Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Cô Ấy Không Muốn Chịu Khổ Một Mình
Chương 4
13
Tối, sau khi buổi huấn luyện quân sự kết thúc, Trương Phan Phan đến bệnh viện thăm tôi và Tống Gia.
Tống Gia từ nhỏ đã hay nhập viện vì các vấn đề về tiêu hóa, nên cả nhà cô ấy đều rất ác cảm với mùi bệnh viện.
Vì vậy, sau khi được chuyển sang phòng thường chưa lâu, cô ấy đã được đưa về nhà nghỉ ngơi.
Chú Tống nói gia đình đã mời bác sĩ riêng cho Gia Gia.
Bác sĩ này rất hiểu tình trạng cơ thể của cô ấy, hơn nữa từ lúc tỉnh lại, tinh thần Gia Gia luôn uể oải, xuống dốc rõ rệt. Về nhà điều trị là lựa chọn tốt nhất.
Khi Trương Phan Phan bước vào phòng, cô ta xách theo một túi táo giảm giá cô ta mua từ mấy hôm trước ở cửa hàng hoa quả.
Khoảnh khắc đó khiến tôi lập tức nhớ đến mấy cái thói quen “quái đản” trong ký túc của cô ta.
Sợ lãng phí, nên ăn trái cây phải bắt đầu từ những quả hỏng trước.
Mua sữa thì phải mua loại sắp hết hạn.
Không ít lần cô ta trộn sữa gần hết hạn vào đống sữa tươi tụi tôi để chung, rồi uống sữa mới, còn tụi tôi phải uống sữa cũ.
Khi bị phát hiện thì lại nói là “chỉ vì không muốn lãng phí”.
Trước giờ những chuyện đó chưa gây hậu quả gì nghiêm trọng, nên tụi tôi cũng nhắm mắt cho qua, chỉ là về sau cẩn thận hơn mỗi lần lấy sữa uống.
Ai ngờ, cô ta đến cả thuốc cũng dám cho tụi tôi dùng đồ hết hạn.
Tôi đúng là đã đánh giá quá thấp độ cố chấp và thủ đoạn của cô ta.
Miệng thì nói tiết kiệm, nhưng mấy món hết hạn kia – cô ta có ăn đâu? Toàn là đẩy cho tụi tôi và mấy bạn khác dùng.
"Ơ, Như Như, Gia Gia đâu rồi? Không phải hai người ở chung một phòng à?" – Trương Phan Phan vừa đặt túi táo lên bàn, vừa nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, lạnh lùng nói:
"Cô còn dám hỏi Gia Gia à? Gia Gia từ sáng tới giờ vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu! Giờ cô nên nghĩ xem phải đền tiền viện phí cho tôi và Gia Gia thế nào thì hơn."
"À, mà nói cho cô biết luôn, từ hôm nay nhà tôi chấm dứt mọi khoản tài trợ dành cho cô. Ba tôi nói ông không muốn tiếp tục giúp đỡ loại người vô ơn, đạo đức có vấn đề. Hồi ký tài trợ có điều khoản ghi rõ: nếu bên được tài trợ vi phạm pháp luật hoặc đạo đức, bên tài trợ có quyền đòi lại toàn bộ chi phí đã bỏ ra."
Sắc mặt Trương Phan Phan khựng lại, cô ta cau mày nhìn tôi:
"Như Như, cậu nói gì vậy? Tôi sao phải đền viện phí? Tôi vi phạm pháp luật chỗ nào? Tại sao lại cắt tài trợ?"
Vừa nói, cô ta còn định kéo tay tôi.
Dù cơ thể tôi vẫn còn yếu, nhưng sự giận dữ lúc này khiến tôi có sức mạnh hơn bao giờ hết.
Tôi giật mạnh tay ra khỏi tay cô ta, rồi vung tay tát cho cô ta một cái thật mạnh.
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã khiến không khí trong phòng như đông cứng lại.
Vài giây sau, là giọng tôi run rẩy vì tức:
"Đừng có đụng vào tao, đồ khốn!"
"Trương Phan Phan, cô là sinh viên rồi đấy. Cần tôi phải nói rõ ra mới hiểu à? Cô biết rõ lô thuốc Hoắc Hương Chính Khí đó đã hết hạn, còn cố tình đưa cho tôi và Gia Gia uống. Không những vậy, cô còn tự tay bóc nhãn ghi hạn sử dụng. Hành vi của cô là đầu độc, là cố ý mưu sát đấy biết không?!"
Nghe thấy hai chữ "mưu sát", Trương Phan Phan lập tức hoảng loạn.
Chân cô ta khuỵu xuống, ngã gục xuống sàn.
Kèm theo tiếng quỳ sụp, chiếc ly trên đầu tủ đầu giường bị quệt trúng rơi xuống đất, vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bắn lên làm tay cô ta rướm máu.
Cô ta đưa tay dính máu bấu lấy cánh tay tôi, máu loang đỏ cả ga giường.
14
Ba mẹ tôi cùng cảnh sát từ dưới lầu lên làm việc.
Đúng lúc vừa bước vào phòng thì thấy cảnh tượng đó.
Ba tôi mắt kém, nhìn nhầm, tưởng tôi bị thương.
Cả ngày nay ông đã tự trách mình khôn nguôi, giờ thấy Trương Phan Phan đang giằng co với tôi, lại thấy máu, ông lập tức bùng nổ.
Không màng đến đám cảnh sát phía sau, ông lao đến tát cho Trương Phan Phan một cái trời giáng.
Ngực phập phồng vì tức, ông chỉ thẳng mặt cô ta quát:
"Trương Phan Phan! Nhà tôi đã tài trợ cho cô từ cấp ba tới giờ, cô không biết ơn thì thôi, lại còn dám hại con gái tôi nhập viện. Cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"
Trương Phan Phan bị đánh đến choáng váng.
Cô ta lảo đảo ngồi phệt xuống sàn, đờ đẫn vài giây rồi lại bắt đầu màn "thương cảm".
Trong phòng bệnh chật kín người – cảnh sát, bác sĩ, y tá.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh cô ta nước mắt nước mũi giàn giụa, bắt đầu kể lể cuộc đời khổ cực.
Cô ta nói từ nhỏ đến lớn đã ăn không biết bao nhiêu đồ hết hạn, uống bao nhiêu thuốc hết hạn, cùng lắm cũng chỉ bị tiêu chảy nhẹ, chưa bao giờ xảy ra chuyện nghiêm trọng như hôm nay.
"Chắc tại tôi mệnh tiện, không được như các người quý giá, cao sang."
Rồi cô ta bò đến chân ba tôi, níu lấy ống quần ông ấy, dập đầu lia lịa.
"Chú ơi, cháu biết cháu sai rồi. Bà đã nuôi cháu cực khổ đến tận hôm nay, cháu không muốn khiến bà phải lo nữa, không muốn làm bà thất vọng. Cháu xin chú tha lỗi, tha cho cháu một lần thôi, cháu thực sự biết lỗi rồi..."
Ba tôi nhìn Trương Phan Phan, ánh mắt dần dịu lại, ông bắt đầu dao động.
Thấy vậy, tôi bắt đầu khóc.
Ai mà không biết rơi nước mắt chứ?
Tôi ôm bụng, vừa khóc vừa rên:
"Ba, mẹ... bụng con đau quá... con đau lắm..."
Ba tôi lập tức bừng tỉnh, nhận ra suýt nữa mình lại mềm lòng.
Ông không nói gì, tự tát cho mình hai cái trước mặt mọi người.
Giữa ánh mắt kinh ngạc của tất cả, ông phất tay ra hiệu cho cảnh sát:
"Đưa nó đi."
Trương Phan Phan không cam tâm, lúc bị đưa đi vẫn còn la hét rằng mình bị oan.
Rằng tụi tôi không có bằng chứng, rằng cô ta hoàn toàn không biết thuốc đã hết hạn.
Còn nói mọi lỗi đều là của bà cô ta.
Nói nếu không phải bà để hộp thuốc đó vào hành lý, thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.
Nói đến cuối cùng, hết thảy đều là lỗi của người khác.
Còn cô ta thì trong sạch, vô tội.
Cái sai duy nhất của cô ta… là cô ta sinh ra trong nghèo khó, nên không ai muốn nghe lời cô ta.
Tôi bật cười, khẽ lắc đầu.
Không sao.
Đến ngày ra tòa, luật sư của tôi và Gia Gia sẽ cho cô ta biết thế nào mới gọi là “một lời cũng chẳng cãi nổi”.
Tôi có thể bao dung với bất kỳ ai có hoàn cảnh tệ hơn mình.
Nhưng điều kiện tiên quyết là — bản chất của người đó phải là tử tế.
15
Để thuê luật sư cho Trương Phan Phan, bà ngoại cô ta đã vét sạch toàn bộ số tiền dành dụm suốt đời.
Vậy mà đến lúc ra tòa, Trương Phan Phan lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chính người bà ấy.
Cô ta nói, việc đưa thuốc quá hạn cho bạn cùng phòng uống là do bà cô ta bảo.
Ngồi ở hàng ghế dành cho người dự thính, người phụ nữ già nua đó không thể tin vào tai mình.
Nhưng không hề phản bác một câu.
Khuôn mặt nhăn nheo đầy nước mắt, bà chỉ cười khổ rồi gật đầu, nhận hết lỗi về mình.
Nhưng tòa án không phải nơi người ta có thể trốn tránh bằng vài lời cảm xúc.
Tòa phán xét dựa trên sự thật và pháp luật.
Pháp luật sẽ không làm oan một người tốt, nhưng cũng không tha cho bất kỳ kẻ xấu nào.
Tất cả chứng cứ đều chỉ rõ Trương Phan Phan là người thực hiện hành vi.
Vị luật sư từng cố gắng hết sức để bào chữa cho cô ta, khi nghe thấy cô ta đổ trách nhiệm cho bà ngoại, sắc mặt cũng dần trở nên trầm mặc.
Ông ta chỉ còn biết lắc đầu, ngồi bên cạnh cô ta, buông xuôi không còn ý định tranh biện gì thêm.
Cuối cùng, phán quyết vang lên như tiếng búa giáng định mệnh.
Trương Phan Phan bị kết tội đầu độc gây thương tích nghiêm trọng, lãnh án ba năm tù giam.
Cổ tay cô ta bị còng bằng chiếc còng lạnh ngắt.
Cô ta nhìn chiếc còng mà bật cười thê lương, sau đó quay người lại, gào lên với tôi và Tống Gia, gần như phát điên:
"Tôi không phục! Dựa vào đâu mà các người sinh ra đã ở Rome, còn tôi thì phải lội bùn mà sống?"
"Lâm Nhược Sương! Tống Gia! Trương Kha! Mấy người có ai từng sống như tôi chưa? Mấy người biết tôi phải chịu bao nhiêu khổ cực từ nhỏ đến lớn không? Tôi đã cố gắng đến mức nào mới rời khỏi cái làng đó, đến được thành phố này, đỗ vào đại học. Vậy mà cuối cùng lại bị cướp hết tất cả, vì cái gì?"
"Tôi chỉ cho các người nếm thử chưa tới một phần ngàn cái khổ mà tôi từng trải qua thôi, mấy người đã không chịu nổi rồi. Thế thì mấy người giỏi hơn tôi chỗ nào chứ?"
"Đám các người, nếu bỏ đi cái xuất thân đầy hào nhoáng đó, có tư cách gì mà so với tôi? Tôi phải cố gắng từng chút một để kéo mình ra khỏi nơi đó, tôi tưởng cuộc đời mình bắt đầu thay đổi… cuối cùng mới nhận ra, tôi vẫn chẳng là gì ở đây. Vậy thì, tại sao?!"
Nhưng mỗi câu "tại sao" của Trương Phan Phan… đều không có lời đáp.
Bởi vì thế giới này vốn dĩ không hoàn toàn công bằng.
Có người không cần phải chịu đựng những khổ cực vật chất, nhưng họ sẽ có những cái khổ khác đang chờ phía trước.
Mỗi người một hành trình. Mỗi người một định nghĩa về "gian nan".
Thay vì oán trách số phận bất công, chi bằng tự đi tìm cách thay đổi.
Cho dù thất bại, ít nhất vẫn đã từng cố gắng.
Chứ không phải suốt ngày chỉ biết đổ lỗi cho đời.
Không thay đổi được xuất thân, thì hãy mở rộng tri thức và trải nghiệm sống.
Tương lai là vô hạn, dù khởi đầu ra sao.
16
Lần tiếp theo tôi gặp lại Trương Phan Phan là năm năm sau.
Sau khi tốt nghiệp, tôi chọn thi công chức, còn Trương Kha thì vào làm ở công ty của ba tôi nhờ sự giới thiệu của tôi.
Chú Tống thì không nỡ để Gia Gia vất vả ra ngoài làm việc, nên sau khi tốt nghiệp đã tặng cô ấy một chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Muốn cô ấy trải nghiệm hết sự thú vị của cuộc sống rồi từ bỏ luôn ý định đi làm.
Kết quả là… chuyến đi đó lại giúp Gia Gia trở thành một travel blogger có tiếng.
Lần này, Gia Gia vừa từ châu Âu về nước, mang về đủ thứ quà cho tôi và Trương Kha.
Tôi ôm nguyên một thùng coca ướp lạnh đến chỗ hẹn với cả bọn, đám bạn nhìn thấy thì tỉnh cả người.
Không ngờ rằng, người bưng món ăn vào lại là Trương Phan Phan.
Năm năm không gặp, cô ta trông già dặn và mệt mỏi đi rất nhiều.
Nghe vài người bạn cũ kể lại, sau khi ra tù, Trương Phan Phan đã dành hai năm để ôn thi đại học lại từ đầu.
Ngoài bà ngoại ra, không còn ai sẵn lòng giúp đỡ cô ta nữa.
Cô ta vừa học vừa làm thêm, tinh thần không còn tập trung như trước kia.
Trương Phan Phan rõ ràng đã nhận ra chúng tôi.
Cô ta nhìn ba đứa tôi – ăn mặc xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, ngồi trong phòng VIP vừa ăn vừa cười nói rôm rả.
Đôi mắt cô ta dần hoe đỏ.
Cô ta cúi đầu, dọn hết đồ ăn lên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chúng tôi giả vờ như không nhận ra cô ta.
Không trêu chọc. Không mỉa mai. Không nói một lời cay nghiệt nào.
Chỉ mong cô ấy – trong tương lai vô hạn phía trước – sẽ tự tìm được con đường phù hợp nhất với mình.
Còn chúng tôi, sẽ sống ngày một tốt hơn, mạnh mẽ hơn, xứng đáng hơn với từng cơ hội mình có.
Trong phòng bao, ba chúng tôi nâng cốc.
Dùng trà thay rượu, nhìn nhau mỉm cười.
"Chúc cho tình bạn chúng ta mãi bền lâu, và tương lai sẽ luôn như ý!"
(Hết).