tôi hơi lo lắng:

“Dì ơi, đội thi công này… là ai vậy?”

“Con trai tôi lo đấy.” – Bà đáp tỉnh bơ – “Nó làm nghề này, dưới tay có cả đội.”

“Thế… mấy cái lễ hội siêu cấp trong livestream vừa nãy…”

“Dì quẹt đấy. Dùng nick của con trai, đủ tiền sửa nhà chưa? Chưa đủ thì kêu nó quẹt thêm trăm cái nữa.”

Bà nói nhẹ hều như thể chỉ mới mua… bó rau ngoài chợ.

Tôi bình thường đi làm thêm suốt, chẳng mấy khi xem livestream, cũng không biết một trăm cái “lễ hội” đó trị giá bao nhiêu.

Nhưng tôi biết nó rất đắt, trong khi việc sửa nhà của tôi toàn chọn đồ bình dân, tối giản.

Tôi phải phát biết bao nhiêu tờ rơi, bán bao nhiêu bóng bay, mới kiếm được số tiền bằng một trăm cái đó chứ…

Tôi cúi đầu nói nhỏ:

“Dì ơi… hay là… cho cháu trả góp…”

Bà liếc tôi một cái, đang bận chỉ huy vẫn không quên nhắc:

“Không định sống nữa à? Tháng này còn chưa trả tiền nhà đó!”

Tôi: ………

Khi quay lại căn hộ, Tần Phong và Hạ Sở Sở đã chỉnh tề quần áo.

Căn nhà từng ấm cúng giờ trống trơn, không còn chỗ nào để ngồi, ai cũng phải đứng.

Tần Phong đang cố ngăn anh râu vàng và chú trung niên tháo khung ảnh cưới.

Anh cảnh sát đầu đinh đứng giữa điều đình.

Thấy đám công nhân theo sau tôi tay xách nách mang đủ loại dụng cụ, Tần Phong đỏ mặt tía tai, kéo tay tôi lại:

“Tiểu Tuyết, tình cảm bao năm của tụi mình, em thật sự muốn tuyệt tình tới vậy à? Em có từng nghĩ đến tương lai của tụi mình không?”

Hạ Sở Sở cũng tiến lên, định nắm lấy tay tôi:

“Tiểu Tuyết, đừng như vậy mà… Ngày cưới của hai người còn định rồi mà…”

Tôi lùi một bước, tránh khỏi hai người họ:

“Không còn tương lai nào hết. Cũng không có đám cưới.

Tần Phong, anh biết rõ em ghét nhất là phản bội.

Từ giờ trở đi, ngay cả làm bạn em cũng không muốn.”

Hồi nhỏ, bố mẹ tôi vì một người ngoại tình mà ngày nào cũng cãi vã, đánh nhau.

Tôi vẫn nhớ mình run rẩy trốn dưới gầm bàn, rồi bị kéo ra, bắt chọn giữa bố hay mẹ.

Nhưng cuối cùng chẳng ai chọn tôi cả.

Họ nhanh chóng có gia đình mới, con cái mới.

Chỉ còn tôi, giống như một đứa trẻ mồ côi, chật vật lớn lên.

Tôi đã nếm trải đủ cay đắng như thế rồi.

Dù có sống một đời độc thân, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ sống với một người đàn ông vô trách nhiệm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...