Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Em Trai Cực Phẩm, Chị Gái Trà Xanh
Chương 2
4
Từ hôm đó trở đi, tôi nói với ba mẹ là mình đi làm thời vụ để kiếm tiền. Mỗi tối về đều mua chút đồ ăn vặt cho Trương Duệ Thông, rồi đưa lại mấy chục nghìn còn dư cho mẹ.
Ba mẹ bắt đầu thấy tôi thuận mắt hơn, không còn đánh mắng vô cớ nữa — dù sao cũng đang trông chờ vào tôi nuôi cả nhà mà.
“Em trai à, hôm nay chị thấy con trai nhà Triệu Cương chơi trong công viên khu mình đấy. Nhìn nó cũng chẳng bị thương gì. Tất cả là tại nó, nếu không vì nó thì em đã chẳng bị ăn đòn.” Tôi vừa bóc vỏ chuối, vừa đưa tới miệng Trương Duệ Thông, buông lời nhẹ bẫng.
Trương Duệ Thông cũng ngừng chơi điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Nó không sao à?”
“Ừ, chẳng sao cả.”
Cậu ta cúi đầu, như đang suy tính gì đó.
Vài ngày sau, tôi tan học về thì thấy con trai nhà Triệu Cương ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa run.
“Em trai nhỏ sao thế? Ngồi dưới đất lạnh lắm.” Tôi lục trong túi đồ ăn vặt mua cho Trương Duệ Thông, lấy ra hai hộp sữa chua đưa cho nó. “Đừng khóc nữa, chị cho em uống sữa chua này.”
“Hu hu hu, rắn! Ở đây có rắn!” Thằng bé không thèm nhìn tôi, mắt đỏ hoe, ngồi phịch dưới đất không dám nhúc nhích.
Đúng lúc đó, Triệu Cương tan ca về, thấy con trai đang ngồi khóc lóc thì vội chạy đến bế lên: “Con trai, sao thế, sao lại khóc?” Vừa nói, đồ gì đó móc trên tay nắm cửa rơi xuống đất.
Tôi nhìn kỹ — là một con rắn nhỏ bán ở cửa hàng thú cưng. Với người sợ rắn như tôi, chỉ cần thấy thôi cũng đủ rợn tóc gáy.
Tôi hoảng quá hét toáng lên, quay đầu va mạnh vào cầu thang, nước mắt trào ra không ngừng: “Cái… cái đó là…” Trong lòng tôi đã đoán ra được là ai làm rồi.
Chẳng ngờ thằng bé này lại thù dai như vậy, đúng là bản chất xấu xa từ trong trứng nước.
Triệu Cương tức đến mức mặt mũi đỏ gay, dỗ con xong thì bế vào nhà luôn. Cánh cửa sập lại “rầm” một tiếng ngay trước mặt tôi. Tôi run rẩy tra chìa khóa vào ổ mà còn lệch không trúng, tay cầm khóa mà cũng run bần bật.
Mãi mới mở được cửa, tôi lập cập bước vào rồi ngồi phệt xuống đất, chân tay mềm nhũn.
Nhìn thấy Trương Duệ Thông ngồi trên sofa, mặt đầy tự đắc. Tôi run giọng hỏi: “Em trai, là em làm đấy à?”
“Chẳng biết thằng oắt con kia có sợ chết không nữa. Không biết có thích món quà chị dành cho nó không.” Trương Duệ Thông nghiến răng nghiến lợi, mặt mày đắc ý lộ rõ vẻ hả hê.
“Nếu lỡ làm người ta bị thương thì sao?” Giọng tôi run lẩy bẩy, đầu óc toàn hình ảnh con rắn và khuôn mặt thằng bé hoảng loạn.
“Tiểu Sơ, mày bị sao đấy? Có mỗi con rắn thôi mà, làm sao? Em mày bị nhà nó bắt nạt thì trả đũa tí cũng không được à? Trước đây sao tao không thấy mày thương người thế? Em mày thì sai chỗ nào? Cùng lắm là nóng giận thôi.” Trương Tâm từ bên cạnh xen vào, cứ như sợ chuyện chưa đủ rùm beng.
Tôi bật cười lạnh, với tay lấy cây chổi lông gà, quật liên tiếp vào thằng nhóc đang cố nhịn cười. Trương Tâm gào lên, lao vào cào cấu tôi. Tôi túm tóc chị ta, tẩn thêm một trận cho hả giận. Xong xuôi, tôi vào phòng lấy chứng minh nhân dân và thẻ dự thi.
“Vài hôm tới em không về. Sắp đến kỳ thi đại học, quán ăn bận lắm. Có gì thì liên lạc sau.”
5
Tôi vừa đi chưa bao lâu thì Triệu Cương xách theo con rắn tới gõ cửa nhà.
Trương Duệ Thông nhớ lại trận đòn hôm trước, hoảng tới mức sống chết không chịu mở. Còn Trương Tâm thì xưa giờ chỉ biết nghĩ cho bản thân, càng không dám ra, sợ rước họa vào thân.
Hai người ngồi im trong nhà, mặc kệ Triệu Cương chửi rủa ngoài cửa.
Tôi đứng cách đó không xa, thấy hết tất cả.
Đến khi ba mẹ về nhà, thấy cục cưng bị đánh thê thảm thì gọi điện chửi tôi xối xả. Tôi không đáp lại một lời, chỉ chuyển khoản một triệu, bảo là đang đi làm.
Lời mắng chửi lập tức tắt ngấm, rồi họ dập máy.
Sau khi thi đại học xong, tôi về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị đi làm.
Ba mẹ chẳng có chút luyến tiếc nào, chỉ hận không thể đuổi tôi đi luôn cho khuất mắt.
Tôi làm bộ lưu luyến tạm biệt mọi người, rồi thẳng tiến ra ga, lấy vé tàu đã chuẩn bị từ trước, lên đường trở về.
Nghe nói, nhà Triệu Cương cũng có chút thế lực. Chuyện lần này khiến hai nhà trở mặt. Triệu Cương tìm đến ban quản lý, lôi lại đoạn camera trước đó, đâm đơn kiện Trương Duệ Thông ra tòa.
Ba mẹ tôi chạy vạy khắp nơi, cầu xin đủ kiểu, cuối cùng bồi thường hai trăm triệu cho xong chuyện.
Từ đó, họ gọi điện cho tôi càng ngày càng nhiều, khi thì hỏi tiền, khi thì dò xem tôi làm gì, muốn biết có thật là kiếm được nhiều tiền như đã nói hay không.
“Mẹ ba yên tâm nhé, ông chủ ở đây đối xử với con rất tốt, mọi người cũng quý con lắm. Chỉ là hiện giờ lương chưa cao, nhưng cứ đợi thêm chút nữa, khi con đứng vững rồi, con sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.” Mỗi lần nghe máy, tôi đều làm ra vẻ vui mừng hồ hởi.
“Tiểu Sơ à, con bên đó làm công việc gì thế?” Một ngày nọ, mẹ cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nghe vậy tôi khựng lại, cố nén tiếng nấc:
“Mẹ, con... con vẫn ổn mà, mẹ đừng hỏi nữa được không?”
Mẹ không nói gì thêm, chỉ bảo tôi nhớ chăm sóc bản thân rồi cúp máy.
Trên thực tế, tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào Đại học Khoa học Kỹ thuật. Khoảng thời gian này, tôi chỉ đang đi làm thêm mùa hè để tiết kiệm tiền sinh hoạt.
6
Từ khi Trương Duệ Thông học trường cấp ba tư thục, tính cách ngày càng trở nên tàn bạo. Mỗi ngày cậu ta đều nhốt mình trong phòng chơi game, còn bắt đầu hút thuốc, uống rượu.
Kiếp trước có tôi kìm chế, cậu ta đã ghét tôi thì tôi càng cứng rắn hơn. Nhưng kiếp này, không có ai quản thúc lại thêm ba mẹ nuông chiều hết mức, nên bản tính cậu ta càng lúc càng vặn vẹo. Vì cậu ta biết — cứ phạm lỗi là sẽ có người đứng sau lo liệu hết. Thế nên muốn làm gì thì làm.
Nhất là học hành thì tệ khỏi bàn. Ở trường, cậu ta luôn là đội sổ. Trong khi đó, bạn học đều là con nhà quyền thế hoặc giàu có, chỉ riêng cậu ta chẳng có gì trong tay.
Nhìn thấy tụi bạn mặc đồ hiệu, cầm điện thoại đời mới nhất, chỉ một bữa cơm cũng bằng cả tuần tiền ăn của mình, trong lòng đầy tự ti, lúc nào cũng muốn ganh đua cho bằng người ta.
Số lần về nhà ngày một nhiều, nhưng toàn là để xin tiền.
Ba mẹ tôi cắn răng, lần này qua lần khác chiều theo đòi hỏi của Trương Duệ Thông — thay cái điện thoại hơn chục triệu, mua cái áo cũng ngót nghét triệu rưỡi.
Rồi ba mẹ chẳng còn gánh nổi nữa, bắt đầu nhắm đến tôi. Tần suất gọi điện ngày một dày:
“Tiểu Sơ à, con đi cũng ba tháng rồi, rốt cuộc có kiếm được đồng nào chưa? Nếu không kiếm ra tiền thì về sớm đi, ba mẹ tìm được mối rồi, về cưới chồng cho xong.”
“Mẹ ơi, con cũng muốn về lắm chứ! Mẹ mau cứu con đi! Con không muốn ở đây nữa! Bọn họ bắt con đi tiếp rượu, còn bắt con… Con không muốn sống thế này nữa đâu mẹ ơi, con sắp phát điên rồi! Con sẽ chết mất!”
Ở đầu dây bên kia, tôi bật khóc như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, gào lên thảm thiết.
Ban đầu gọi tới là để moi tiền, cuối cùng lại bị tôi tung cú phản đòn chí mạng.
“Mẹ kiếp! Đã chẳng mang được đồng nào về lại còn bị bắt. Mày đang ở đâu đấy? Chạy về mau!” Mẹ tôi giận điên, gào lên trong điện thoại, mắng tôi là thứ chuyên rước họa.
Tôi chỉ nhỏ giọng khóc nức nở:
“Mẹ, con xin mẹ… cứu con đi! Con thật sự chịu không nổi nữa rồi! Bọn họ coi con không ra gì! Họ đánh gãy chân con rồi… Mẹ! Mẹ ơi, mẹ nhất định phải cứu con… A a a! Xin các người đừng đánh nữa! Ba mẹ tôi sẽ đưa tiền! Tôi van xin các người… đừng đánh nữa…”
Tôi tranh thủ bật đoạn ghi âm đã chuẩn bị sẵn.
“Con tiện nhân này còn dám gọi điện cầu cứu? Tụi bây đâu, để xem ba mẹ nó có tới được không! Hôm nay mày không chết thì cũng phải đi tiếp khách cho tao!”
Sau đó là tiếng chửi bới, roi vọt, âm thanh gậy gộc đập vào thân thể.
“Ê, mày là người nhà con tiện này hả? Muốn mang người về thì ngoan ngoãn đưa năm trăm triệu đến đây! Muốn nó toàn mạng quay về thì liệu mà chuẩn bị tiền!”
“Không không không! Gọi nhầm rồi! Tôi không quen nó!”
Bên kia cúp máy một cách lạnh lùng, chỉ còn tiếng “tút… tút…” vang lên. Tôi cũng tắt máy ghi âm.
Chi tiêu của Trương Duệ Thông ngày càng phình to. Không biết cậu ta lôi đâu ra cái xe máy phân khối lớn, chẳng có bằng lái, ngày ngày đi đua xe với đám bạn.
Càng lúc càng hỗn láo với ba mẹ. Hễ không có tiền là giở trò đánh đập.
“Mày rốt cuộc muốn cái gì nữa hả? Tiền trong nhà đổ hết cho mày rồi, mày còn chưa vừa lòng à?” Trương Tâm tức muốn nổ tung. Cái gia đình thiên vị này khiến chị ta căm ghét đến tận xương tủy. Rõ ràng chị ta từng có cơ hội gả vào nhà giàu, vậy mà bị bọn họ suốt ngày đòi tiền khiến người ta hoảng sợ mà bỏ đi.
Tương lai bị hủy hoại, nhìn ai trong nhà cũng chướng mắt, chị ta suốt ngày nhốt mình trong phòng, chẳng đi làm, chỉ mộng mơ được gả vào hào môn.
“Đến lượt chị nói à? Biết nhà không có tiền mà vẫn chui rúc ở đây? Chị cũng chả hơn tôi đâu! Còn mơ cưới đại gia á? Nằm mơ giữa ban ngày! Sao chị không học theo Tiểu Sơ mà đi ‘bán thân’ kiếm tiền về nhà? Với cái mặt của chị chắc kiếm còn nhiều hơn nó đấy!”