Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Mẹ Tôi Ép Tôi Bán Nhà Để Lo Cưới Vợ Cho Em Họ
Chương 2
4
Mẹ tôi cắn răng, thật sự gọi công an.
Cảnh sát đến rất nhanh, vừa nhìn thấy người anh trai thì sửng sốt:
“Đội trưởng Trần? Sao anh lại ở đây? Hôm nay anh nghỉ mà?”
Anh ấy chỉ vào mẹ tôi và cậu tôi:
“Hai người này gọi báo tôi chiếm nhà, phiền các anh xử lý chút.”
Mẹ tôi lúc này mới nhận ra, lập tức ngồi sụp xuống đất gào khóc:
“Làm cảnh sát là giỏi lắm hả! Cảnh sát thì được quyền cướp nhà người ta hả! Căn nhà này là chồng tôi cả đời cực khổ để lại cho con gái, giờ con tôi không rõ tung tích, nhà cũng bị cướp, tôi sống làm gì nữa! Chồng ơi, em theo anh đây!”
Rồi bà lao đến định đập đầu vào tường.
La Ninh không nhịn nổi nữa, vội đặt con gái – đang xem kịch quá chăm chú – lên ghế sofa, lao ra mở cửa, túm cổ áo mẹ tôi mắng thẳng:
“Bà còn mặt mũi nhắc đến con gái hả? Cũng là làm mẹ, tôi chịu không nổi loại người khẩu phật tâm xà như bà! Nếu không thương con thì năm xưa vứt nó vào viện mồ côi còn tốt hơn, đỡ hơn cái kiểu vắt kiệt nó như máy ATM sống!”
“Nếu tôi là chồng bà, thấy con gái mình bị bà giày vò đến mức này, nửa đêm cũng phải đội mồ sống dậy mà cho bà hai cái bạt tai, móc cái đầu bà ra xem bên trong có phải cháo đặc không!”
“Thương em trai đến vậy thì tự bà đi làm đi! Một ngày làm tám trăm công kiếm tiền cho em bà, hay là sợ mệt?”
La Ninh mắng như mưa, vừa dứt lời liền hất luôn mẹ tôi đang đơ người ra, quay sang xỉa cậu tôi:
“Còn ông nữa! Tay chân lành lặn mà ăn bám chị gái còn chưa đủ, ông còn dám bám cả cháu gái? Ông tưởng già rồi thì khỏi cần mặt mũi à?”
“Ông bị khuyết tật vô hình hay trí óc có vấn đề? Tự con ông cưới vợ mà không biết kiếm tiền à? Nếu nghèo thế thì sinh nó làm gì? Đẻ cho vui rồi phó mặc mọi chuyện hả?”
“Và căn nhà này là tụi tôi mua! Con gái bà cũng đâu có mất tích gì, người ta sống ngon lành, yên ổn. Còn hai người – cút ngay khỏi nhà tôi! Không thì lên đồn! Cả hai người là anh em mù chữ à? Ba chữ ‘sổ đỏ’ không đọc được hả? Đỏ bìa đen chữ, tên tôi – La Ninh – rõ rành rành đấy!”
“Hay cần tôi tìm cho cái từ điển? Còn dám đứng đây ăn vạ nữa, tôi không đánh chết hai người thì thôi!”
Khí thế La Ninh quá kinh khủng.
Mẹ tôi và cậu tôi đều đờ người.
Cảnh sát cũng cạn lời, lại có thêm cái nhìn mới về vợ đội trưởng Trần.
Quyết định từ nay phải đối xử với đội trưởng tử tế hơn, chắc ở nhà anh ấy cũng bị vợ áp cho không ít.
Sau cùng, xác nhận nhà đã bán đúng quy trình, giấy tờ hợp lệ.
Mẹ tôi như mất hết sức lực, ngồi bệt dựa tường, hỏi La Ninh:
“Con gái tôi thật sự muốn đoạn tuyệt với tôi sao?”
La Ninh không do dự:
“Câu này mà cũng hỏi à? Nếu là tôi, ba mất rồi là tôi dọn thẳng vào viện mồ côi, có mẹ như bà thì thà ăn gió uống sương còn hơn!”
Nói xong, La Ninh kéo chồng vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Cậu tôi đứng ngoài cửa, giận đến run người, chỉ tay vào mặt mẹ tôi chửi:
“Đấy là con gái chị đó! Không thèm ngó đến em trai mình!”
“Hôn sự của Tiểu Chiêu mà hỏng, tôi tuyệt đối không bỏ qua! Tôi nhìn ra từ lâu rồi, nó không an phận! Thấy chưa, bán nhà còn không thèm nói với chị một tiếng, nhất định phải kiện nó! Đòi lại hết tiền bạc chị nuôi nó bao nhiêu năm!”
Mẹ tôi túm tay cậu:
“Không được kiện, không được kiện! Ngôn Tâm sẽ không bỏ mặc em đâu, yên tâm đi! Tôi sẽ đến công ty tìm nó, tôi nhất định lấy được tiền, cậu tin tôi! Tiểu Chiêu là do tôi cho bú lớn lên, trong lòng tôi nó như con ruột!”
Cậu tôi nghe đến chữ “con ruột” thì sắc mặt cũng hơi đổi:
“Chị... không định vì ‘con ruột’ kia mà phá hỏng chuyện cưới hỏi của Tiểu Chiêu đấy chứ... để trả thù?”
Tôi nhìn vẻ mặt của mẹ, thật muốn biết bà có chút lương tâm nào không.
Với đứa em trai chưa kịp chào đời ấy, bà thực sự không có chút tình cảm nào sao?
Nghe vậy mẹ tôi khựng lại:
“Chuyện qua lâu rồi! Nó không sinh ra được là do số nó kém, tôi không trách ai cả!”
Tôi cười lạnh, cười một lúc thì nước mắt cũng rơi.
Đứa trẻ mà tôi và ba mong chờ, lúc đó còn chưa biết là trai hay gái. Nhưng cậu tôi thì hùa với bà ngoại, luôn mồm nói chỉ cần mình tôi là đủ, sau này nhà có tiền cũng phải dành hết cho Vương Chiêu.
Ai ngờ ba tôi lại để mẹ mang thai lần nữa.
Mẹ tôi nói đó là ngoài ý muốn, nhưng một khi đứa trẻ đến với mình, chẳng phải cũng là duyên phận hay sao?
Cho đến một ngày, Vương Chiêu đẩy mẹ tôi ngã, thế là cái thai không còn nữa.
Mẹ tôi làm xong phẫu thuật, vừa tỉnh lại đã nắm tay Vương Chiêu mà nói:
“Tiểu Chiêu sợ hả, dì không sao đâu, đừng sợ.”
Từ đó, đứa trẻ chưa thành hình ấy, bị mẹ tôi chôn vùi bằng đúng một câu nhẹ hều như vậy.
Chỉ có tôi và ba, là những người duy nhất, mặc áo cho em, để đứa bé ấy không phải rời khỏi nhân gian trong trần trụi.
5
Hôm sau đúng như dự đoán, đồng nghiệp tôi gọi điện.
Mẹ tôi đến khóc lịm ngay trước quầy lễ tân công ty, vừa khóc vừa gào lên rằng con gái mình đi làm ở đây rồi mất tích.
Đòi công ty phải cho một lời giải thích!
Ít nhiều gì cũng phải bồi thường một khoản!
Lúc đồng nghiệp gọi cho tôi, còn bật video cho xem cảnh bà đang khóc lóc thảm thiết đến mức như thật.
Ai không biết chắc tưởng tôi chết trong công ty.
Mọi người trong công ty ai cũng biết mẹ tôi là người thế nào, bảo vệ không nói nhiều, nắm cổ áo lôi bà ra ngoài vứt thẳng.
Bà ta lập tức tỉnh táo lại, chỉ tay vào mũi bảo vệ la hét: “Anh quấy rối tôi!”
Tôi tưởng mẹ không tìm được cách liên lạc với tôi nữa.
Không ngờ, trong chuyến về thành phố tham dự hội thảo học thuật lần này…
Một đồng nghiệp — cũng là người cạnh tranh chức vụ tại chi nhánh Hàng Thành — lại lén báo cho mẹ tôi biết rằng tôi sắp quay về thành phố, chắc chắn sẽ ở khách sạn có hợp tác với công ty.
Khi tôi vừa kết thúc công việc trong ngày, về đến khách sạn.
Quản lý sảnh – người rất thân quen với tôi – đã đứng sẵn ngoài cửa đợi, vừa thấy tôi bước xuống xe liền đẩy tôi lại vào xe:
“Chạy xe xuống hầm rồi hẵng lên. Mẹ cô, cậu cô, cả nhà đang đứng chặn ngay trước cửa khách sạn.”
“Chuyện này là chị Dư quản lý nói cho tôi, không biết đồng nghiệp nào của cô đã gây họa. Ban ngày chị ấy sợ ảnh hưởng đến cuộc họp nên không dám nói với cô.”
“Tôi không thể để họ gây ảnh hưởng đến khách sạn được.”
Tôi nghĩ một lúc, đúng là không thể để bọn họ làm loạn ở sảnh được.
Đã dám đến, vậy thì xem ai phát rồ hơn ai.
Tôi cảm ơn quản lý, rồi đồng ý đưa mẹ và cậu lên phòng tôi.
May mà tôi đặt phòng suite, căn bên cạnh hôm nay lại không có khách.
Nếu không tôi thật sự sợ lúc đám người kia phát cuồng sẽ làm phiền những người xung quanh, ảnh hưởng đến khách sạn.
Vừa vào phòng, cậu tôi đã chẳng thèm cởi giày, nằm vật ra ghế sofa.
Mẹ tôi kéo tay tôi nói đầy đau lòng:
“Sao con lại thế này, bao nhiêu ngày không liên lạc được! Gầy rộc cả người! Về đây còn ở khách sạn làm gì, tí nữa về nhà với mẹ, mẹ nấu cơm cho con ăn.”
Cậu tôi nhăn nhó chen vào:
“Chị à, chị còn tốt với cái con vô ơn này làm gì! Có ích gì đâu! Nếu tôi là chị, tôi đã tát cho nó một cái từ lâu rồi! Cái thứ coi thường lời người lớn! Dám tự ý bán nhà? Nó chán sống rồi chắc!”
Tôi bật cười:
“Cậu à, tôi bán là nhà của ba tôi để lại, chứ có phải nhà cậu đâu mà cậu nhảy dựng lên? Liên quan cái gì tới cậu thế?”
Mẹ tôi kéo tay tôi nhỏ giọng quát:
“Sao con lại nói chuyện với cậu như thế? Mau xin lỗi cậu đi!”
Cậu tôi nghe vậy lập tức xông tới định đánh tôi.
Tôi vớ luôn cái cốc nhựa gần đó ném xuống đất một cái “bốp”.
Ném ly thủy tinh thì lại phải gọi nhân viên dọn, ly nhựa là đủ để dọa rồi.
“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu mà dám động vào một ngón tay của tôi, ngày mai tôi đốt luôn nhà cậu, tin không?”
Cậu tôi đứng sững, không dám bước tới nữa, liền quay sang trút giận lên mẹ tôi:
“Chị! Đứa con gái này loạn thật rồi! Để tôi dạy dỗ nó thay chị!”
Tôi bước tới, nắm cổ áo cậu giật mạnh rồi tát thẳng mặt:
“Lỗi là do bà ngoại không dạy dỗ cậu cho ra hồn! Để cậu trở thành cái thứ ăn bám, đi ăn xin khắp nơi!”
Tôi ném mạnh cậu ngã xuống sàn:
“Cậu dám phản kháng, tôi báo công an là cậu vào khách sạn ăn trộm. Tôi nói mất mười ký vàng!”
“Tôi mua nổi, còn cậu mua nổi không thì tôi không biết. Chứ nhìn cái kiểu con trai sắp cưới mà còn đi xin tiền thì chắc là không nổi đâu ha?”
Khoảng thời gian ở Hàng Thành, tôi vẫn chăm chỉ đi tập gym, còn thuê cả huấn luyện viên tán thủ riêng.
Chỉ chờ ngày cậu tôi tìm đến cửa gây sự, tôi sẽ đổ hết đống oán giận tích tụ bao năm lên người ông ta.
Mẹ tôi thấy tôi ra tay liền ngồi phệt xuống đất khóc rống lên:
“Ngôn Tâm, con sao vậy? Trước đây con đâu có như thế! Dù gì ông ấy cũng là cậu của con mà!”
Tôi đảo mắt, gác chân ngồi vắt vẻo lên ghế sofa:
“Tôi còn chưa đánh chết ông ta mà mẹ đã khóc kiểu để tang rồi, không thấy hơi sớm à?”
Mặt mẹ tôi đỏ bừng:
“Ngôn Tâm, chắc con bị áp lực công việc quá rồi, mẹ không trách con đâu…”
“Con đưa mẹ tiền bán nhà đi, Tiểu Chiêu sắp cưới vợ rồi, con không thể trơ mắt nhìn em trai không lấy được vợ chứ?”
Mẹ tôi mà không nhắc thì không sao, nhắc đến hai chữ “em trai” là chạm vào vết thương sâu nhất trong tôi suốt bao nhiêu năm.
Khi đó, cái thai còn nhỏ xíu, tôi chính là người tự tay mặc quần áo cho đứa bé chưa thành hình.
Cũng chính tay tôi đã đưa con cho bác sĩ.
Rồi… em tôi, đứa em ruột, cuối cùng lại trở thành rác thải y tế.
Mẹ tôi chẳng buồn để tâm, chỉ biết dỗ dành Vương Chiêu.
Ngay hôm xuất viện sau khi phá thai, bà đã vào bếp nấu cơm cho thằng cháu cưng.
Giờ lại còn muốn tôi bỏ tiền ra… cưới vợ cho “em trai” sao?
6
“Các người muốn lấy tiền bán nhà của tôi á?”
“Được thôi, vậy đi tìm ba tôi mà hỏi thử xem ông có đồng ý lấy số tiền đó cưới vợ cho Vương Chiêu không. Khi nào hỏi xong, báo lại tôi là được.”
Cậu tôi phản xạ ngay: “Ba cô chết rồi, tìm đâu mà hỏi?”
Tôi nhếch mép: “Vậy thì cứ xuống dưới hỏi ổng là được chứ gì.”
Cậu tôi lúc này mới hiểu ra, giơ tay định đánh tôi lần nữa.
“Tôi thách cậu đấy, thử đánh một cái xem. Nếu cậu muốn cả nhà mình toang hết thì cứ đánh thử.”
Mẹ tôi đành để cậu về trước, bà ở lại tiếp tục khuyên nhủ.
“Ngôn Tâm, con đừng đối xử với cậu như vậy, như thế sẽ khiến người lớn tổn thương lắm.”
Tôi nhíu mày nhìn mẹ:
“Mẹ còn chưa đi à? Mẹ có nói tám trăm lần tôi cũng không đưa tiền đâu. Đó là nhà ba để lại cho tôi, tên cũng là của tôi.”
“Sau này mẹ già, tôi sẽ phụng dưỡng. Nhưng nếu mẹ định để tôi nuôi em trai với cháu trai, thì sớm dẹp cái giấc mơ đó đi.”
“Ta là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy? Ta từng giọt sữa từng giọt sữa nuôi lớn con, mà giờ con lại đối xử thế với ta sao?”
Nếu không phải mẹ tôi lúc này còn lanh lợi, tôi còn tưởng bà đã lẫn.
“Tôi được bà nội nuôi bằng từng muỗng sữa bột, sữa bột là do ông bà nội mua. Từ nhỏ bà nội nuôi tôi, chăm tôi. Mẹ, chẳng lẽ mẹ bị bà nội nhập vào rồi à? Mẹ quên là sữa mẹ đều dành hết cho Vương Chiêu rồi sao?”
Mẹ tôi thấy tôi không lay chuyển, tức đến nghiến răng:
“Ta mặc kệ! Chuyện này con phải lo!”