Phản Ứng Cai Nghiện

Chương 2



5

Phó Dịch Xuyên chắc chắn tôi đang giở trò “lùi để tiến”.

Anh ngồi đối diện, ánh mắt lạnh lùng.

Bởi vì trước nay, mỗi lần hai đứa cãi nhau, người chủ động làm hòa luôn là tôi.

Nên anh cho rằng lần này cũng không khác.

Nhưng điều anh không ngờ là, tôi đã quyết tâm đến cùng.

Tôi đặt lại tờ đơn ly hôn trước mặt, cầm bút lên.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh, tôi lật tới trang cuối cùng, ký tên mình vào.

Sau đó đưa bút cho anh.

“Nếu không có gì thì ký đi.”

Giây phút ấy, cuối cùng Phó Dịch Xuyên cũng nhận ra tôi không hề đùa.

Ánh mắt anh cụp xuống, giọng nói trầm khàn như từ đáy họng vọng ra:

“Em nghĩ kỹ chưa?”

Tôi nhìn đồng hồ.

“Giờ đến cục dân chính vẫn còn kịp lượt cuối.”

Anh không đáp.

Chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, như đang cố tìm kiếm một khe hở cảm xúc nào đó.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cụp mắt.

“Vậy thì... ly hôn đi.”

Anh ký tên mình.

Khi sắp kết thúc, bút khựng lại.

“Tháng sau là tiệc mừng thọ của ông nội. Anh mong sau buổi đó mới thông báo chuyện ly hôn cho người nhà.”

Tôi không phản đối.

Tôi đứng dậy, kéo vali đã chuẩn bị sẵn từ góc nhà.

“Ôn Ngôn.” Giọng anh bớt đi vài phần lạnh lẽo. “Em vẫn có thể ở lại đây.”

“Không cần thiết.”

Đã ly hôn thì không nên ràng buộc gì nữa.

“Nếu sau này em cần gì, cứ nói với anh.”

Tôi không dừng lại.

Khi bước tới cửa, anh đuổi theo:

“Anh đưa em đi.”

“Không cần, đã có người đến đón rồi.”

Xuống tới nơi, từ xa tôi thấy một dáng người cao lớn đứng dưới cột đèn đường.

Ngay khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy tôi, lập tức sải bước tới, tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay tôi.

Lên xe, tôi quay sang nhìn người đàn ông ngồi sau tay lái – khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo.

“Thẩm Dư Bạch,” tôi nói, “cho tôi một tháng.”

Thẩm Dư Bạch khẽ bật cười, nghiêng người cài dây an toàn cho tôi.

“Một tháng thôi mà, anh đợi được.”

6

Tôi và Thẩm Dư Bạch là bạn cùng đại học.

Cùng học Luật, đều nằm trong nhóm sinh viên xuất sắc nhất khóa. Vừa là bạn học, cũng là đối thủ.

Chúng tôi quen nhau qua một cuộc thi tranh biện quy mô lớn.

Chủ đề năm đó là: Nếu bạn có siêu năng lực, có thể khiến người bạn yêu cũng yêu bạn, bạn có sử dụng không?

Tôi và Thẩm Dư Bạch ở hai phe đối lập. Trận tranh biện hôm ấy vô cùng gay cấn.

Cuối cùng, đội tôi giành chiến thắng.

Kết thúc cuộc thi, anh ấy chặn tôi lại.

“Nếu tôi có siêu năng lực đó, tôi sẽ không do dự mà dùng nó.”

Khi đó tôi còn trẻ, bồng bột và ngạo mạn, từng chữ như dao:

“Vậy chứng tỏ anh không xứng đáng được yêu.”

Thẩm Dư Bạch nhìn tôi rất lâu.

“Tôi yêu cô ấy, nhưng cũng tôn trọng cô ấy. Chỉ cần tôi chưa từ bỏ, cô ấy nhất định sẽ nhìn thấy tôi.”

Tôi mỉm cười đầy ẩn ý:

“Thì ra học thần cũng có người yêu mà không được đáp lại.”

Anh không đáp, chỉ yên lặng nhìn tôi.

Sau này, vì công việc trong hội sinh viên, hai đứa thường xuyên có cơ hội tiếp xúc. Mỗi lần chạm mặt đều như đang đấu trí đấu lực.

Trải qua bốn năm, vậy mà lại trở thành bạn thân.

Ngày tốt nghiệp, Thẩm Dư Bạch rủ tôi đi uống.

Tôi nhận lời.

Anh hỏi tôi sau khi ra trường định làm gì.

Tôi nửa đùa nửa thật:

“Còn làm gì được nữa? Với người xuất thân như tụi mình, thì lấy chồng sinh con, đổi lại là một mối quan hệ hợp tác lâu dài cho gia tộc thôi.”

Thẩm Dư Bạch nhìn tôi rất nghiêm túc.

“Vậy em có thể chờ không? Cùng lắm năm năm, chờ anh được không?”

Quán bar hôm đó quá ồn, thật ra tôi không nghe rõ anh nói gì.

Tôi ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Gần như vừa đặt ly xuống, anh liền cúi đầu hôn tôi.

Tôi hoảng hốt bỏ chạy.

Không phải vì hành động vượt ranh giới của anh, mà vì…

Tôi nhận ra mình đã bị anh thu hút, và tôi… cũng đáp lại anh.

Tôi sợ cảm giác mất kiểm soát ấy.

Tôi tắt máy, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Một tuần sau mới kết nối lại với bạn học, lúc ấy mới biết Thẩm Dư Bạch đã ra nước ngoài học tiếp.

Lần đi đó là bốn năm.

Giờ anh quay về, còn tôi… đã là vợ người ta.

7

“Đến rồi.”

Tôi hoàn hồn, nhận ra xe đã dừng trước khu căn hộ.

Xuống xe, anh cũng xuống theo.

Vali vẫn trong tay anh, không hề có ý định trả lại cho tôi.

Lên thang máy, tới cửa nhà, anh vẫn không bước vào.

“Ôn Ngôn, muốn hợp tác mở văn phòng luật với anh không?”

Tôi rất bất ngờ khi anh nói vậy.

Từ sau khi kết hôn, tôi không còn dính dáng đến ngành luật.

Với thân phận là Phó phu nhân, tôi không thích hợp để thường xuyên lộ diện, càng không được làm điều gì ảnh hưởng tới danh tiếng của hai nhà Ôn – Phó.

Những năm qua tôi chỉ kinh doanh vài việc nhỏ, dần dần cũng quên mất mình từng là sinh viên Luật.

Khoảnh khắc anh nhắc đến chuyện đó, tôi thừa nhận – trái tim tôi đã rung lên.

Nhưng tôi nhanh chóng dập tắt suy nghĩ ấy.

“Tôi là người ngoài ngành, không muốn làm phiền anh.”

Những năm qua Thẩm Dư Bạch phát triển rất tốt, là cái tên đầy tiềm năng được nhiều người trong giới săn đón.

Trong các buổi tụ họp, bạn học cũ thường nhắc tới anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Thẩm par bây giờ thu nhập bảy con số mỗi năm, đang hướng tới tám con số đấy. Mấy người làm tụt hậu ngành thì nên tự kiểm điểm đi!”

Nhưng anh thì không nghĩ vậy.

“Em làm được, Ôn Ngôn. Em lúc nào cũng làm được.”

Anh nhắc lại chuyện thời sinh viên, nhắc đến khí thế bất khuất của tôi khi đó, nhắc đến những lần tôi khiến anh không thể phản bác lại.

Anh nói:

“Ôn Ngôn, nếu em đã chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới, thì cứ bước tiếp đi.”

Tôi bị anh thuyết phục.

Gần ba mươi tuổi, tôi lần đầu tiên lấy hết can đảm để sống cho chính mình.

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu bận rộn.

Ra ngoài từ sớm, về nhà rất muộn. Tuy mệt, nhưng lòng lại tràn đầy sự thỏa mãn chưa từng có.

Tới khi nhận được cuộc gọi của ông nội Phó, tôi mới giật mình – thì ra đã một tháng trôi qua.

“Ôn Ngôn, dạo này bận gì thế, sao chẳng thấy về thăm ông?”

Các bậc trưởng bối nhà họ Phó đối với tôi rất tốt.

Ông nội Phó lại càng thương.

Cả thế hệ ấy nhà họ Phó không có cháu gái, ông ấy hận không thể đem hết những thứ tốt đẹp nhất dâng lên cho tôi.

Tôi giải thích rằng gần đây bận công việc.

Ông nói:

“Mốt là sinh nhật tám mươi của ông rồi, đừng quên đấy nhé. À, bà nội cháu đã đặt cho cháu một bộ sườn xám, gửi tới biệt thự rồi. Khi nào rảnh thì tới thử xem vừa không.”

Tôi liên tục gật đầu, trò chuyện thêm đôi câu rồi mới tắt máy.

Biệt thự mà ông nói là nơi mà Phó Dịch Xuyên và tôi từng sống sau kết hôn, khá xa trung tâm thành phố.

Để tiện đi làm, chúng tôi thường ở căn hộ khu Kim Bích Loan.

Tan làm, tôi lái xe đến biệt thự lấy sườn xám.

Ly hôn thì ly hôn, nhưng phép tắc với trưởng bối vẫn không thể thiếu.

Vào đến nơi, tôi đi thẳng tới phòng thay đồ.

Cô giúp việc nói rằng đã đặt bộ sườn xám của tôi vào đó.

Phòng thay đồ nằm trong phòng ngủ chính, nhưng để tiện, tôi từng mở thêm một cửa từ hành lang bên ngoài.

Gần tới nơi, cánh cửa phòng ngủ chính đột ngột bật mở.

Kỷ Vi xuất hiện trước mặt tôi, không một dấu hiệu báo trước.

Vừa thấy tôi, cô ta rụt người lại như con thỏ bị hoảng, bối rối nhìn tôi:

“Ôn... Ôn tiểu thư?”

Tôi gật đầu, không muốn nói nhiều, tiếp tục đi thẳng.

Chưa được mấy bước, phía sau vang lên giọng nói lười nhác của Phó Dịch Xuyên:

“Đang nói chuyện với ai...”

Âm thanh đột ngột ngưng bặt.

Tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng rực rơi trên lưng.

Tôi xoay người, thản nhiên gật đầu với anh:

“Em chỉ đến lấy sườn xám ông nội gửi.”

Ánh mắt Phó Dịch Xuyên chợt tối lại.

“Lấy được chưa?”

Tôi đáp:

“Đang đi lấy.”

Tôi bước vào phòng thay đồ, tìm thấy bộ sườn xám dưới cùng ngăn kéo.

Không ở lại lâu, tôi nhanh chóng rời đi.

Nhưng khi vừa tới khúc cua cầu thang, Phó Dịch Xuyên gọi giật lại:

“Ôn Ngôn, lần sau nếu muốn tới đây, nhớ báo trước cho anh.”

Anh tựa vào lan can tầng hai, cúc áo sơ mi cài không chỉnh tề, dấu vết ái ân trên người rõ ràng.

“Kỷ Vi ngại ngùng, em như vậy khiến cô ấy khó xử.”

Tôi mím môi:

“Em biết anh sốt ruột, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn. Nếu chuyện này tới tai ông nội, anh khó mà giải thích.”

Không đợi anh nói, tôi bổ sung:

“Ngày mai là ngày làm thủ tục, đừng đến trễ.”

8

Hôm sau, Phó Dịch Xuyên xuất hiện đúng giờ tại cục dân chính.

Anh ăn mặc rất chỉnh tề, nhẫn cưới trên tay đã tháo ra từ lâu, chỉ còn vệt hằn mờ nhạt nơi ngón áp út.

Nét mặt thản nhiên, không vui không buồn.

“Làm nhanh đi, mười giờ anh có một cuộc họp online.”

Tôi nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, chợt ngẩn người.

Ngày đến lấy giấy kết hôn, anh cũng từng nói một câu như vậy.

Rồi suốt buổi làm thủ tục, anh như một cỗ máy không cảm xúc, làm theo từng bước như thể chỉ đang hoàn thành một quy trình được chỉ dẫn sẵn.

Khi đó, nhân viên còn không nhịn được mà hỏi:

“Nếu anh bận thì có thể đổi sang ngày khác cũng được.”

Sắc mặt anh khi ấy đen lại: “Tôi tự nguyện.”

Giờ cũng là tự nguyện. Chỉ khác là lần này… là làm thủ tục ly hôn.

Tôi từng nghĩ ly hôn sẽ là một cuộc giằng co dài dằng dặc, không ngờ lại diễn ra suôn sẻ đến vậy.

Khoảnh khắc cầm giấy ly hôn trên tay, tôi thở hắt ra một hơi thật sâu.

Phó Dịch Xuyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy rất lâu.

Mãi đến khi một cặp đôi khác nhắc anh nhường đường, anh mới giật mình tỉnh lại, xoay người bước nhanh ra khỏi đó.

Ra khỏi cục dân chính, anh đứng ngay cửa gọi điện thoại.

“Ừ, làm xong rồi. Em cứ ngủ thêm chút nữa, họp xong anh qua đón em đi ăn...”

Lúc đi ngang qua, anh đột nhiên gọi tôi.

Tôi quay đầu lại: “Gì thế?”

Anh mím môi: “Rảnh thì dọn đồ của em đi. Giữ lại cũng không tiện.”

“Tôi để dì giúp việc dọn rồi vứt đi cũng được.”

Nói xong, tôi xoay người lên chiếc xe đậu bên đường.

Chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi.

Từ gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy Phó Dịch Xuyên đứng đó, nhìn theo hướng tôi đi, không biết đang nghĩ gì.

Tối hôm đó, tin tôi và Phó Dịch Xuyên ly hôn đã đến tai các bậc trưởng bối.

Ba mẹ lập tức gọi tôi về nhà trong đêm.

Họ chất vấn tôi vì sao lại bốc đồng như thế.

“Con nói xem, rốt cuộc là vì cái gì? Đàn ông sai sót một chút thì có sao đâu, ly hôn rồi chẳng phải tiện cho người đàn bà khác à?”

Mẹ tôi giận dữ:

“Gọi cho Phó Dịch Xuyên đi, xin lỗi cậu ta rồi tìm dịp quay lại. Con nghĩ gì thế hả? Ly hôn cũng đem ra làm trò đùa sao?”

“Không tái hôn đâu.” Tôi đáp. “Con và anh ta vĩnh viễn không thể quay lại.”

Giọng mẹ tôi chợt cao lên:

“Con nói không là không à? Con nói thì hay đấy, nhưng con có từng nghĩ đến công ty nhà mình không?”

“Nhìn bạn bè con đi, ai mà chẳng sống mỗi người một nẻo? Có ai làm quá như con, đòi ly hôn thật sự chứ?”

Bà nói rất nhiều.

Mỗi câu đều xoay quanh hai chữ “tái hôn”.

Nhưng mặc kệ bà nói thế nào, tôi vẫn không lay chuyển.

Trong cái giới này, có vô số cặp vợ chồng sống với nhau chỉ là vì lợi ích.

Mối quan hệ của họ quá phức tạp, ly hôn chẳng khác nào lột một lớp da.

Thế nên phần lớn chỉ duy trì vỏ bọc, còn ai làm gì sau lưng thì mặc kệ.

Tôi từng nghĩ mình cũng sẽ sống như vậy đến hết đời.

Nhưng rồi tôi nhận ra – con người không ai giống nhau.

Cung đã giương, thì không có đường quay đầu.

Tôi cũng vậy, sẽ không quay đầu.

“Mẹ, để con nói chuyện với em.”

Không biết từ lúc nào, anh trai tôi đã đứng sau lưng.

Chưa kịp để mẹ phản ứng, anh đã kéo tôi ra khỏi nhà.

Mở cửa xe, nhét tôi vào ghế sau.

“Về thôi. Có gì cũng đừng nghe máy của bà ấy nữa.”

Tôi ngỡ ngàng: “Anh…”

Anh liếc tôi một cái:

“Đừng có ra vẻ đáng thương với anh. Đừng tưởng anh không biết em cười toe toét với cái thằng họ Thẩm kia.”

“…”

Anh tựa người vào cửa xe, châm một điếu thuốc.

“Mai mốt gọi thằng đó ra ăn một bữa. Dù sao cũng phải qua được ải của anh đã.”

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi đã nổi đóa với anh.

Nhưng lần này, tôi chỉ cảm thấy cay mắt.

Tám năm trước, anh trai tôi cũng nghe theo sự sắp đặt của gia đình mà cưới chị dâu.

Hai người sống với nhau lễ nghĩa, sinh được một đứa con trai.

Anh chưa bao giờ trăng hoa, đối xử với chị dâu cũng rất chỉn chu.

Ai cũng khen họ là vợ chồng kiểu mẫu, nhưng chỉ tôi biết – cả hai đều không hề hạnh phúc.

Tôi từng hỏi anh: Nếu không hạnh phúc, sao vẫn sống tiếp?

Anh đáp: “Luôn có thứ phải đánh đổi.”

Tôi không biết rốt cuộc anh đã từ bỏ điều gì, nhưng tôi biết – từ đầu đến cuối, trong tim chị dâu… chỉ có anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...