Cô Ấy Không Muốn Chịu Khổ Một Mình

Chương 3



8

Mấy ngày sau đó, trời nắng như đổ lửa.

Trương Phan Phan – người lúc nào cũng phản đối bật điều hòa – vậy mà lại tự tay bật nó lên.

Không chỉ vậy, cô ta còn chủ động đề nghị chia tiền điện điều hòa với tụi tôi.

Chỉ là… cô ta chỉ chia phần tiền điện mà cô ta dùng lúc có mặt trong phòng.

Ba đứa tôi cũng chẳng muốn đôi co với cô ta làm gì, cô ta muốn tính sao thì tính.

Miễn là đừng như mấy bữa trước, chẳng nói chẳng rằng mà tắt cái phụp là được. Còn lại thì cô ta muốn sao cũng được, tụi tôi không quan tâm.

Leo lên giường, tôi tranh thủ kiểm tra điện thoại.

Ba tôi nhắn khá nhiều, đại khái là bảo Trương Phan Phan thật sự không dễ dàng gì.

Một cô gái không có cha mẹ, từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà đã già yếu.

Cô ta quen sống kham khổ, nên thấy tụi tôi xài xả cũng khó tránh khỏi khó chịu.

Ba bảo tôi đừng làm khó cô ta, nếu thấy không chịu nổi thì cứ tránh đi.

Còn nếu cô ta thực sự quá đáng, thì hết học kỳ này sẽ dừng việc tài trợ luôn.

Dịp nghỉ đông, cô ta cũng có thể tự đi làm thêm để trang trải.

Mẹ tôi nói đúng, ba tôi đúng là người quá mềm lòng.

Thôi vậy, ngày trước ba tôi cũng từng khổ.

Ông từng ướt mưa, nên bây giờ luôn muốn giơ ô che cho người khác.

Chỉ mong người được che ô kia là người biết ơn và biết điều.

Tôi đặt điện thoại xuống rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, tôi bỗng bị nóng đến tỉnh giấc.

Áo dính mồ hôi, tóc ở gáy cũng ướt đẫm.

Tôi kéo rèm giường ra nhìn, phát hiện điều hòa đã bị tắt.

Cửa kính ban công không biết bị ai mở ra từ bao giờ.

Từng đợt khí nóng hầm hập tràn vào trong phòng.

Ngay sau đó, Tống Gia và Trương Kha cũng lần lượt bị đánh thức vì nóng.

Tôi xuống giường lấy điều khiển bật điều hòa lại.

Nhưng không lên nguồn.

Tống Gia bảo tôi xem thử có phải pin bị lỏng không.

Tôi kiểm tra rồi, pin vẫn gắn chặt.

Trương Kha cũng xuống giường, cô ấy bật thử công tắc đèn.

Đèn cũng không sáng.

"Có khi mất điện rồi quá. Đêm nay chịu khó vậy." – cô ấy nói.

Ba đứa lại quay về giường nằm, nhưng khi xoay người, ánh mắt tôi dừng lại ở cánh cửa ban công đang mở.

Tôi hỏi Trương Kha và Tống Gia: "Hai cậu ai mở cửa ban công thế?"

Trương Kha và Tống Gia đều lắc đầu.

Vậy thì chỉ còn lại một người – Trương Phan Phan.

Không phải chứ? Cô ta bị gì vậy?

Bây giờ đang là thời điểm nóng nhất trong năm, ban ngày nhiệt độ ngoài trời có khi lên đến hơn bốn mươi độ, đêm có gió nhưng vẫn tầm hơn ba mươi.

Gió ban đêm căn bản không hề mát, mà ngược lại vừa bí vừa nóng.

Nhiệt độ trong phòng vừa mới được hạ xuống, cho dù mất điện, chỉ cần đóng cửa kính thì vẫn giữ được mức khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy độ.

Bây giờ thì hay rồi, nằm trên giường mà cứ như đang hấp trong nồi hơi.

Tôi cảm thấy mình sắp bị cảm nắng luôn rồi.

Cả ký túc xá chỉ có Trương Phan Phan là vẫn ngủ ngon lành.

Tôi trằn trọc cả đêm không chợp mắt nổi.

Tầm năm giờ sáng, người tôi bắt đầu bứt rứt, nóng đến hoa mắt, đầu quay cuồng, còn thấy buồn nôn.

Tôi định đi rửa mặt bằng nước lạnh, tiện thể xem đã có điện lại chưa.

Ai ngờ vừa vén một góc rèm giường ra, tôi đã thấy Trương Phan Phan lén lút chui xuống giường.

Tôi dừng lại, không nhúc nhích, nấp sau rèm xem thử cô ta định làm gì.

9

Sau khi xuống giường, Trương Phan Phan nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đến cạnh cửa.

Rồi cô ta đứng lên ghế, mở hộp điện, bật lại cầu dao.

Sau đó, cô ta lại kéo ghế về chỗ cũ, bật điều hòa lên, rồi đóng cửa kính ban công lại.

Mọi thứ làm xong, cô ta thản nhiên quay về giường, tiếp tục ngủ như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc cô ta kéo rèm giường lại, tôi nhìn thấy trên giường cô ta có một chai nhựa to tướng, bên trong là đá vẫn chưa tan hết.

Xem ra cô ta ôm cả chai nước đá đó đi ngủ.

Bảo sao tụi tôi thì nóng muốn ngất, mà cô ta vẫn ngủ ngon lành như thường.

Tôi còn tưởng sao dạo này cô ta bỗng nhiên khai sáng, chịu cho bật điều hòa.

Thì ra là cô ta lén lút cắt cầu dao.

Ai mà ngờ được cô ta lại cực đoan đến mức đó.

Dù cô ta đã lén bật lại điều hòa vào lúc gần sáng, nhưng tôi và Tống Gia vẫn bị cảm nắng.

Trương Kha mang theo một chiếc quạt nhỏ, nên tình trạng khá hơn tụi tôi chút, nhưng cũng có dấu hiệu say nắng nhẹ.

Cơ thể mệt mỏi khiến tôi không còn sức đâu để tranh cãi với Trương Phan Phan nữa.

Hơn nữa, tôi với Tống Gia còn phải nhờ cô ta ký đơn xin nghỉ.

Tôi sợ nếu làm lớn chuyện sẽ liên lụy đến Tống Gia.

Sau khi đưa giấy xin nghỉ cho Trương Phan Phan xong, tôi định quay lại giường nghỉ tiếp.

Cô ta gọi tôi và Tống Gia lại, mỗi người được đưa cho hai ống nước uống hạ nhiệt Hoắc Hương Chính Khí.

"Đêm qua ký túc tự nhiên bị cúp điện, tôi nghĩ mở cửa ban công ra đón chút gió sẽ đỡ hơn. Ở quê, mỗi lần mất điện, bà tôi cũng hay làm vậy. Ai ngờ gió đêm qua toàn là hơi nóng. Xin lỗi vì làm hai bạn bị cảm."

"Bà tôi nói, nếu bị cảm nắng thì nên uống Hoắc Hương Chính Khí, hai bạn uống xong nghỉ ngơi thêm chút nhé."

Giọng điệu Trương Phan Phan rất chân thành.

Nếu tôi không chứng kiến cái màn thao tác thầm lặng của cô ta lúc sáng, có khi tôi còn tưởng cô ta thật sự lo cho tụi tôi.

Chỉ vì tiết kiệm vài nghìn tiền điện, đúng là cũng làm khó cô ta rồi.

Tôi và Tống Gia chẳng muốn nói nhiều với cô ta, chỉ muốn nhanh chóng quay lại giường.

Tôi biết nếu từ chối "thiện ý" này của cô ta, thì thế nào cô ta cũng lại bắt đầu trò đạo đức giả.

Thế là tụi tôi dứt khoát bịt mũi mà uống hết hai ống thuốc rồi quay về giường nằm tiếp.

Chắc Trương Phan Phan không đến mức động tay chân vào thuốc đâu nhỉ?

Nhưng ai mà ngờ được, thuốc Hoắc Hương Chính Khí mà cô ta đưa tụi tôi... lại là hàng hết hạn sử dụng.

11

Tôi và Tống Gia xin nghỉ, nằm lại ký túc xá nghỉ ngơi vì bị cảm nắng.

Chưa được nửa tiếng sau, tôi bắt đầu thấy bụng dưới đau tức, sau đó chuyển thành từng cơn đau quặn.

Cơn đau lan từ bụng dưới lên đến dạ dày.

Cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, tôi bịt miệng lao vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn mửa dữ dội.

Tôi nôn đến mức tưởng như ruột gan cũng sắp bị lôi hết ra ngoài.

Chưa bao lâu sau, Tống Gia cũng lao vào nhà vệ sinh.

Mồ hôi vã đầy trán, mặt cô ấy trắng bệch đến dọa người.

Nhìn cô ấy còn tệ hơn tôi, trên mặt còn nổi đầy mẩn đỏ.

Lúc đó trong phòng chỉ còn Trương Kha.

Nhưng tay cô ấy đang bó bột, không thể đỡ tụi tôi đến phòng y tế.

Nên cô ấy lập tức gọi 115.

Lúc được đưa lên xe cấp cứu, tôi gắng gượng chút tỉnh táo còn sót lại, dặn Trương Kha:

"Giúp tớ giấu mấy cái lọ thuốc rỗng trong thùng rác đi... còn nữa... tuyệt đối đừng ăn bất kỳ thứ gì Trương Phan Phan đưa..."

Nói xong câu đó, tôi kiệt sức hoàn toàn, thiếp đi trên băng ca.

Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện, tay đang truyền dịch.

Ba mẹ tôi ngồi bên giường, gương mặt đầy lo lắng.

"Gia Gia đâu rồi?" – tôi yếu ớt hỏi.

Ba tôi nói, tình trạng của Tống Gia còn nặng hơn tôi, đến giờ vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu.

Mẹ tôi ở bên cạnh bắt đầu mắng ba.

"Tất cả là tại ông cứ khăng khăng đòi giúp đỡ con bé Trương Phan Phan đó! Con gái ông đã nói con bé này tính tình có vấn đề, ông cứ nghĩ người ta đáng thương, giờ hay rồi. Vì một người ngoài, hại cả con gái ruột nhập viện, kéo theo cả một đứa bé gái khác phải chịu vạ lây."

Ba tôi cúi gằm mặt, không phản bác được gì.

Chỉ đỏ mắt nhìn tay tôi đang cắm kim truyền, lặp đi lặp lại câu xin lỗi.

Tôi cố gắng gượng cười với ba, lắc đầu bảo không sao.

Giờ tôi chỉ mong Gia Gia có thể vượt qua được cơn nguy kịch.

Chú Tống từng nói, từ nhỏ Tống Gia đã có hệ tiêu hóa yếu, mấy năm qua ông bà rất chú trọng chăm sóc, đồ ăn đưa vào miệng đều là những thứ sạch sẽ, đảm bảo.

Ai ngờ mới vào đại học chưa đầy một tuần, cô ấy đã phải nhập viện.

Do uống thuốc Hoắc Hương Chính Khí quá hạn, dạ dày Tống Gia không những bị tổn thương, mà còn phát sinh dị ứng.

Nếu không nhờ Trương Kha gọi 115 kịp thời, để thêm chút nữa, có khi cô ấy đã ngạt thở ngay tại ký túc.

Vậy mà kẻ gây ra tất cả vẫn tưởng tụi tôi chỉ là do cảm nắng.

Tưởng rằng vì chúng tôi sống sung sướng quen rồi, yếu đuối nên mới bị đưa vào viện.

Còn đi kể với đám bạn trong trường là bọn nhà giàu như chúng tôi đúng là "quý giá thật".

Cảm nắng chút xíu cũng phải gọi xe cấp cứu, đúng là phí tiền.

Cô ta hoàn toàn không biết rằng, điều đang chờ đợi mình sắp tới... không hề đơn giản.

12

Trương Kha mang mấy vỏ lọ thuốc Hoắc Hương Chính Khí đến bệnh viện.

Lúc đó tôi mới để ý, nhãn trên vỏ chai đều bị bóc sạch.

Nếu thuốc không có vấn đề, ai bình thường lại đi bóc nhãn?

Trương Kha lục trong túi ra thêm một hộp Hoắc Hương Chính Khí nữa, đưa cho tôi.

"Như Như, cái này tôi lục được trong ngăn kéo của Trương Phan Phan. Trong hộp chỉ còn sáu ống. Một hộp có mười, trừ đi bốn ống cô ta đưa cho cậu với Gia Gia là đúng số."

"Cậu nhìn hạn sử dụng trên hộp đi."

Trương Kha chỉ vào dòng hạn dùng in trên hộp.

Hiện giờ là năm 2024, còn số thuốc mà Trương Phan Phan đưa cho tôi và Tống Gia thì đã hết hạn từ năm 2022.

Cô ta bóc nhãn là vì biết rõ thuốc đã hết hạn, không thể uống được nữa.

Cố ý làm vậy, thì chẳng phải là cố tình đầu độc người khác hay sao?

Trương Kha lại mở cho tôi nghe một đoạn ghi âm.

Hóa ra trưa nay, lúc đi đến phòng giáo vụ để giúp tôi và Gia Gia làm thủ tục xin ngưng tập huấn, trên đường về ký túc, Trương Kha vô tình nghe được Trương Phan Phan đang gọi điện cho bà ngoại trong phòng.

Vì nghe loáng thoáng nhắc đến thuốc Hoắc Hương Chính Khí nên Trương Kha cảnh giác, bấm máy ghi âm lại.

Không ngờ vừa ghi đã lòi ra hết sự thật.

"Không sao đâu bà ơi, mấy chai Hoắc Hương Chính Khí đó con uống hết rồi. Không lãng phí đâu ạ."

"Con biết bà xót con, thuốc hết hạn rồi mà cũng không nỡ uống. Con thì tối qua sau buổi tập quân sự đã uống hai ống, sáng nay ngủ dậy lại uống tiếp hai ống nữa."

"Còn mấy bạn cùng phòng ấy à, kệ họ đi. Họ phung phí lắm, cứ đòi mở điều hòa suốt. Một đêm tiền điện chắc bằng ở quê mình xài cả tháng! Đặc biệt là con nhỏ Lâm Nhược Sương, cứ dựa vào việc ba nó tài trợ cho con, suốt ngày chèn ép con. Hôm qua còn dở trò làm màu, mua coca đãi cả lớp. Bọn bạn thiển cận cứ tưởng nó tốt, ai không biết nó đang cố lấy lòng mọi người để tranh chức cán sự lớp. Mấy đồng tiền đó cũng chẳng phải do nó kiếm, là nhờ ba nó cả. Đám người chưa từng khổ cực, không hiểu nổi giá trị của từng đồng từng cắc."

"Còn nữa, tối qua nó cứ khăng khăng đòi bật điều hòa suốt đêm, con không thể để nó hoang phí vậy được. Với lại con cũng ở trong phòng, nếu để điều hòa chạy, chia tiền điện thì con nói sao được là mình không xài? Thế là đợi tụi nó ngủ say, con đi ngắt cầu dao. Bọn tiểu thư đó làm sao biết như tụi mình ở quê, nhảy cầu dao là chuyện như cơm bữa. Điều hòa tắt, tụi nó tưởng bị cúp điện chứ có nghĩ ra là do con làm đâu."

"Bà cứ yên tâm nhé. Tiền không cần tiêu, con sẽ không tiêu bậy. Con cũng sẽ không để tụi nó tiếp tục sống xa hoa lãng phí như vậy nữa. Con chính là không ưa nổi cái thói hưởng thụ của đám nhà giàu đó."

……

Nghe xong đoạn ghi âm, tôi tức đến toàn thân run rẩy.

Cô ta nói bốn ống cô ta đã uống — rất có thể chính là bốn ống tôi và Tống Gia đã uống sáng nay.

Nghĩ tới chuyện Gia Gia vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu chưa ra, cơn giận trong tôi lập tức bùng nổ.

Tôi siết chặt nắm tay.

Rõ ràng cô ta biết rõ thuốc đã hết hạn, vậy mà vẫn đem cho tôi và Gia Gia uống.

Nếu hôm qua Trương Kha cũng bị cảm nắng, thì có phải cô ta sẽ "chia đều" sáu ống còn lại cho cả ba người tụi tôi?

Lúc đó ba đứa cùng nằm vật vã trong ký túc vì nôn mửa, tiêu chảy... tôi không dám tưởng tượng hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào.

Ống truyền trên mu bàn tay vì tôi siết tay quá mạnh mà máu trào ngược lại trong ống.

Trương Kha lập tức trấn an tôi.

"Như Như, bây giờ đừng giận quá, nãy tớ nghe y tá ngoài hành lang nói Gia Gia đã qua cơn nguy hiểm rồi, nếu theo dõi ổn thì sắp được chuyển xuống phòng thường."

Nghe tin Tống Gia đã qua cơn nguy kịch, tôi mới cảm thấy lòng nhẹ đi đôi chút.

Nhưng chuyện này... tuyệt đối không thể để yên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...