Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau
Chương 2
3
Trên đường trở về, Tiêu Tử Khôn nói sợ cô đói, liền tìm một nhà hàng.
“Chủ quán này là người Ý, anh biết em thích khẩu vị này.”
Hứa Hoan Nhan mỉm cười đáp lại, giọng điệu cực kỳ vui vẻ:
“Ha ha, em nhớ anh cũng thích ăn mà. Lần trước chúng ta ăn ở...”
Không khí như phủ đầy bong bóng màu hồng, hai người họ trò chuyện vui vẻ như chốn không người, từ nhà hàng đến chuyện Paris lãng mạn.
Vừa rời khỏi nghĩa trang, vậy mà vẫn cười đùa được như thế. Riêng cô, chẳng thể nào vui nổi.
Giang Mộng Dao ngồi im như tượng, đóng tròn vai người vợ thay thế được giáo dưỡng tốt.
Cô không xa lạ gì những thứ họ đang nhắc đến, nhưng lại chẳng hề có một chút hứng thú để chen lời.
Lúc gọi món, Hứa Hoan Nhan bất chợt nhớ tới cô.
“Mộng Mộng, cháu xem thử thích ăn gì.” Cô ta đưa thực đơn qua, còn chu đáo gọi một ly sữa nóng.
Giang Mộng Dao nhận lấy thực đơn, chọn toàn những món Tiêu Tử Khôn không ưa, kèm thêm vài món có khẩu vị kén người.
Khi đồ ăn được đưa lên, Tiêu Tử Khôn mới nhận ra điểm bất thường. Anh nhíu mày:
“Em gọi mấy món này Hoan Nhan đều không thích ăn…”
“Những món này em ăn không được đâu, không tốt cho thai nhi, em sao vậy?”
Giang Mộng Dao mở to mắt tỏ vẻ vô tội:
“À… em tưởng hai người sẽ thích… Xin lỗi.”
Bọn họ nói dối dễ như trở bàn tay, cô trả lại một chút cũng chẳng sao.
Tiêu Tử Khôn thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn trên gương mặt:
“Em không biết khẩu vị của anh sao?”
Hứa Hoan Nhan liền lên tiếng hòa giải:
“Đừng trách Mộng Mộng, cô ấy không cố ý đâu. Mấy món này em cũng thích, chỉ là anh không biết thôi.”
Vừa nói, cô ta vừa cầm bát múc một bát canh nóng. Có lẽ do quá nóng, cô ta không cầm chắc, lỡ tay làm đổ bát canh.
“Cẩn thận!” Tiêu Tử Khôn chưa bao giờ hoảng loạn như thế, lập tức bật dậy chắn dòng canh nóng.
Không may, hành động đó lại khiến canh đổ trúng chân Giang Mộng Dao.
“Á…” Cô đau đến mức bật tiếng rên, cảm giác bỏng rát lan khắp đùi, mồ hôi lạnh lập tức túa đầy trán.
Cô không dám động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Tử Khôn xắn tay áo dì nhỏ.
Cánh tay Hứa Hoan Nhan bị bỏng, đỏ bừng một mảng lớn.
Tiêu Tử Khôn hai tay run rẩy, luống cuống kéo cô ta vào nhà vệ sinh để xả nước lạnh.
Giang Mộng Dao cảm thấy mình sắp ngất đi vì đau, khóe mắt ngập nước, cô cắn chặt răng, không để tiếng khóc bật ra.
Cô gắng gượng thật lâu, đến khi tầm mắt mơ hồ mới thấy họ quay lại.
“Mộng Mộng!” Tiêu Tử Khôn hốt hoảng gọi, lập tức bế cô lên, lao thẳng đến bệnh viện.
Quá muộn rồi.
Anh đến quá muộn.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô cũng hoàn toàn vụn nát.
“Bác sĩ, cô ấy đang mang thai, nhất định không thể có chuyện gì!” Giang Mộng Dao nằm trên giường bệnh, nghe thấy anh nói chuyện với bác sĩ, lòng lạnh ngắt.
Nói dứt câu, anh lại vội vã rời đi.
Cánh tay Hứa Hoan Nhan chỉ bị bỏng nhẹ, nhưng nếu không bôi thuốc kịp thời, anh không yên tâm.
“Bác sĩ, con tôi đã mất rồi. Tôi sợ chồng mình sẽ buồn, nên vẫn chưa nói cho anh ấy biết. Mong bác sĩ giữ bí mật giúp tôi.” Cô cắn răng chịu đau, nói với bác sĩ.
Bác sĩ đồng ý với yêu cầu của cô, bắt đầu xử lý vết bỏng.
Đến khi bôi thuốc xong, Giang Mộng Dao đã ngất lịm.
Cô quá mệt rồi.
Khi tỉnh dậy, bên ngoài vang lên tiếng cãi vã.
“Tiêu Tử Khôn, anh đi ngay đi! Đừng lấy sức khỏe ra đùa giỡn!” Giọng của Hứa Hoan Nhan đầy giận dữ, chẳng còn vẻ hiền hòa thường ngày.
Tiêu Tử Khôn không mấy để tâm, bật cười:
“Vết thương của anh không nặng.”
“Em quan tâm anh như vậy, sao lại không chịu thừa nhận là thích anh?”
Nói đến đây, giọng anh chùng xuống, ẩm ướt như tấm thảm bị mưa dầm.
Hứa Hoan Nhan khựng lại một chút, thở dài:
“Nếu là người khác gặp chuyện đó, em cũng sẽ làm như thế thôi.”
Giọng Tiêu Tử Khôn có phần kích động:
“Chỉ cần em chịu, anh có thể từ bỏ tất cả để ở bên em, Hoan Nhan…”
Anh nói khẽ, như một con quỷ cầm đèn thần, thì thầm mời gọi cô ta đổi lấy tình yêu.
Cả hai lặng đi vài giây, cuối cùng, anh kết thúc câu chuyện:
“Anh sẽ chờ em, Hoan Nhan, em không cần phải có gánh nặng gì cả.”
Giang Mộng Dao nhìn trân trân lên trần nhà, người kết hôn với cô tên là Tiêu Tử Khôn, nhưng người đang nói chuyện với Hứa Hoan Nhan lúc này, hoàn toàn là một kẻ khác.
Đối với cô, anh lúc nào cũng đeo mặt nạ, dịu dàng, điềm tĩnh.
Nhưng khi đối diện với Hứa Hoan Nhan, anh có thể cười lớn, có thể nổi giận, trông sống động như được hồi sinh.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài, nhưng không phải vì anh, mà là vì chính cô.
Vì sao cô không nhìn rõ bộ mặt thật của anh sớm hơn một chút? Như vậy có lẽ đã sớm thoát khỏi nhà giam do anh dựng nên rồi.
4
Hôm sau, cơ thể cô đã bớt đau hơn.
Tiêu Tử Khôn canh bên giường, trông như cả đêm không ngủ.
“Mộng Mộng, em tỉnh rồi.”
Cô dĩ nhiên không tin anh vì lo cho cô mà thức trắng cả đêm.
“Ừm. Em muốn ra ngoài đi dạo một chút, chỗ này mùi thuốc sát trùng nồng quá.”
Giang Mộng Dao cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, làm ra vẻ thản nhiên.
Tiêu Tử Khôn sững người trong chốc lát, rồi nhanh chóng phản ứng, đỡ cô ngồi dậy.
“Đúng rồi, đứa nhỏ cũng không thích mùi này. Anh đi cùng em nhé.”
Cô khẽ nhíu mày, từ chối:
“Người anh cũng nồng mùi như vậy, đừng theo em.”
Cô bước xuống giường, chầm chậm đi ra sân viện. Tuy vết thương đã bớt đau, nhưng mỗi bước đi vẫn kéo theo cơn nhức, như nhắc cô nhớ đến sự thờ ơ của anh.
Sắp xuống cầu thang thì cô bắt gặp Hứa Hoan Nhan đến thăm.
Cô ta mặc một bộ vest kiểu Chanel, chân mang đôi giày cao gót trắng, cả người toát lên vẻ chín chắn, trí thức.
Giang Mộng Dao cảm thấy bản thân mãi mãi không thể giống cô ta được.
Tiêu Tử Khôn có thấy họ giống nhau thì cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Hứa Hoan Nhan nhìn vào mắt cô, nơi đó vẫn còn hơi đỏ, tinh ý một chút là nhận ra cô từng khóc.
Cô ta ngẩn ra, bỗng như nghĩ ra điều gì đó.
Cô ta chặn đường Giang Mộng Dao.
“Mộng Mộng, cháu biết chuyện gì rồi phải không?”
Giang Mộng Dao khẽ thở một hơi, ngược lại hỏi lại:
“Có chuyện gì mà cháu nên biết?”
Sắc mặt Hứa Hoan Nhan càng lúc càng khó coi, lại lần nữa nắm lấy tay cô:
“Nghe dì nói đã.”
Nhưng Giang Mộng Dao không ngờ cô ta sẽ kéo mình lại, chân cô lảo đảo một bước, suýt ngã xuống cầu thang.
Hứa Hoan Nhan vội vã với tay kéo cô, nhưng vì đang đi giày cao gót, hành động đột ngột khiến cô ta ngã nhào xuống cầu thang.
“A!” Cô ta hét lên đau đớn.
Giang Mộng Dao vịn lan can cầu thang, bị máu chảy ra làm cho giật mình, định chạy xuống đỡ cô ta, nhưng lại bị đẩy mạnh ngã xuống đất.
Vốn đã bị thương không nhẹ, giờ lại bị đẩy ngã thêm lần nữa, cơn đau khiến cô toát mồ hôi lạnh. Ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tiêu Tử Khôn.
“Nếu Hoan Nhan xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt em trả giá!”
Anh nghiến răng nói, rồi bế Hứa Hoan Nhan đi tìm bác sĩ.
Tiếng bước chân gấp gáp dần xa.
Trước mắt Giang Mộng Dao mờ đi.
Chân đau, bụng cũng bắt đầu đau.
Cô có linh cảm không lành.
Bóng tối vô biên tràn đến, cả người cô nhẹ bẫng, rồi dần mất đi ý thức…
Hứa Hoan Nhan chỉ bị trật mắt cá chân, rách da ngoài da, nhìn qua thì nghiêm trọng hơn thực tế.
Còn Giang Mộng Dao, sau khi phá thai không nghỉ ngơi đàng hoàng, lại liên tiếp bị thương, tinh thần bị giày vò, tình trạng vô cùng nghiêm trọng.
Bác sĩ truyền nước cho cô, lắc đầu khó hiểu:
“Chồng cô sao lại đi chăm người khác? Cô phải tự biết giữ sức khỏe, nếu cứ thế này sau này khó có con đấy.”
Giang Mộng Dao khép mắt, khẽ nói:
“Tôi biết rồi.”
Còn một tuần nữa, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Mãi sau, cửa phòng bệnh mới bị đẩy ra.
Tiêu Tử Khôn hốt hoảng bước vào, đi như bay đến bên giường:
“Mộng Mộng, em không sao chứ? Đứa bé vẫn ổn chứ?”
“Anh tưởng hai người cãi nhau, em đẩy cô ấy… tất cả là lỗi của anh…”
Anh nói như vậy, tức là Hứa Hoan Nhan không sao, còn kể rõ đầu đuôi với anh.
Giang Mộng Dao bình thản dỗ dành anh như một cái máy:
“Không sao, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi nhiều.”
Cô thấy Tiêu Tử Khôn thở phào, như trút được gánh nặng.
Anh thì thầm:
“Vậy thì tốt rồi… tốt rồi…”
Những ngày sau đó, có lẽ vì cảm thấy áy náy, Tiêu Tử Khôn vẫn luôn ở bên cô, chỉ thỉnh thoảng rời đi một lúc.
Hứa Hoan Nhan cũng đến vài lần, từ vẻ chần chừ muốn nói lại thôi lúc đầu, dần dần chuyển thành lặng lẽ không lên tiếng.
Một buổi trưa, Hứa Hoan Nhan đột nhiên ngất xỉu.
“Là suy thận cấp tính. Còn trẻ như vậy mà đã mắc bệnh này… đúng là số phận trêu người…”
Bác sĩ vừa kiểm tra xong, vẻ mặt đầy nặng nề.
Trong thời gian điều trị, Giang Mộng Dao đã hồi phục khá nhiều.
Bệnh tình của Hứa Hoan Nhan khiến mọi người trở tay không kịp.
Cô thấy thân thể Tiêu Tử Khôn run lên dữ dội, như thể sắp gục ngã đến nơi.
Anh khàn giọng, gần như cầu xin:
“Bác sĩ, xin hãy cứu cô ấy…”
Anh không thể mất cô ấy.
Cô ấy mới vừa về nước, cuộc sống của họ còn chưa bắt đầu…
“Chỉ có thể chờ được người hiến thận phù hợp, đó là cách duy nhất.”
Tiêu Tử Khôn triệu tập tất cả người nhà họ Hứa để xét nghiệm ghép thận.
Nhưng không ai phù hợp.
“Mộng Mộng, em cũng đi xét nghiệm đi.”
Tiêu Tử Khôn nhìn cô chằm chằm, như dồn hy vọng cuối cùng vào cô.
“Nếu phù hợp, anh sẽ để em hiến thật sao?”
Giang Mộng Dao đáp lại, giọng đầy ẩn ý dò xét.