Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Một Đời Vì Nàng
Chương 2
03
Về sau, Diệp ma ma dạy dỗ ta rất chu toàn.
Bà không chỉ dạy ta lễ nghi đối nhân xử thế, mà còn chỉ dạy cách quản lý hạ nhân, trông coi điền trang, kiểm điểm sổ sách.
Thế nhưng, những việc ấy truyền đến tai Vương Nam Chi, lại biến thành chuyện Diệp ma ma buông thả cho ta suốt ngày ở trang viện trêu mèo chọc chó, gây chuyện sinh sự, còn đồn rằng ta sống ung dung nơi thôn dã, chẳng còn muốn quay về Thẩm phủ làm cái danh "đích thiên kim" gì nữa.
Trong mắt Vương Nam Chi, Diệp ma ma chẳng qua chỉ là một bà già quê mùa chưa từng thấy qua cảnh đời.
Lâu dần, Vương Nam Chi chẳng buồn để tâm đến ta nữa, mặc kệ ta lớn lên nơi thôn dã.
Có lần, một gã nô tài đi truyền lời nói ta đến một chữ to cũng không biết, khiến Vương Nam Chi bật cười cong cả mắt.
Nhưng Diệp ma ma nghe xong lời ấy thì chẳng vui vẻ chút nào.
Bà dạy ta đủ điều, duy chỉ quên chưa mời tiên sinh dạy ta học chữ.
Ta ngồi cạnh quản gia lật giở sổ sách, quay sang nhìn Diệp ma ma đầy thắc mắc.
“Ma ma chẳng phải từng nói, nữ tử trong hậu viện biết mấy chữ, xem được sổ sách là đủ rồi hay sao? Sao giờ lại muốn ta học chữ nữa?”
Diệp ma ma không nói rõ được lý do, chỉ vừa rải thóc cho gà ăn vừa đáp:
“Chẳng phải Vương Nam Chi cũng để con gái ruột của ả học chữ hay sao? Học chữ đâu phải chuyện xấu gì.”
Ở quê phần lớn là nhà nông, Diệp ma ma cũng chẳng biết đi đâu tìm tiên sinh cho ta học.
Tình cờ nghe nói thiếu niên nhà bên học vấn uyên thâm, bà liền dắt theo một con dê, dẫn ta sang gõ cửa nhà ấy.
Thiếu niên ấy tên là Hứa Hành Chi, hơn ta bốn tuổi, mày mắt thanh tú, dung mạo như ngọc, làn da có chút tái nhợt lại càng làm nổi bật vẻ tuấn tú hơn cả nữ tử.
Hắn không thích nói chuyện, chỉ tiện tay ném mấy cuốn sách cùng vài quyển chữ mẫu cho ta.
Ta nhận biết được chẳng bao nhiêu chữ, lại thêm mấy cuốn sách ấy chữ nghĩa rườm rà, khó hiểu, mới xem vài dòng liền dựa lò sưởi mà ngủ thiếp đi.
Tới gần bữa tối, ta mới từ từ tỉnh lại.
Hứa Hành Chi nhìn chằm chằm ta, bỗng nhiên bật cười:
“Thẩm Song Nhiễm, đây là cách ngươi theo ta học chữ sao?”
Ta đột nhiên cảm thấy thẹn đến đỏ mặt, chợt nhớ trước đó Diệp ma ma đã khổ sở cầu xin mãi mới để ta được vào nhà hắn học cùng.
Ta ngượng ngùng gãi đầu.
“Ta vốn không phải kẻ học hành gì giỏi, chữ trong sách cứ như giun bò, xem mà hoa cả mắt... Nhưng ta vẫn muốn biết thêm vài chữ.”
Hắn không cười ta, chỉ gọi thư đồng ngoài cửa vào, moi từ trong lòng thư đồng ra hai quyển thoại bản, đưa cho ta.
“Trước tiên ngươi xem cái này đi, nếu gặp chữ nào không nhận ra, thì hỏi ta.”
Ta vừa nhìn sách thánh hiền là buồn ngủ, nhưng lại thấy hứng thú với thoại bản.
Ban đầu, ta còn phải nhờ Hứa Hành Chi chỉ từng chữ một trong thoại bản đọc cho nghe.
Dần dà, ta nhận biết ngày một nhiều chữ, cũng đọc được ngày càng nhiều truyện.
Thư đồng của Hứa Hành Chi luôn tìm được những cuốn thoại bản mới mẻ nhất, khiến ta thường ở lại nhà bên mê mẩn đọc đến quên cả về ăn tối.
Diệp ma ma vừa rải bắp xuống đất, vừa nhìn mấy con gà mổ thóc mà khoe:
“Song nhi nhà ta bây giờ cũng biết đọc sách rồi đấy!”
Ta mím môi, khẽ đáp:
“Ma ma, ta chỉ đọc thoại bản thôi.”
Diệp ma ma mỉm cười:
“Thoại bản cũng là sách. Chỉ cần ngươi đọc sách, thì không có gì là xấu cả.”
Ta thật sự không phải người có tư chất học hành.
Hứa Hành Chi cũng từng thử dạy ta đọc sách thánh hiền, nhưng ta vẫn như cũ, chưa đọc được mấy dòng đã ngủ mất.
Nghe nói hiện giờ Thẩm Như mỗi ngày đều dậy từ canh năm để học chữ luyện bút.
Vài hôm trước nàng chỉ chợp mắt một lát lúc đang luyện chữ, vậy mà giữa trời tuyết, Vương Nam Chi lại sai người dọn sạch lò sưởi trong phòng nàng, bắt nàng luyện chữ đến tận đêm khuya.
Người truyền tin kể lại, bàn tay Thẩm Như đầy vết cước khí, đỏ bừng sưng tấy, trông thật đáng thương.
Trước đây ta từng nghĩ phải cố gắng học để nở mày nở mặt cho Diệp ma ma.
Nhưng giờ đây, đột nhiên lại cảm thấy, cứ lớn lên thế này còn tốt hơn trăm ngàn lần so với việc làm đích thiên kim Thẩm phủ.
Ta không thích đọc sách, nhưng lại thích xem sổ sách.
Diệp ma ma đã mua mấy cửa hàng, lúc rảnh rỗi ta thường đem sổ sách của các cửa hàng ấy ra đọc.
Diệp ma ma thấy vậy, bèn mời lão chưởng quầy bên ngoại tổ gia đến dạy ta quản lý sổ sách.
Tính ta hiếu động, lại thích trèo cây bắt cá, Diệp ma ma cũng mặc kệ để ta chơi đùa lúc rảnh rỗi.
Diệp ma ma không biết dạy ta trở thành khuê tú danh môn, nhưng bà đã nuôi ta thành một người rất tốt.
04
Ta được nuôi dưỡng ở trang viện bảy năm, rồi bị đưa trở về Thẩm phủ.
Khi ta quay lại kinh thành, danh tiếng đã sớm bị vấy bẩn.
Ai ai cũng nói, đích trưởng nữ của Thẩm gia là loài sói hoang không thể thuần dưỡng, từ nhỏ tâm tư đã độc ác, hại chủ mẫu sảy thai.
Nhưng tính tình ta nay đã không còn càn rỡ như xưa, Diệp ma ma vẫn hay khen ta hiểu chuyện dịu dàng, thế nhưng lại chẳng ai hay biết.
Thẩm phủ bây giờ đã cũ kỹ hơn nhiều so với ký ức của ta.
Ta theo bước bà tử dẫn đường đến thư phòng của phụ thân.
Đã bảy năm không gặp, ánh mắt phụ thân nhìn ta lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo vẻ ghét bỏ.
Năm ta bị đưa đi, Vương Nam Chi từng mời một đạo sĩ đến bói toán, nói rằng ta khắc thân khắc phu, là một tai tinh.
Trước đây phụ thân còn có chút thương xót vì mẫu thân ta mất sớm, giờ lại thẳng thừng đổ hết tội danh cái chết của bà lên đầu kẻ mang điềm xấu là ta.
Ta vẫn nghĩ, đến khi gặp lại phụ thân, mình sẽ thấy uất ức đau lòng.
Không ngờ đến lúc đối mặt lại chỉ thấy buồn cười.
Ông ta lạnh lùng bảo:
“Đón ngươi trở về là ý của mẹ ngươi. Bà ấy đã vất vả trông nom việc trong phủ bao năm, nay ngươi hồi phủ cũng nên thu bớt tính nết quê mùa, đừng lại gây chuyện nữa.”
Phụ thân chán ghét ta, ta cũng chẳng muốn bày ra bộ mặt hiểu chuyện ngoan ngoãn trước mặt ông ta.
Ta cụp mắt mỉm cười:
“Phụ thân vứt bỏ nữ nhi ở trang viện suốt bảy năm, nay lại đưa về, quả nhiên là ý của mẹ kế.
Phụ thân cứ nói thẳng, muốn nữ nhi làm chuyện gì, kẻo đến lúc nữ nhi tính tình lỗ mãng, lại hỏng mất đại sự của các người.”
Phụ thân nhíu mày, vẻ ghét bỏ trong mắt sắp không che giấu nổi:
“Cách ngươi nói chuyện giống y hệt con nha hoàn quê mùa bên cạnh mẫu thân ngươi, một lối ứng xử thô lậu, sau này nếu ngươi gả vào Định An hầu phủ, e rằng sẽ rước họa về cho Thẩm gia.”
Phụ thân ta quan lộ không suôn sẻ, chỉ là một văn quan lục phẩm.
Nhưng tổ phụ ta khi còn tại thế từng giữ chức Thái tử Thái phó.
Khi ta còn chưa sinh ra, hôn sự với thế tử Định An hầu phủ đã được định sẵn.
Nếu không có hôn ước được tổ tiên an bài, thì nay Thẩm gia cũng chẳng thể với cao tới Định An hầu phủ.
Ta liền hiểu vì sao Vương Nam Chi cực khổ đuổi ta ra khỏi Thẩm phủ, nay lại muốn đưa ta trở về — thì ra là vì tính toán chuyện này.
Vị kế mẫu ấy của ta vốn giỏi làm bề ngoài.
Sau khi ta trở về phủ, vẫn như xưa, đồ đưa đến viện ta vẫn toàn là vật quý nhất.
Trên bàn đặt những tấm gấm và cây trâm vàng trông rất nổi bật.
Nhưng tấm gấm thêu là hoa văn mấy năm trước, màu mè diêm dúa, đã lỗi thời, chẳng đáng bao nhiêu bạc.
Ta cầm cây trâm vàng lên, nhẹ tay cân thử, lập tức biết bên ngoài chỉ bọc một lớp mỏng giấy vàng.
Giống như cả Thẩm phủ, chỉ có vỏ ngoài hào nhoáng.
Ta tùy ý cài trâm vào tóc, rồi mang đám đồ ấy đi thẳng đến viện của Vương Nam Chi.
Những năm gần đây, nàng ta dần có danh tiếng hiền đức tiết kiệm trong kinh thành.
Nhưng Thẩm phủ tiêu xài mỗi năm chẳng khác gì hố không đáy, nàng ta muốn giữ vững ngôi vị chủ mẫu thì còn phải lấy lòng phụ thân và tổ mẫu ta.
Phụ thân thích thư họa, những bức họa và nghiên mực ông dùng đều là hàng đắt đỏ. Tổ mẫu lại có bệnh, thuốc uống hằng ngày cũng toàn dược liệu quý hiếm.
Nàng ta chỉ có thể tiết kiệm chi tiêu trên chính người mình.
Dọc đường đi vào viện của nàng, chẳng thấy bóng dáng một tiểu nha hoàn quét tước nào, thật không giống với phong thái chủ mẫu của một nhà danh gia vọng tộc.
Ta vừa đi đến dưới cửa sổ thì đã nghe thấy Thanh Nhi — nha hoàn nàng ta gài bên cạnh ta — đang bẩm báo.
“Tiểu thư thấy cây trâm vàng thì mắt sáng rỡ, cứ luôn miệng khen phu nhân tốt, mấy chuyện lúc nhỏ dường như đều quên cả rồi.”
Vương Nam Chi cười nhạt một tiếng:
“Quả nhiên là lớn lên nơi thôn dã, chưa từng thấy qua đồ tốt, chỉ chút đồ vặt cũng khiến nó vui mừng khôn xiết.”
Nàng ta xem thường ta, nhưng bà tử bên cạnh lại có chút lo lắng:
“Đại tiểu thư tính tình vốn cứng đầu, nếu như thấy vừa ý thế tử Định An hầu phủ, lại dựa vào thân phận đích trưởng nữ không chịu...”
Vương Nam Chi chợt ngắt lời bà ta:
“Định An hầu phủ làm sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ lớn lên ở trang viện nơi quê mùa?
Một con nha đầu thôn dã sao có thể sánh với Như nhi của ta?”
Những năm qua, đám người nàng ta gài bên cạnh ta mỗi lần muốn bẩm báo gì cũng sẽ mang những lời ấy nói trước mặt ta và Diệp ma ma một lần.
Vương Nam Chi từng đọc sách, tự cho mình thông minh hơn người.
Năm xưa, nàng ta chẳng coi trọng mẫu thân ta — một nữ tử xuất thân thương hộ, thì nay cũng không thèm để mắt đến ta.
Trong mắt nàng ta, ta là đứa được một bà già thôn quê nuôi dạy, nhất định là ngu dốt vô dụng.
Nàng ta vẫn chưa biết rằng — bảy năm trước, nàng đã từng ngã một lần dưới tay Diệp ma ma rồi.