Kiếp Nạn Trùng Sinh

Chương 5



9

Thẩm Tri Tự đang tịnh dưỡng, hoàn toàn không hay biết chuyện Tống Tịch Tịch.

Còn Mạnh Tuấn thì bận tới tấp, ban ngày luôn túc trực bên cạnh Tri Tự, vừa giảng sách dẫn điển, vừa khích lệ hắn vững tâm rèn luyện tay trái viết chữ, nói năng đầy hoa mỹ:

"Kẻ thông minh quá độ ắt dễ tổn thương. Ai biết hắn đắc ý được bao lâu, chừng đâu sống nổi đến lúc đội mũ trưởng thành."

"Hắn mạnh mặc hắn, đời người không so nhất thời cao thấp, mà là ai cười đến cuối cùng."

"Chút tiểu tử miệng còn hôi sữa cùng đàn bà ngu dốt, sao đấu lại cha con ta?"

"Con ta mau chóng vực dậy. Nếu tay trái cũng viết được như tay phải, thì con đã thành truyền kỳ, lo gì tiền đồ chẳng sáng?"

"Chỉ cần có phụ thân ở đây, Thẩm gia và tương lai rực rỡ vẫn nằm gọn trong tay con."

Tri Tự được cổ vũ hết mực, quả nhiên bắt đầu thử tập viết tay trái.

Nhưng đêm đến, Mạnh Tuấn lại lén rời thư phòng, lẻn đến bên cạnh Tống Tịch Tịch, tự tay bôi thuốc quý giá cho nàng, vừa xoa vừa nói lời đường mật.

Khi vết thương dần lành, hai kẻ cẩu nam nữ liền không nhịn được mà dây dưa quấn quýt – ngay dưới mí mắt ta.

Phong Hà thuật lại từng câu từng chữ, ta nghe mà thấy ghê tởm tận xương.

"Đến lúc rồi. Không phải ngày mai, mà là đêm nay."

Vì thế, đêm đó khi hai người quấn quýt đến quên trời quên đất, viện của Tống Tịch Tịch bỗng bốc cháy.

Hạ nhân phòng bên thấy khói liền lao ra cứu, nhưng bắt gặp hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau.

Nàng ta hét ầm lên:

"Có người tư thông! Gian phu dâm phụ! Mau đến xem!"

Mạnh Tuấn hoảng hồn.

Vội vàng ôm quần áo, trùm đầu đẩy người lao ra như chuột chạy, bỏ lại Tống Tịch Tịch quần áo xộc xệch bị bắt gô trói đưa đến trước mặt ta.

Ước chừng lúc ấy Mạnh Tuấn cũng đã chỉnh tề, ta liền nói:

"Dù sao cũng là do phò mã tiến cử, vẫn nên để ngài quyết định thì hơn."

Ngay khi Mạnh Tuấn bước vào, một cái tát lạnh như băng giáng lên mặt Tống Tịch Tịch – kẻ chỉ khoác mỗi lớp trung y.

"Nói! Gian phu là ai? Dám hành lén lút dâm loạn trong phủ Thẩm, làm ô uế thanh danh Thẩm gia, ngươi không muốn sống nữa à?"

"Giao ra tên gian phu, bản tiểu thư còn có thể để ngươi chết toàn thây."

Tống Tịch Tịch đẫm lệ nhìn về phía Mạnh Tuấn.

Bốp!

"Đừng tưởng cầu cứu phò mã là có thể thoát. Tội bị nhấn lồng heo, thiên tử cũng không cứu nổi ngươi!"

Từng cái tát như búa tạ giáng xuống, mỗi một cái như bổ thẳng vào tim Mạnh Tuấn, khiến từng bước đi cũng trở nên khó nhọc.

Hắn không dám đối mặt với Tống Tịch Tịch, như thể hồn phách bị rút sạch, lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Ta nhìn rõ sự né tránh và đau đớn nơi hắn, liền mỉm cười dịu dàng:

"Tư thông là chuyện của hai người, sao đến cuối cùng lại chỉ một nữ nhân chịu tội? Nếu tên gian phu ấy là kẻ có tình có nghĩa, dám đứng ra nhận tội, bản tiểu thư sẽ vì can đảm đó mà tha mạng, chỉ đuổi khỏi phủ, không làm khó Tống nương tử."

"Phu quân thấy sao? Tên đàn ông đê tiện đó... có dám bước ra không?"

Tống Tịch Tịch đầy hi vọng nhìn về phía Mạnh Tuấn, chờ hắn cứu nàng.

Nhưng Mạnh Tuấn chỉ nhàn nhạt liếc mắt, rồi thu lại tầm nhìn:

"Ta... không biết."

Hy vọng trong mắt Tống Tịch Tịch vỡ vụn, lệ nối nhau tuôn như suối.

Nàng như ta kiếp trước, há miệng không nên lời, chỉ cầu chết.

Cũng thấp hèn, cũng thống khổ, cũng lấy tình xưa nghĩa cũ ra chờ mong kỳ tích.

Nhưng Mạnh Tuấn không cho nàng lấy nửa ánh mắt, nửa động tác hồi đáp.

Tuyệt vọng như sóng lớn nhấn chìm nàng, thân thể rơi phịch xuống đất, đôi mắt xám như tro, chỉ còn trơ trọi hoang vu.

Chết? Đừng mơ lấy tiện nghi.

Ta lạnh lùng cất giọng:

"Dẫu sao cũng là người do phu quân tiến cử, nàng lại cố chấp không chịu khai tên gian phu. Chi bằng giao cho quan phủ, biết đâu là bị cưỡng bức, không tự nguyện. Ta cũng chẳng thể để oan sai một người tốt."

"Không được!"

Mạnh Tuấn cuống cuồng, lợi ích bị chạm đến liền lập tức nổi giận.

Bắt gặp ánh nhìn đầy kinh ngạc của ta, hắn vội giải thích:

"Chuyện xấu lan truyền, mất mặt không chỉ một người. Hai đứa nhỏ học cùng quý tộc, nếu bị bêu danh sẽ khó ăn nói."

Cuối cùng, hắn cũng nhìn về phía Tống Tịch Tịch – người đã tuyệt vọng như tro tàn.

"Nàng ta là do ta giới thiệu vào phủ, xin phu nhân nể mặt ta, để nàng một con đường sống."

Ta giấu đi nụ cười khẽ nơi khóe môi, dịu dàng hỏi:

"Vậy phu quân thấy... nên xử trí thế nào?"

10

"Ba mươi trượng, đuổi khỏi phủ."

Ta nhướng mày, tựa lưng vào ghế thái sư, ánh mắt chợt lạnh:

"Vậy thì theo ý phu quân."

Ta liếc mắt ra hiệu cho Phong Hà, nàng liền xoay người ra hiệu cho sư đệ mình – kẻ được nàng tự tay đưa tới, bắt đầu thi hành gia pháp.

Một trượng giáng xuống, Tống Tịch Tịch hét thảm một tiếng.

Mạnh Tuấn hai tay run rẩy, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Trượng thứ hai rơi xuống, Tống Tịch Tịch trợn tròn mắt, suýt ngất.

Mạnh Tuấn thân hình lảo đảo, hận không thể xông lên che chắn cho tâm can bảo bối.

Đến trượng thứ năm, Tống Tịch Tịch mồ hôi tuôn như mưa, rốt cuộc cũng thét lên một tiếng, rồi ngất lịm.

"Ôi chao, Tống nương tử ngất rồi."

Mạnh Tuấn đang nhắm nghiền mắt lập tức mở choàng, nhưng trượng tiếp theo vẫn giáng xuống không thương tiếc, tiếng xương gãy vang lên, Tống Tịch Tịch phun một ngụm máu tươi, tỉnh lại ngay tại chỗ.

Ánh mắt giao nhau, tình ý dịu dàng trong mắt nàng đã hóa thành cầu xin được chết.

Mạnh Tuấn lòng như dao cắt, không nỡ nhìn, nghiến răng quát:

"Còn không mau nhanh tay? Nửa đêm rồi, lẽ nào để phu nhân nhiễm lạnh?"

Đúng là dáng vẻ yêu ta tha thiết.

Nhưng chính hắn ra lệnh xử phạt. Khi những roi trượng như mưa giáng xuống, Tống Tịch Tịch của hắn, từ nay về sau, không thể đứng dậy được nữa.

Tống Tịch Tịch như chó chết bị lôi đi, Mạnh Tuấn vẫn si tình mà tiễn ta về viện:

"Đêm nay se lạnh, đừng quên uống chén trà gừng cho ấm rồi hãy ngủ."

Ta ngoan ngoãn gật đầu, giả vờ không biết sau lưng hắn là sát khí ngút trời.

Nhưng cơn phẫn nộ vô dụng, rốt cuộc chẳng làm nên trò trống gì.

Khi Mạnh Tuấn mang thuốc quý cùng đại phu vội vàng đến tìm Tống Tịch Tịch, nơi đầu đường chỉ còn lại một khoảng trống.

Nguyệt Thiền đứng sau lưng ta, mỉm cười:

"Con thuyền đi Nhai Châu đã rời bến nửa canh giờ rồi. Nô tỳ đã cho người âm thầm đi theo."

"Ngàn dặm đường, một kẻ què không một đồng xu, muốn quay về kinh? Chắc chỉ còn nước bò về từng tấc. Ba năm? Năm năm? Hay mười năm? Ai mà biết."

"Dù sao thì… cũng đừng để nàng ta chết quá dễ. Bên kỹ viện, còn có người chờ ngày đoàn tụ với gia đình nàng ấy kia mà."

Ta quay sang Phong Hà, hỏi:

"Biểu hiện đêm nay của Mạnh Tuấn… nhi tử bảo bối của hắn có thấy không?"

Phong Hà mỉm cười đáp:

"Đại thiếu gia đã bị dẫn tới tường viện bên ngoài, nhìn thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối. Vừa về đến phòng thì bệnh luôn rồi."

Người phụ thân mà hắn sùng bái và tin tưởng… hóa ra chỉ là kẻ ích kỷ đê tiện, vì bảo toàn bản thân mà không ngần ngại đẩy mẫu thân hắn vào chỗ chết.

Còn tin nổi lời hay ý đẹp của hắn được nữa sao?

Phu thê phản mục, phụ tử đối lập, trò cắn xé trong nhà này… mới thú vị làm sao.

11

Mạnh Tuấn và Thẩm Tri Tự cùng lúc phát bệnh, ủ rũ rúc trong viện, cơm chẳng buồn ăn, ngủ cũng không yên.

Buồn xuân thương thu sao? Không, bọn họ không rảnh đến vậy.

Giống như kiếp trước, triều đình muốn phái người đi Tây Sơn bình phỉ, ta đã vì tiền đồ của Mạnh Tuấn mà đích thân cầu xin các thúc bá tiến cử hắn.

Kiếp trước, chính nhờ chiến công dẹp phỉ ấy, hắn được phong chức tứ phẩm, hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của Thẩm gia.

Đời này, hắn vẫn lĩnh mệnh lên đường.

Chỉ khác là… lần này, ta không phái theo hắn bất kỳ ám vệ hay người của Phong Hà.

Lúc xuất thành, Thẩm Tri Tự cũng không ra tiễn.

Hắn thất vọng vô cùng, ta không quên rắc thêm muối vào vết thương:

"Hôm qua bị tiên sinh mắng là 'gỗ mục không thể chạm', đứa nhỏ buồn lòng, suốt ngày ru rú trong viện, không chịu đến thư viện, cũng chẳng muốn gặp ai."

"Ôi, e rằng cha mẹ sinh ra cốt nhục không tốt, mới có đứa con cổ quái như thế. Thôi, phò mã cứ yên tâm đi lo việc."

Mạnh Tuấn cay đắng nuốt nghẹn, chẳng biết trút vào đâu, chỉ cố gắng gượng cười gật đầu:

"Đứa trẻ ấy tính tình quá cứng, dễ gãy. Nhưng dù sao cũng là cốt nhục của ta và nàng, mong nàng đừng chấp nhặt với con trẻ, hãy chăm sóc nó nhiều hơn một chút."

Ta gật đầu liên tục, bảo đảm sẽ “chăm sóc kỹ lưỡng”.

Rồi lập tức cho người chuyển hết thư họa danh gia, bút tích quý giá, cổ vật độc bản… vào viện Khê Đình.

Còn cái bùn thối không đắp nổi tường kia – cứ để nó mục nát đi.

Kiếp trước, ta hao tâm tổn sức, cuối cùng nhận lại một câu:

"Ngươi đối tốt với ta, chẳng qua là vì thấy ta thông minh, có thể hưng thịnh gia môn cho ngươi. Ngươi thật sự yêu ta sao? Ngươi yêu chẳng qua là quyền thế phú quý thôi."

"Không có ngươi, ta cũng sớm muộn thành danh."

Vậy ta xem thử không có ta, hắn sẽ mục nát đến thế nào.

Ba tháng sau, Mạnh Tuấn được khiêng về.

Không giống kiếp trước vinh quy trở về, lần này hắn thảm hại hết mức.

Trên núi cướp ẩn thân quanh năm ẩm thấp, hắn vừa đặt chân đến, chân phải đau nhức khôn tả, đến lúc đại chiến lại ngã ngựa, lăn từ vách núi xuống.

Triều đình đại thắng, nhưng vẫn phải bỏ công tìm xác hắn dưới vực.

Cuối cùng, vớt hắn từ lòng suối lên, đưa về Thẩm phủ, ta không chút do dự, lập tức đổ vào miệng hắn một bát thuốc đã chuẩn bị từ trước.

Đến khi thái y tới nơi, hắn đã tỉnh lại.

Từng câu từng chữ sau đó, thực sự đoạt lấy mạng hắn:

"Đáng thương thay Mạnh đại nhân, dẹp giặc không thành lại mất chức mất quyền. Giờ còn tổn thương gốc rễ, e rằng đời này khó mà hành phòng."

"Cái gì?!"

Với hắn, chẳng khác nào sỉ nhục lớn nhất đời.

Ta không quên dội thêm gáo nước lạnh, vừa tiễn thái y, liền đưa ra giấy hòa ly.

"Ta chỉ là thân thể yếu, không phải ni cô. Ta không thể có một trượng phu không còn khả năng làm phu quân."

"Lúc ta khó mang thai, cũng chẳng khiến chàng tuyệt tử tuyệt tôn. Nay suy ra mà nghĩ, chắc chàng cũng hiểu lòng ta."

"Con vẫn là con chung, chỉ là… ta không thể thủ tiết. Tạ ơn phu quân."

Ta khóc rất chân thật, khiến hắn trở tay không kịp.

Tiền đồ mất sạch, không còn Thẩm gia làm chỗ dựa – hắn còn gì nữa?

Chỉ còn nhi nữ.

Còn ở Thẩm phủ, hắn vẫn còn hy vọng vươn lên.

Hắn lập tức cúi đầu.

"Lệnh Nghi, ta yêu nàng tha thiết. Xưa không chê thân thể nàng yếu, khó sinh con, nay càng không chê nàng nuôi trai lầu xanh."

"Ta quyết không hòa ly. Cùng lắm làm như phò mã, mặc cho công chúa nuôi nam sủng cũng được."

"Tim ta ở đây, ta sẽ không đi đâu cả, cứ thế ở lại bên nàng."

Ta cảm động rơi lệ, vừa che khăn vừa cười rạng rỡ.

Ta hận hắn tận xương, sao có thể vì hắn mà thủ tiết?

Nam sủng là hắn nhắc tới – ta đành bất đắc dĩ thuận theo.

Mạnh Tuấn sa sút, Thẩm Tri Tự thất bại, hai cha con hễ gặp nhau liền cãi vã long trời lở đất.

Còn cách đó một bức tường, ta thì rượu ngon mỹ vị, nam sủng vây quanh, hưởng thụ vô cùng.

Phong Hà mỉm cười đưa thư:

"Đại thiếu gia đã được đại nho thu nhận làm môn sinh, tiền đồ rộng mở."

Ta ngẩng đầu nhận chén rượu nho từ mỹ nhân, uể oải nói:

"Tin vui như thế, nhớ thông báo cho phò mã và nhị thiếu gia, để bọn họ cùng chung vui."

Dao mềm giết người không thấy máu, nhưng từng đòn đều cắt vào tận tim gan.

Ta không tin… họ không sụp đổ.

Còn nữ nhân kia trong kỹ viện…

Ta vẫn chưa quên.

Chương tiếp
Loading...