Em Trai Cực Phẩm, Chị Gái Trà Xanh
Chương 1
1.
Sau khi tôi ch .t, tận mắt nhìn thấy ba mẹ vì muốn moi thêm tiền bồi thường mà kéo xác tôi đến trước cửa nhà người gây tai nạn, vừa gào khóc vừa đòi mạng.
Gia đình kia khổ sở không chịu nổi, cuối cùng đồng ý đưa thêm mười vạn.
Ba mẹ cùng hai “chị em yêu quý” của tôi hớn hở kéo xác tôi thẳng đến nhà tang lễ.
Về sau chỉ còn lại hũ tro cốt, họ tùy tiện rắc xuống biển, miệng còn nói là để tôi được gần nhà hơn.
Thực tế chỉ là tiếc vài nghìn tệ tiền mai táng.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã quay về thời điểm em trai bị hàng xóm vây đánh.
“Tiểu Sơ, lần này em trai gây họa quá lớn, nếu không dạy dỗ nghiêm khắc thì sau này cả nhà mình đều gặp họa.” Chị cả ghé tai tôi, nhỏ giọng nói.
Tôi nhìn gương mặt giả nai của chị ta, chỉ hận không thể bóp ch .t ngay tại chỗ:
“Chị nói đúng, người ta bảo ‘chị cả như mẹ’, lời chị chắc chắn có sức nặng hơn em một đứa chị hai này. Dù sao thằng bé từ nhỏ đã không thân với em, nhưng lại nghe lời chị nhất mà.”
Kiếp trước vì chị ta luôn đóng vai người tốt trước mặt, đẩy tôi ra chịu mọi việc xấu, nên cả nhà nghĩ tôi là kẻ độc mồm độc miệng.
Trương Tâm do dự một chút, sau đó mỉm cười khoác tay tôi: “Tiểu Sơ nói thế làm chị buồn thật đấy, rõ ràng em trai luôn kính trọng em nhất cơ mà.”
Kính trọng? Nói câu đó không thấy lương tâm cắn rứt à? Thằng oắt đó có bao giờ gọi tôi một tiếng chị?
“Em không đi. Muốn đi thì tự chị đi.” Tôi lặng lẽ rút tay khỏi tay chị ta, chẳng buồn giả vờ nữa.
Trương Tâm khẽ nhíu mày, im lặng đứng sang một bên.
Ba mẹ thì che chắn cho Trương Duệ Thông phía sau, trơ trẽn đổ hết trách nhiệm cho người khác.
Hàng xóm tức đến đỏ mặt, nắm chặt tay, sắp phát điên đến nơi.
Tôi thấy vậy thì hứng thú thêm dầu vào lửa, tiến lên che chở em trai, mắt đầy lo lắng, như thể sợ cậu ta bị thương, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Gia đình này thật đáng ghét, rõ ràng đứa bé kia không sao cả, chỉ là muốn lừa gạt tiền của ba mẹ, không cho em trai mua điện thoại thôi.”
Trương Duệ Thông nghe xong liền không nhịn nổi, lập tức đẩy tôi ra, hùng hổ lao đến trước mặt đứa bé kia, tát lia lịa hai bên:
“Mày mới xấu! Cả nhà mày đều xấu! Muốn moi tiền hả? Tao đánh ch .t mày!”
Hàng xóm nổi trận lôi đình, túm cổ áo Trương Duệ Thông quật xuống đất, giơ tay đấm đá túi bụi:
“Thằng mất dạy! Bố mẹ mày không dạy được thì để tao dạy thay!”
Trương Duệ Thông bị đánh đến kêu gào thảm thiết, miệng vẫn chửi loạn xạ. Ba mẹ thấy cục cưng bị đánh thì lập tức lao tới cứu.
Nhưng hàng xóm, anh Triệu là chủ phòng tập quyền anh, dù có thêm người cũng không phải đối thủ của anh ta.
Lần này anh Triệu thật sự ra tay, đánh từ nhỏ đến lớn.
Chị cả bị dọa đến run rẩy, cúi gằm đầu như muốn chui xuống đất.
“Ba mẹ! Em trai!” Tôi vừa xoa đầu gối đau nhức, vừa tập tễnh chạy lại “giúp đỡ”.
Tôi túm áo anh Triệu, vừa khóc vừa nói:
“Em trai tôi còn nhỏ mà, xin anh đừng đánh nữa...”
Vừa nói, tay tôi vừa thả lỏng, sợ rằng anh ta không đánh tiếp.
Anh Triệu đánh xong, nhìn ba mẹ tôi đầy hung hãn:
“Chuyện này chưa xong đâu! Nếu không nể mặt con bé út nhà mấy người, hôm nay tôi đã đánh ch .t thằng nhãi này rồi!”
Nói rồi ôm con bỏ đi.
Ba mẹ tôi bị đánh đến tím tái mặt mũi, Trương Duệ Thông thì nằm bẹp dưới đất, đờ đẫn như mất hồn.
Tôi nhanh chóng đỡ ba mẹ dậy:
“Ba mẹ, xin lỗi. Lỗi là do con yếu quá, nếu chị cả vừa rồi giúp con ngăn lại, chắc chắn đã cản được rồi. Làm hai người bị đánh thế này, con thật bất hiếu.”
Mẹ tôi nghe xong theo phản xạ nhìn sang Trương Tâm. Chị ta không ngờ tôi lại đổ hết trách nhiệm sang mình, lập tức chạy đến đẩy tôi ra, giành vị trí bên mẹ:
“Không phải! Không phải như vậy đâu mẹ! Vừa rồi con bị hoảng, chân mềm nhũn không đứng nổi... không phải như lời em nói đâu...”
Vừa giải thích, vừa trừng mắt lườm tôi một cái sắc lẹm.
“Đừng nói nữa, mau đưa em mày đi viện.”
Trương Tâm đành im lặng.
2.
Đến bệnh viện, ba mẹ dẫn em trai đi kiểm tra toàn thân, định nhân cơ hội kiếm chút tiền từ anh Triệu.
Nhưng kết quả cho thấy cả ba người chỉ bị xây xát nhẹ, hoàn toàn không có tổn thương nghiêm trọng. Có vẻ anh Triệu khi ra tay đã cố kìm lực.
Ba mẹ không cam lòng, khăng khăng nói bị đau đầu, đau khớp, đòi nhập viện.
Bác sĩ không đồng ý, chỉ kê thuốc kháng viêm rồi bảo về.
Ba mẹ lập tức làm ầm lên trong phòng cấp cứu. Mẹ tôi bắt đầu giở trò, túm áo bác sĩ trưởng không buông:
“Bệnh viện gì kỳ vậy? Bị đánh thành thế này còn không cho nhập viện? Lỡ có chuyện gì xảy ra, các người chịu trách nhiệm nổi không? Mau cho tôi nhập viện, không thì tôi không đi đâu hết!”
Nói rồi ngồi phịch xuống đất, lăn lộn ăn vạ.
Nhưng cấp cứu là nơi nào? Là nơi người ta giành giật sự sống. Nơi đây không phải để làm trò.
Y tá vội gọi bảo vệ báo có người gây rối.
Tôi đứng ở góc xa, gọi luôn cho cảnh sát, nói có người cố tình quấy rối nơi công cộng, gây ảnh hưởng nghiêm trọng.
Bảo vệ tới đầu tiên, còn chưa kịp nói gì thì cảnh sát cũng tới.
“Ai báo cảnh sát? Nói có người cố tình gây rối nơi công cộng?”
“Cảnh sát, phiền các anh chạy một chuyến. Tôi đã giải thích rõ với hai người này, họ sẽ rời đi ngay...”
Trưởng khoa không muốn làm to chuyện, nhẹ nhàng hòa giải.
Nhưng mẹ tôi thấy cảnh sát đến, tưởng bệnh viện báo cảnh sát, liền gào lên:
“Đám lang băm các ngươi! Chữa không được bệnh lại đi báo cảnh sát à? Mạng người là mạng, mạng tôi không phải mạng chắc?”
Trưởng khoa thấy vậy, liền đổi giọng:
“Cảnh sát, hai người này đòi nhập viện vô lý, cản trở tôi khám bệnh, còn lăng mạ tôi nhiều lần. Tôi thấy mình bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng.”
Cảnh sát hiểu ra vấn đề, lập tức đưa cả nhóm đi để tránh ảnh hưởng bệnh nhân khác.
Tôi nhìn chiếc xe cảnh sát vụt qua trước mặt mà chỉ hận không thể nhốt bọn họ trong đó cả đời.
3
Nhân lúc ba người họ còn đang ở đồn cảnh sát, tôi tranh thủ về nhà một chuyến, lắp camera giám sát trong phòng khách và ngoài hành lang. Làm xong hết thảy, tôi quay lại nhà bà ngoại.
Trước khi mất, bà có để lại cho tôi một thẻ ngân hàng, là khoản tiền học phí bà tích góp cho tôi. Trước đây tôi sợ mang về nhà sẽ bị phát hiện nên đã giấu đi.
Giờ thì khác rồi, họ còn lo chưa xong thân mình, làm gì còn tâm trí để ý đến tôi. Chỉ cần cố gắng thêm một tháng, đợi thi đại học xong, tôi sẽ vĩnh viễn thoát khỏi cái nhà này.
Làm xong mọi việc, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Tôi làm ra vẻ hoảng hốt, đáp: “Cháu đến ngay đây ạ.”
Khi tôi đến nơi, mấy người kia chẳng còn cái vẻ hống hách lúc ở bệnh viện nữa, ngồi trong phòng thẩm vấn, ngoan ngoãn không hé một lời.
Tôi bấm mạnh vào đùi mình mấy cái cho rớm nước mắt rồi vội vàng chạy vào:
“Ba mẹ, ba mẹ không sao chứ? Có bị thương không? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con chỉ ra ngoài mua chai nước mà quay lại đã thấy vào đồn cảnh sát rồi.”
Ba mẹ biết chuyện này chẳng vẻ vang gì, lườm tôi một cái rồi ký giấy xong là đòi về.
Về đến nhà, ba mẹ lập tức trút giận lên đầu tôi. Vì Trương Duệ Thông là cục cưng của họ, dù có gây họa cũng không nỡ mắng. Trương Tâm thì miệng dẻo nịnh hót nên lúc nào cũng lấy lòng được họ. Còn tôi thì đương nhiên là nơi duy nhất để xả giận.
Tôi đứng một bên, pha trà rót nước, hết hầu người này lại đến người kia:
“Ba mẹ, con biết lỗi rồi. Giá mà lúc trước con biết nhà họ Triệu là loại người như vậy, thì lúc em trai đến chơi, con đã cản rồi.”
Ba mẹ bất ngờ liếc nhìn tôi một cái, chắc không ngờ hôm nay tôi lại ngoan ngoãn như thế.
Ông bố thiên vị đến tận trời của tôi lấy điện thoại ra, làm bộ khó xử:
“Em con thi trượt cấp ba, ba định cho nó học trường tư, mỗi năm học phí tám chục triệu, cộng sinh hoạt cũng phải đến trăm rưỡi. Con thì...”
“Ba, con hiểu mà. Con sẽ không học đại học nữa. Với số điểm của con thì vào cao đẳng còn chật vật. Con nghĩ rồi, chờ thi xong, con sẽ đi tìm chị Su Su. Chị ấy giờ ở miền Nam, mỗi tháng nhẹ nhàng kiếm được hơn hai chục triệu, có lúc còn lên tới ba bốn chục. Lúc đó đừng nói học phí của em, mà chi phí sinh hoạt cả nhà con cũng lo được.”
“Thật kiếm được nhiều vậy sao?” Ba mẹ có chút nghi ngờ, con gái mà kiếm ra chừng ấy tiền nghe thật khó tin, nhưng rồi sự nghi ngờ ấy nhanh chóng biến mất.
“Thật đó ba mẹ. Con muốn thử xem sao. Như vậy tiền học của em cũng có rồi. Con không muốn ba mẹ phải vất vả nữa.” Tôi vừa nói, vừa khóc sụp vào lòng mẹ.
Trương Tâm động lòng, bắt đầu mơ mộng về tương lai:
“Tiểu Sơ, nếu thật sự kiếm được nhiều như thế... hay là chị cũng đi với em? Hai chị em có nhau, đỡ bị bắt nạt.”
Trong đầu Trương Tâm đang tính toán, sau này kiếm được tiền nhất định sẽ không ngu như tôi, còn gửi về nhà. Tiền đó chị ta sẽ giữ lại xài hết cho bản thân.
“Được thôi chị. Vậy thì chưa đến một năm, hai chị em mình là đủ tiền đổi nhà mới rồi.”
“Không được! Con không được đi! Con mà đi rồi, ai chăm sóc ba mẹ với em con?” Mẹ tôi thấy Trương Tâm cũng muốn đi theo, lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt quát lớn.
Trương Tâm cũng nổi cáu, đứng bật dậy cãi:
“Sao con lại không được đi? Con ở nhà làm gì? Sao con không được kiếm tiền mà nó thì được?” Trong đầu chị ta đã lên cả danh sách cần mua gì bằng số tiền sắp kiếm, sao dễ gì chịu bỏ cuộc.
“Con càng lớn càng không biết nghe lời, để xem mẹ có đánh chết con không!” Mẹ tôi cà nhắc bước tới định túm lấy Trương Tâm, nhưng bị chị ta nhẹ nhàng né tránh.
“Mẹ ơi, để chị đi với con đi. Sau này có tiền rồi, thuê người giúp việc là xong mà, đúng không?” Tôi vội vàng giữ Trương Tâm lại, mở lời giúp chị ta.
“Không được. Mẹ nói không là không!”
Trương Tâm tức đến mức đập cửa bỏ đi. Tôi dỗ ba mẹ một lúc rồi cũng chạy ra “tìm”, thực chất là đến nhà bà ngoại nằm phè phỡn, bật quạt mát rượi.
Tối về nhà, Trương Tâm đã quay lại. Không biết ba mẹ đã nói gì với chị ta, nhưng chị ta không nhắc gì đến chuyện đi nữa, còn vui vẻ nói:
“Tiểu Sơ, em cứ đi trước đi. Chờ bên này em trai thi xong, chị sẽ tìm em, hai chị em mình cùng kiếm tiền.”
Tôi hiểu rồi. Bọn họ chẳng ai tin việc làm công mà kiếm được nhiều như vậy, ngay cả chị Su Su cũng bị nghi ngờ. Nhưng dù không tin, họ vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồng tiền.
Chỉ có điều — con gái lớn thì không nỡ bán, còn tôi, là quân cờ mà họ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Được thôi chị.”