Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông
Chương 4
8
Mục Hằng chủ động xin gặp riêng ta, cố tình đưa thiếp mời đến ba lần, ta biết hắn sắp ra biên cương, không thể không đáp lời.
“Thật không ngờ, tiểu nha đầu từng quanh quẩn bên ta nay đã thành nữ quan. Chỉ là thân là nữ nhi, ràng buộc trăm bề, sao bằng thành thân, phò tá trượng phu, dạy dỗ hài tử cho ổn thỏa hơn.”
Ánh mắt Mục Hằng rực cháy, nhưng lời nói lại mang theo hàm ý đè nén.
“Nam nhi chí tại bốn phương, nữ nhi cũng có thể gánh vác nửa bầu trời. Thái Tổ hoàng hậu lập ra chế độ nữ quan, há chẳng phải cũng mong nữ tử vì nước cống hiến? Sao ngươi lại khinh thường nữ quan như thế?”
“Ta không có ý đó, chỉ là muốn nói với nàng rằng ta sắp đến biên cương. Trước khi rời đi, mẫu thân muốn ta cưới vợ. Mà người trong lòng ta… xưa nay vẫn là nàng.”
Ta bật cười lạnh. Mục Hằng vậy mà vẫn chưa hết hy vọng vào ta.
“Đáng tiếc, phu quân của ta, cả đời này… cũng không thể là ngươi.”
Mục Hằng như bị giáng một đòn nặng nề, tay trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, ta đều nhìn thấy rõ.
“Tại sao?”
Sự không cam lòng của hắn bắt nguồn từ việc ta bỗng nhiên thức tỉnh. Nghĩ đến một đời bị hắn vắt cạn tâm can trong kiếp trước, ta chẳng buồn đáp lời.
“Nữ quan đến hai mươi lăm tuổi rồi cũng phải xuất cung lấy chồng. Nếu lần này ta có thể bình an trở về, ta hy vọng nàng sẽ cho ta một cơ hội.”
“Con người sống trên đời, không nên bị trói buộc trong mấy mối tình nhỏ nhặt. Ngươi với ta đã vô duyên, thì nên quên nhau nơi giang hồ. Ngươi ba lần năm lượt đến tìm ta, chẳng qua là vì… không cam lòng mà thôi.”
“Thuở đó ta vừa mới nảy sinh lòng thầm mến, biểu muội cũng động tâm với ngươi. Ngươi lưỡng lự giữa hai người, có lẽ còn thầm lấy làm đắc ý?”
Ta nhìn gương mặt Mục Hằng từng chút từng chút trở nên u ám, hắn cố gắng giải thích điều gì đó.
“Không cần nói thêm nữa. Dáng vẻ hiện tại của ngươi khiến ta vô cùng thất vọng. Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Ta xoay người rời đi.
Không lâu sau, ta nghe tin Mục Hằng thành thân với biểu muội.
Lúc về nhà trong kỳ nghỉ, nương nhắc tới chuyện ấy, không khỏi cảm thán một phen.
Thì ra hôm ấy sau khi gặp ta, Mục Hằng say khướt một trận. Biểu muội nhân lúc hắn không tỉnh táo cố ý cởi áo nằm cạnh hắn. Hai người quần áo xộc xệch bị người khác bắt gặp. Thế là hôn sự vội vàng định xuống.
Thánh chỉ xuất chinh đã ban, lễ thành thân liền được cử hành đơn giản đến cực điểm. Một chiếc kiệu hoa đưa vào Mục phủ, còn Mục Hằng thì ngay sau đó theo quân xuất chinh rời thành.
9
Ba năm sau, ta đã hai mươi tuổi. Thái tử đã chọn vài vị trắc phi nhưng vẫn chưa định ra người làm Thái tử phi.
Công chúa nói với ta rằng, Thái tử điện hạ vẫn luôn chờ ta. Nhưng ta chỉ mỉm cười lắc đầu.
So với việc chấp niệm vào tình yêu của nam tử, chi bằng nắm lấy quyền lực trong tay.
Ta kết hợp những biến cố lớn mà kiếp trước từng biết, viết thành sách lược, từng lần từng lần giúp Thái tử hóa giải sóng gió. Thậm chí còn được Thánh thượng khen ngợi trước triều đình.
Nhờ sự cố gắng của ta, địa vị của nữ quan không còn là cái danh trống rỗng, cuối cùng ta cũng có thể giống phụ thân, đứng trên đại điện luận chính sách với bá quan văn võ.
Chỉ là, hiện tại ta vẫn ở ngoài điện, cách đỉnh cao quyền lực vẫn còn xa.
Đúng lúc này, Mục Hằng khải hoàn hồi triều. Hắn mặc khôi giáp sáng lạnh, đứng đối diện với ta trong bộ quan phục, mày cau chặt lại.
“Gà mái gáy sáng là điềm dữ. Nữ tử như ngươi sao có thể bước lên chính điện!”
Ta và Mục Hằng công khai đối đầu, nhiều lần tranh chấp tại triều đình, cứ như đã thành tử địch.
Năm ta hai mươi lăm tuổi, cũng là lúc đến tuổi phải từ chức, trong lòng không khỏi lo lắng. Mục Hằng lại càng phản đối các chính sách của ta, còn hoàng đế thì bệnh nặng mãi không dậy nổi.
Lẽ ra Thái tử nên giám quốc, nhưng hoàng thượng lại để Ngũ hoàng tử phụ tá triều chính.
Ta ngửi được mùi âm mưu, vội đến tìm Tam công chúa và Thái tử thương lượng đối sách.
Nhưng vừa ra khỏi cửa phủ, xe ngựa đã bị chặn lại. Biểu muội đứng chắn trước xe, yêu cầu được gặp ta.
Đã nhiều năm không gặp, nàng ta tiều tụy thấy rõ. Rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi mà tóc mai đã điểm bạc.
“Mục Hằng muốn mưu phản. Các ngươi phải chuẩn bị trước đi!”
Ta thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Biểu muội dám nói thẳng như vậy, chẳng lẽ đây là thăm dò của Mục Hằng?
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Ánh mắt ta lạnh lẽo nhìn nàng ta, muốn xem nàng có lộ ra vẻ hoảng loạn hay không, nhưng nàng ta lại vô cùng kiên định.
“Mục Hằng yêu ngươi. Hắn luôn giam ta trong phủ. Lần này ta ra ngoài là để nhờ ngươi giúp ta hòa ly.”
“Ngươi ra khỏi phủ bằng cách nào?”
“Ta đã thủ tiết vì hắn bao nhiêu năm, mỗi lần hành sự phòng the hắn đều gọi tên ngươi. Ta vừa hận ngươi, càng hận hắn hơn. Chỉ cần ngươi giúp ta hòa ly, cái gì ta cũng nguyện làm.”
Ta không lập tức đáp ứng, chỉ ra hiệu cho người đưa nàng đi trong âm thầm.
Rất nhanh sau đó, Mục Hằng bắt đầu tìm kiếm tung tích của biểu muội, thậm chí đến tận phủ ta.
“Yên Nhiên từng đến, nhưng đã rời đi. Nàng nhờ ta nói với ngươi… muốn một tờ giấy hòa ly.”
Ta nói thật, nhìn biểu cảm của Mục Hằng, lại vô cùng điềm tĩnh.
“Ta đúng là có ý định ủng hộ Ngũ hoàng tử. Nhưng chỉ cần ngươi chịu từ quan xuất giá, không nhúng tay vào chính sự nữa, ta sẽ tiếp tục trung thành với điện hạ.”
“Vậy ra, ngươi đấu đá với ta trên triều bao năm nay, chỉ là vì không cam lòng ta làm quan?”
Trong lòng Mục Hằng, vốn dĩ chẳng xem nữ tử ra gì. Hắn chỉ muốn chúng ta làm dây tơ liễu yếu, sống nương nhờ nơi khuê phòng.
“Thiên hạ này là của nam nhân, còn ngươi nên ở trong nội viện, quản gia dưỡng con, kéo dài hương hỏa.”
Ta không thèm để ý đến hắn, nhưng Mục Hằng đột ngột ra tay, đánh ngất ta.
Ta tỉnh lại vì mùi thuốc gay mũi, thì thấy ám vệ của Thái tử đang đánh nhau với thuộc hạ của Mục Hằng. Tỳ nữ của ta canh chừng bên cạnh, bảo vệ ta.
Ngay trong phủ ta, Mục Hằng dám có ý định làm nhục ta, thật đúng là cuồng vọng vô đạo!
Ánh mắt hắn không cam tâm nhìn ta, nhưng ta lại giao hắn cho Thái tử. Rất nhanh sau đó, chuyện Mục Hằng mưu phản bị tra ra toàn bộ.
Ta là người trọng sinh quay về, đã sớm âm thầm bố trí phòng ngừa. Bao nhiêu mưu kế của Mục Hằng, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ta phò tá Thái tử lên ngôi, tiếp nhận vạn dân bái lạy.
Năm ta hai mươi lăm tuổi, ta trở thành nữ thừa tướng do Thánh thượng đích thân phong tặng. Còn Mục Hằng, vì gia tộc từng có miễn tử kim bài nên chỉ bị giam lỏng trong phủ.
Chốn sân vườn bốn bề vây khốn ta kiếp trước, nay cũng nên để hắn nếm thử mùi vị ấy.
Biểu muội tìm ta xin giấy hòa ly, ta lại khuyên nàng học cách nhu thuận hiền lành, vì thánh chỉ đã ban: nàng và Mục Hằng là trời sinh một đôi, không thể hòa ly.
Tướng phủ đã xuống dốc, thường xuyên vang lên tiếng biểu muội gào thét điên dại. Còn Mục Hằng thì không nhịn được mà động tay, đánh nàng ta bầm tím khắp người.
Ta còn nhớ kiếp trước nàng ta từng đắc ý khoe khoang: “Cho dù tỷ làm thê tử của tướng quân, cũng không giữ nổi trượng phu của mình.”
Nay, cho dù nàng muốn rời khỏi Mục Hằng, cũng không thể nữa rồi.
Mục Hằng hận ta, càng oán biểu muội đã mật báo. Vào một sáng tuyết rơi dày, hai người bọn họ đâm nhau một nhát chí mạng.
Máu tươi nhuộm đỏ cả sân, biểu muội cười đến rách cả cổ họng, cuối cùng cùng Mục Hằng chết không nhắm mắt.
Thánh thượng đẩy tấu chương sang cho ta, im lặng ngồi bên, một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn đến ngứa ngáy, bèn hỏi:
“Bệ hạ định nhìn thần đến bao giờ?”
“Nay hậu vị còn trống, trẫm sẽ nhìn đến khi nàng đồng ý gả cho trẫm thì thôi.”
Ta phân loại tấu chương, cẩn thận đặt từng phần một, rồi lặng lẽ mài son chu sa, đưa ngự bút đến trước mặt hoàng đế.
10
“Giờ vẫn chưa phải lúc nhi nữ tình trường, bệ hạ nên chuyên tâm lo chính sự đi thì hơn!”
Năm năm nữa lại lặng lẽ trôi qua, nhi tử của Tam công chúa cũng đã lên mười tuổi.
Ngày thứ hai sau khi ta từ nhiệm chức Thừa tướng, nàng đích thân đến gõ cửa phòng ta, lôi ta từ trong chăn ra.
“Người khác không biết ngươi nghĩ gì, nhưng ta thì rõ mười mươi!”
“Năm đó ngươi rơi xuống hồ nước lạnh, thân thể bị tổn thương, khó lòng mang thai. Ngươi cứ làm ngơ tình cảm của hoàng huynh ta, cố tình kéo dài để hắn dần dần dời lòng.”
“Giờ thì mở mắt ra mà nhìn, giang sơn thanh bình, quốc thái dân an, nhưng hoàng huynh ta vì ngươi mà giữ thân như ngọc, đến giờ vẫn chưa có con. Ngươi không thấy cắn rứt lương tâm, mà còn ngủ ngon được thế sao?”
Sau mười mấy năm vất vả, ta mới có được chút nghỉ ngơi, vậy mà Tam công chúa lại bắt ta tỉnh rượu giữa đêm.
“Phụ hoàng ban cho ngươi cơ hội thi triển hoài bão, giờ chẳng phải nên ổn định rồi sao?”
Tam công chúa chuốc rượu ta rất nhiều, cuối cùng ta say lơ mơ rồi bị lôi vào cung, tay còn xách theo một cái bọc nhỏ.
Tổng quản trong ngự thư phòng thấy ta nửa đêm đến bèn vội bẩm báo. Thánh thượng vẫn mặc bộ long bào màu lam đậm như ngày xưa.
Ta lảo đảo bước vào phòng, nắm lấy tay hoàng đế, nói:
“Đi theo ta, ta không say đâu!”
Hoàng đế định mở miệng, ta lập tức bịt miệng hắn lại.
“Đừng nói gì cả. Chỉ cần một ánh mắt của ngươi là ta biết ngươi định làm gì rồi.”
Chung đụng hơn mười năm, ta đã không còn cái sự hồi hộp của ngày đầu gặp gỡ. Ta ấn hoàng đế ngồi xuống, dúi cái bọc vào tay hắn.
“Thay vào đi, chính tay ta làm đấy.”
Hắn mở bọc ra, bên trong là một bộ áo ngủ đầy đủ. Trong mắt hắn thoáng lộ ra sự vui mừng – dẫu sao ta đã mười năm chưa từng tặng hắn món đồ nào.
Khi hắn thay xong, ta nheo mắt lại, từng bước dẫn hắn đến bên giường.
“Nhẹ nhàng như vậy, nàng biết mình đang làm gì không?”
Ta không đáp, chỉ đưa ngón tay quấn lấy đai áo mới mặc xong của hắn, thô bạo kéo xuống để lộ phần ngực, rồi đè hắn xuống long sàng.
“Thần thiếp không say. Đương nhiên biết mình đang làm gì.”
Đêm ấy, ta đổi xưng hô từ “thần” sang “thần thiếp”. Ánh mắt hoàng đế sâu như hồ nước, khi ta dâng nụ hôn, hắn cũng chủ động đáp lại.
Một đêm triền miên ám hương, ta và bệ hạ có một tầng quan hệ khác biệt hơn cả trước kia.
Sáng hôm sau, bệ hạ thần sắc phấn chấn lên triều, còn ta thì nằm rũ trong cung, cả người đau nhức.
Ta được sắc lập làm hoàng hậu, không ai cản trở. Còn con cái thì lần lượt ra đời.
Hai nhi tử trước, rồi đến nữ nhi – đến lúc ấy hoàng đế không cho ta sinh thêm nữa.
Ta siết tay hắn, lặng lẽ hồi tưởng lại kiếp trước.
Ban đầu ta muốn sống cuộc đời tự do, không kết hôn không sinh con. Nhưng tiếc thay… lại có người vì ta mà trăng sáng hoa nở, chung tình không đổi.