Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau

Chương 1



Hôm cha mất, cô đang mang thai, gọi cho Tiêu Tử Khôn đến 99 cuộc vẫn không liên lạc được.

Cho đến khi cô nhận được một bức ảnh bạn thân gửi đến.

Là ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè.

Trong ảnh, Tiêu Tử Khôn và dì nhỏ của cô ôm nhau không rời, tình cảm thắm thiết.

Dòng chú thích là: “Cặp đôi yêu nhau hai chiều, lãng mạn hơn cả Paris đã xuất hiện.”

Sau khi tang lễ kết thúc, Tiêu Tử Khôn mới quay về.

“Bên Paris có dự án khẩn cấp, anh không thể rời đi. Xin lỗi em, Mộng Mộng...”

Giang Mộng Dao lặng lẽ lắng nghe, trên gương mặt không có chút biểu cảm nào.

Thấy cô không nói gì, Tiêu Tử Khôn như thường lệ lên tiếng đền bù:

“Là lỗi của anh, em muốn gì anh cũng có thể cho em.”

Lúc đó cô mới ngẩng đầu nhìn anh, sau đó bình tĩnh lấy ra tập hồ sơ đã chuẩn bị từ trước, chỉ vào chỗ ký tên:

“Căn nhà này, tặng cho em.”

Tiêu Tử Khôn không hề xem qua, lập tức ký tên.

Những lần trước, cô thường chỉ đòi mấy món đồ cô thích mà tiếc không dám mua như quần áo, túi xách...

Nhưng lần này thì khác.

Đó là đơn ly hôn.

Sau khi trả lại hồ sơ cho cô, Tiêu Tử Khôn nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Mộng Mộng, mấy ngày nay anh lơ là với em rồi. Ngày mai anh đưa em đi khám thai nhé.”

Anh đặt tay lên bụng cô, giọng nói tràn đầy chờ mong.

“Đợi đến khi con mình ra đời, chắc chắn sẽ xinh đẹp như em.”

Giang Mộng Dao siết chặt tập hồ sơ trong tay, nhìn vào đôi mắt đang ánh lên nụ cười của anh, phản chiếu lại khuôn mặt mệt mỏi của chính mình.

Người ta nói, đàn ông lớn tuổi sẽ biết thương người hơn. Tiêu Tử Khôn hơn cô những 10 tuổi.

Trong suốt những năm chung sống sau hôn nhân, anh luôn dịu dàng, chu đáo, chưa từng cãi nhau với cô.

Anh dành cho cô mọi thứ cô muốn, nói hái sao thì hái sao, nói lấy trăng thì lấy trăng, cưng chiều cô như trân bảo.

Quà tặng, ngày kỷ niệm, chưa từng quên một lần.

Cô thật khó tưởng tượng, một người như vậy lại chỉ xem cô là người thay thế, người thay thế cho dì nhỏ của cô.

Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng Giang Mộng Dao. Trong đầu cô hiện lên hàng loạt bức ảnh mà mấy hôm trước cô phát hiện trong máy tính anh.

Cô chạy nhảy trên bãi cát, cô cười dưới ánh nắng, cô nhảy múa dưới tán hoa anh đào...

Lúc đó, cô vui lắm, nghĩ rằng Tiêu Tử Khôn yêu cô đến mức lưu giữ từng khoảnh khắc như thế.

Nhưng rồi càng ngày càng có nhiều khung cảnh cô chưa từng đến, càng nhiều ảnh chụp "cô và anh" cùng nhau mà cô không hề nhớ chút gì.

Cô mới nhận ra, người trong ảnh căn bản không phải cô, mà là dì nhỏ của cô, người giống cô đến bảy tám phần.

Còn cả những tài liệu anh lưu trong thư mục riêng, hàng vạn chữ mô tả những kỷ niệm của “hai người họ”, liệt kê cả đồ ăn, trang phục, sở thích của dì nhỏ, tỉ mỉ đến mức khó tin.

Nghĩ đến đó, Giang Mộng Dao thấy ngực mình đau nhói, cô khó chịu rút khỏi vòng tay anh.

Tiêu Tử Khôn thấy sắc mặt cô tái nhợt thì lo lắng:

“Sao vậy? Em không khỏe à? Để anh đưa em đến bệnh viện.”

Cô lắc đầu, gượng cười:

“Không sao, ngủ một lát là được.”

Cô quay đi, một mình về phòng ngủ, không muốn nhìn gương mặt đó thêm nữa.

Ngày hôm sau, Tiêu Tử Khôn lái xe đưa cô đi khám thai.

Khi gần đến bệnh viện, anh nhận được một tin nhắn.

“Khôn, hôm nay em về nước, anh có thể đến đón em không?”

Khoảng cách quá gần, Giang Mộng Dao nhìn rõ tên trong danh bạ: Hoan Nhan.

Dì nhỏ Hứa Hoan Nhan.

Ngón tay cô lập tức lạnh toát.

Ngay sau đó, anh nói:

“Mộng Mộng, anh có việc gấp, em tự đi khám được không?”

Trong gió lạnh, cô bước xuống xe.

Bước chân cô nặng nề, ký ức lại ùa về, ngày cha cô mất.

Cô chạy vội đến bệnh viện, nghe thấy cha vẫn luôn hỏi Tiêu Tử Khôn đâu, muốn gặp con rể lần cuối.

Ai cũng biết ông muốn gửi gắm con gái mình.

Mọi người cùng nhau tìm cách liên lạc, cô thì gọi đến mức điện thoại đơ luôn, vậy mà vẫn không gọi được.

Cha cô cứ thế ra đi, mang theo tiếc nuối.

Nước mắt cô cứ thế rơi, thấm ướt cả áo.

Hóa ra, so với Hứa Hoan Nhan, cô chẳng đáng một xu.

Dù cô đang mang thai con của anh ta.

Nói cho cùng, có lẽ anh ta muốn đứa trẻ đó, chỉ bởi vì nó có thể giống cô hoặc là giống dì nhỏ của cô.

Cô sẽ không để anh ta toại nguyện.

“Bác sĩ, tôi muốn phá thai.”

2

Trong đáy mắt Giang Mộng Dao ánh lên sự kiên định — cô không phải kẻ thay thế, đứa con của cô cũng vậy.

Vừa phẫu thuật xong trở về nhà, điện thoại đã vang lên.

“Dì nhỏ của con hôm qua về nước rồi, cả nhà đang tính tụ họp một chút, con cũng tới nhé.”

Cô vừa định nói mình không khoẻ, không đi được, thì Tiêu Tử Khôn đã bước tới, cầm lấy điện thoại trả lời thay:

“Chúng con sẽ đến đúng giờ, cậu.”

Anh ta mỉm cười, khoé môi nhếch lên, trông vô cùng hớn hở.

Nhưng nụ cười đó rơi vào mắt Giang Mộng Dao lại chói mắt đến cực điểm.

Anh ta đang đắm chìm trong niềm vui sướng sắp được gặp lại người trong lòng, hoàn toàn không nhận ra gương mặt tái nhợt của cô sau khi mới làm xong phẫu thuật.

Tiêu Tử Khôn kéo cô cùng đến khách sạn.

Sau khi mọi người an vị, cậu giới thiệu với dì nhỏ:

“Đây là chồng của Mộng Mộng, lúc hai đứa làm đám cưới thì em đang ở nước ngoài, chắc chưa gặp bao giờ.”

Hứa Hoan Nhan lễ phép mỉm cười, hai người nâng ly chào hỏi.

Giang Mộng Dao nhìn rõ mạch nước ngầm giữa bọn họ, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì.

Cô đưa quà ra:

“Dì nhỏ, chào mừng dì về nước.”

Hứa Hoan Nhan tươi cười cảm ơn, sau khi mở quà thấy bên trong là một sợi dây chuyền kim cương.

“Cảm ơn cháu, dì rất thích, đây đúng là mẫu thiết kế của nhà thiết kế mà dì yêu thích nhất.”

Giang Mộng Dao gượng gạo cười, khoé mắt liếc thấy khóe miệng Tiêu Tử Khôn khẽ cong lên.

Sợi dây chuyền này vốn là anh ta tặng cô, nhưng anh ta lại nói dì nhỏ về quá gấp, không kịp chuẩn bị quà, nên lấy tạm cái này thay, sau sẽ mua cho cô một cái khác.

Giờ nhìn lại, chỉ sợ sợi dây chuyền này vốn dĩ là chuẩn bị sẵn để tặng cho Hứa Hoan Nhan.

Giang Mộng Dao không muốn nghĩ thêm nữa, cúi đầu gắp lấy vài món trong bát — đều là thịt bò, thịt dê mà Tiêu Tử Khôn gắp cho cô.

Anh ta quên rồi sao, từ lúc mang thai cô đã không ăn nổi mấy món đó, ăn vào là buồn nôn.

Giờ thì càng không thể đụng đến.

Ánh mắt anh ta dán chặt lên người dì nhỏ, xoay bàn thức ăn vài lượt, còn mấy lần đưa khăn giấy, nào còn để ý bản thân đang gắp gì cho cô.

Chắc vì vui quá, Tiêu Tử Khôn uống đến say mèm.

Tài xế đưa anh ta về phòng, anh ta lại nhận nhầm Giang Mộng Dao là Hứa Hoan Nhan.

“Hoan Nhan, em trở về là vì anh sao?”

Giang Mộng Dao cả người cứng đờ, hồi lâu mới hỏi:

“Anh say vì ai?”

“Đương nhiên là vì em, em về rồi, anh vui đến mức muốn bay lên trời luôn.”

Anh ta ôm lấy thân thể cô, hai tay siết chặt, như thể muốn giam giữ cô mãi mãi.

Như vậy thì không còn phải bị tương tư dày vò nữa.

Cô tiếp tục hỏi, trong giọng có phần tức giận:

“Anh luôn miệng nói nhớ em, nhưng lại cưới cô ấy?”

Đã yêu dì nhỏ đến thế, cớ gì còn lôi cô xuống nước?

Dì nhỏ nhìn anh ta , ánh mắt rõ ràng là có tình.

Tiêu Tử Khôn khẽ cười, câu nói thốt ra tàn nhẫn đến cực điểm:

“Cô ấy rất giống em, em biết không? Một ngày không gặp em là anh phát điên... Anh không chịu nổi. Hơn nữa, đứa bé của anh và cô ấy... cũng sẽ giống em... Anh yêu em... Đừng rời xa anh, được không...”

Quả nhiên đúng như cô nghĩ, ngay cả đứa bé kia, anh ta cũng coi là vật thay thế.

Trái tim Giang Mộng Dao như bị xe tải cán qua, nát bét thành một vũng bùn.

“Không, tôi sẽ rời xa anh.”

Cô dồn hết sức lực mới gỡ được anh ta ra khỏi người mình.

Toàn thân cô lạnh toát, bụng đau đến muốn khóc, nhưng cô cắn chặt môi, trong mắt chỉ còn lại sự kiên định.

Cô nhất định phải rời khỏi nơi này.

Thế là, cô tự mình quyết định — di cư sang Úc.

Nếu không vì Tiêu Tử Khôn, năm năm trước cô đã du học rồi.

Vì anh ta  mà từ bỏ tiền đồ rực rỡ, cô hối hận đến tận xương tuỷ.

May thay, vẫn còn kịp. Cô đã nhìn rõ con người thật của anh ta .

Trước khi rời đi, cô muốn đến nghĩa trang thăm cha mẹ.

Tiêu Tử Khôn hỏi, cô vô tình nói ra.

Thế là anh ta  gọi luôn Hứa Hoan Nhan:

“Hoan Nhan luôn muốn tiễn biệt ba chúng ta, vừa hay đi cùng đi.”

Giang Mộng Dao bất đắc dĩ, chỉ đành đi cùng hai người.

Hứa Hoan Nhan mua hai bó cúc trắng, đặt trước mộ bia cha mẹ cô.

“Anh, chị, em đến thăm hai người. Mộng Mộng sống rất tốt, đợi sau này đứa nhỏ ra đời, sẽ cùng nhau đến viếng hai người.”

Cô ta nói nghe đẹp đẽ, như thể không hề là người có quan hệ mờ ám với chồng người khác.

Tiêu Tử Khôn nghe vậy, mặt đen sì một mảng, nhưng vẫn phải phụ hoạ theo, cố ra vẻ dịu dàng:

“Mộng Mộng, anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con.”

Anh không còn cơ hội nữa đâu.

Giang Mộng Dao thấy nực cười đến cực điểm — cô gái mà anh ta  yêu đang ở ngay trước mắt, vậy mà anh ta  lại phải nói lời thề thốt với kẻ thay thế.

Một kẻ như anh ta, không xứng có được một gia đình tốt đẹp.

Nhưng hiện tại, cô phải giả vờ như không hay biết. Cô không muốn cha mẹ trên trời vì mình mà lo lắng, không muốn vạch trần bộ mặt thật của họ trước mộ phần của người đã khuất.

Chương tiếp
Loading...