Em Trai Cực Phẩm, Chị Gái Trà Xanh

Chương 3



Mỗi lời của Trương Duệ Thông như một lưỡi dao, cắm thẳng vào tim Trương Tâm.

Chị ta nổi điên, túm đầu cậu ta đập một cái trời giáng:

“Mày nói cái gì? Nói lại xem! Nếu không vì mày, tao có thành ra thế này không? Rõ ràng người ta đã đồng ý cưới tao rồi! Tất cả là tại mày!”

Trương Duệ Thông không phải loại dễ bắt nạt. Cậu ta kéo tóc Trương Tâm, đẩy ngã chị ta, vớ luôn cái ghế gỗ gần đó đập mạnh vào đầu chị:

“Con tiện nhân! Tao giết mày!”

Từng cú đấm như mưa giáng xuống người Trương Tâm. Ba mẹ tôi chết sững, đến khi kịp phản ứng thì vội lao đến can.

Nhưng hai người đã ngoài năm mươi, làm sao cản nổi một thằng thanh niên lực lưỡng? Không những không ngăn được, mà ba tôi còn ăn trọn một cú vào mắt, sưng tím cả hốc mắt.

Trương Tâm ôm đầu, toàn thân run như cầy sấy:

“Đừng… đừng đánh nữa…”

Trương Duệ Thông đánh đến mệt mới buông tay, lườm ba mẹ một cái, rồi quay người đi thẳng vào phòng ngủ chính lục lọi.

“Con ơi, nhà mình thật sự không còn tiền nữa rồi…” Mẹ tôi đứng phía sau khẽ khàng khuyên nhủ, không dám động vào người cậu ta, chỉ mong cậu ta tỉnh táo lại mà dừng tay.

“Đám già không biết điều! Không tiền thì đi kiếm đi! Cả ba người còn nuôi không nổi một mình tao à? Mấy người sống để làm gì vậy? Sao không mua bảo hiểm rồi chết hết cho đỡ tốn cơm? Biến hết đi!”

Trương Duệ Thông lật tung nệm giường, lôi ra mấy xấp tiền mặt còn sót lại trong nhà, nhét vào túi rồi rời đi, không buồn nhìn lấy một cái.

Cậu ta đi rồi, mẹ tôi vội nhào đến bên Trương Tâm.

Trương Tâm nằm sõng soài dưới đất, thoi thóp thở. Nước dãi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt trừng lớn, đầy sợ hãi.

“Con ơi… con ơi…”

Mẹ tôi luống cuống tay chân lôi điện thoại, bấm gọi 115.

Cúp máy rồi, bà ôm Trương Tâm, miệng lẩm bẩm:

“Đều là báo ứng… báo ứng cả thôi…”

Trương Duệ Thông được nuông chiều từ bé. Người ta nói không sai — nuông con như giết con. Cậu ta từ nhỏ muốn gì được nấy, đến cơm cũng là hai chị thay phiên nhau đút. Gen vốn đã không ổn định, lại thêm môi trường thế này, đúng là quả đắng do chính họ gieo trồng.

7

Trương Duệ Thông cầm tiền xong liền lao vào sòng bạc, chưa đầy nửa tiếng, toàn bộ tiền mang theo bị nướng sạch, còn nợ thêm mấy chục triệu. Nhận ra mình bị lừa, cậu ta đứng dậy định chuồn.

Nhưng chưa kịp rời đi thì đã bị chặn lại:

“Chú em, nợ này tính sao đây?” Mấy gã cơ bắp lực lưỡng vây tròn quanh Trương Duệ Thông.

Trương Duệ Thông mặt tối sầm: “Chó cản đường thì tránh ra.”

“Trả tiền rồi muốn đi đâu thì đi. Mày tưởng đây là cái chợ à? Muốn đến là đến, muốn đi là đi? Không trả tiền, tao chặt cho một chân, tin không?”

Đám này toàn dân xã hội đen, chưa từng thấy thằng nhãi nào dám hỗn láo như vậy.

Chúng lục lọi người cậu ta, chẳng tìm ra được đồng nào, liền giữ lại, bắt gọi người nhà đến chuộc. Ba mẹ tôi lúc ấy còn đang ở bệnh viện, chăm sóc Trương Tâm.

Mẹ tôi ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, chỉ cần nghe tiếng động là lập tức đứng dậy nhìn xem có phải con gái đã ra chưa.

Đúng lúc đó, Trương Duệ Thông gọi điện về.

“Cậu còn mặt mũi mà gọi về à? Chị cậu bị cậu đánh gãy hai cái xương sườn, mặt thì biến dạng. Bác sĩ nói sau này khó mà phục hồi lại được. Cậu với chị cậu có thù oán gì mà ra tay như muốn giết người vậy?”

“Người nhà Trương Duệ Thông phải không? Nó nợ công ty chúng tôi mười triệu, tính cả lãi bây giờ là mười ba. Người thì đang ở đây, chuẩn bị tiền đi. Chậm ngày nào là chúng tôi gửi từng bộ phận của nó về cho mấy người. Muốn người hay muốn xác, tự chọn.” Gã mặt sẹo đá mạnh vào người Trương Duệ Thông, còn dí chân lên mặt cậu ta mà xoáy xuống sàn nhà.

Trương Duệ Thông đau đến mức gào như heo bị chọc tiết: “Ba ơi! Mẹ ơi! Cứu con với!”

“Đừng động đến nó, tôi đưa! Tôi đưa tiền cho các người! Bán nhà tôi cũng đưa đủ. Xin đừng đánh con tôi nữa!” Mẹ tôi nghe tiếng con trai gào thét trong điện thoại, tim như bị dao đâm, đau đến không thở nổi, chỉ biết ngồi sụp xuống đất, tuyệt vọng van xin.

“Được thôi. Chúng tôi là công ty đàng hoàng, sống trong xã hội văn minh, không làm mấy trò đổ máu. Ba ngày, trong ba ngày chuẩn bị đủ tiền, có tiền thì có người.”

Trương Tâm ngồi bên cạnh run rẩy như cành liễu trong gió, cúi đầu không dám ngẩng lên, chỉ ước gì có thể biến mất luôn khỏi thế gian.

Một đứa con gái sống chết không rõ, một đứa thì đang nằm trong phòng mổ chưa biết có còn cứu được không. Đứa con trai được nâng như trứng thì bị người ta bắt cóc.

 

8

Tôi biết rõ mọi chuyện xảy ra trong nhà, cũng biết cả chuyện Trương Duệ Thông đi đánh bạc.

Dẫn cậu ta đến sòng là đám côn đồ trong lớp. Lúc tôi phát hiện ra thì Trương Duệ Thông đã nghiện đỏ đen đến mức không dứt ra được. Ai lại đi khuyên một kẻ đã thành con bạc?

Ba mẹ bán rẻ căn nhà, lấy tiền cứu Trương Duệ Thông. Còn Trương Tâm, sau khi được bác sĩ cứu sống thì cũng tổn thương não, từ đó về sau chỉ nằm một chỗ, ăn uống vệ sinh đều phải nhờ người khác.

Trương Duệ Thông được chuộc về, ba nhốt trong nhà, hai người thay phiên canh chừng, sợ cậu ta lại trốn đi đánh bạc.

Nhưng Trương Duệ Thông đâu dễ bỏ cuộc. Không được ra ngoài thì cậu ta chơi bạc online, len lén dùng nốt số tiền còn lại từ việc bán nhà mà nướng hết vào đỏ đen. Thua sạch.

Ba mẹ tôi chẳng hay biết gì, còn tưởng cậu ta tỉnh ngộ.

Đến khi phát hiện, tài khoản ngân hàng đã sạch bách, ba tức đến mức ngã quỵ ngay tại ngân hàng.

Mẹ tôi chạy đến, ba chỉ còn thoi thóp. Chưa kịp đưa vào viện thì đã tắt thở.

Nhà đang gặp đại họa, Trương Duệ Thông vẫn trơ như đá, không nhỏ một giọt nước mắt. Trái lại, còn xúi mẹ tôi đi vay mượn:

“Mẹ ơi, mẹ tin con đi, lần này chắc chắn con sẽ thắng. Thắng rồi mình có thể mua lại nhà! Mẹ, con cầu xin mẹ, giúp con lần cuối thôi, được không?”

Cậu ta nhìn thấy người quen đưa tiền viếng, đợi khách về rồi lập tức chìa tay đòi mẹ tiền.

“Ba mày bị mày làm cho tức chết rồi! Mày còn chút lương tâm nào không vậy?” Mẹ tôi nhìn đứa con trai trước mặt mà hoảng sợ. Nhớ đến lời bác sĩ năm xưa, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy hối hận vì đã sinh ra nó. Lẽ ra ngày ấy phải nghe lời khuyên.

“Ông ấy chết rồi, mẹ còn muốn con đi theo ông ấy chắc? Tin con đi, con sắp kiếm được tiền rồi! Lúc đó—”

Chát! Mẹ tôi giáng một bạt tai.

Hơn mười năm qua, đây là lần đầu tiên bà ra tay với Trương Duệ Thông. Cậu ta sững người, tay giơ lên rồi lại hạ xuống khi bắt gặp ánh mắt đầy thất vọng của mẹ, cuối cùng đập cửa bỏ đi.

Mẹ tôi không thèm đuổi theo, chỉ ngồi bệt xuống đất, đốt giấy tiền cho người chồng vừa khuất. Bà thấy hối hận. Thật sự hối hận. Lẽ ra không nên sinh nó ra.

Nếu có thể làm lại, bà nhất định sẽ không sinh nó.

Không biết sao lúc ấy bà lại nhớ đến đứa con gái thứ hai.

Bà chẳng có tình cảm gì với con bé đó. Ngày biết mình mang thai, bà cứ tưởng là con trai, ai ngờ sinh ra lại là con gái.

Từ đó địa vị bà trong nhà tuột dốc. Ba chồng mẹ chồng coi thường, tìm mọi cách gây khó dễ. Chồng thì nổi giận là trút hết lên đầu bà, mãi đến khi mang thai Trương Duệ Thông.

Nhưng bác sĩ lại bảo không nên giữ thai. Vậy mà bà không nỡ bỏ đứa con trai này.

Từ khi sinh Trương Duệ Thông, cuộc sống bà dễ thở hơn. Khi đó, cô con gái thứ hai mới hai tuổi, liền bị gửi về nhà ngoại chăm, ở đó cho đến khi bà ngoại qua đời.

Trương Duệ Thông và Trương Tâm vốn đã không thích đứa em gái này, hay bắt nạt nó. Bà biết chứ, chỉ là giả vờ không thấy.

Bà không muốn con trai giận, vì sau này còn trông cậy nó nuôi dưỡng lúc về già.

Con bé đáng thương ấy... không biết giờ còn sống không. Nếu còn — thì xin nó đừng quay về nữa.

Chương trước
Loading...