Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Phản Ứng Cai Nghiện
Chương 3
9
Tiệc mừng thọ của ông nội Phó, tôi đến chúc mừng rồi rời đi ngay.
Bởi tối qua Thẩm Dư Bạch nói với tôi rằng anh tạm thời nhận một vụ án, phải đến thành phố bên điều tra nhân chứng.
Ông nội Phó đã biết chuyện tôi và Phó Dịch Xuyên ly hôn, cứ nắm chặt tay tôi không cho rời khỏi.
Mãi đến khi quản gia báo Phó Dịch Xuyên vừa về, ông mới chịu để tôi đi.
Vừa bước ra khỏi cổng lớn, tôi đã chạm mặt Phó Dịch Xuyên và Kỷ Vi.
Tôi không thể tin nổi.
Anh ấy thật sự chọn ngày hôm nay để công khai?
Phó Dịch Xuyên cũng nhìn thấy tôi, khẽ gật đầu từ xa như thay cho lời chào.
Hôm nay Kỷ Vi ăn mặc rất chăm chút, nhìn qua cũng khá nổi bật.
Cô ấy cũng trông thấy tôi, định bước tới chào hỏi nhưng lại bị Phó Dịch Xuyên kéo tay giữ lại.
Bên đường, xe của Thẩm Dư Bạch chạy đến.
Tôi không nhìn họ nữa, lên xe rồi rời đi.
Không ngờ chuyến đi ấy lại kéo dài đến một tuần. Vụ án phức tạp hơn dự tính rất nhiều.
May mà kết quả vẫn ổn, cuối cùng cũng thắng kiện.
Khi vụ việc chính thức khép lại thì đã là ba tháng sau.
Trời vào xuân, thời tiết bắt đầu ấm dần.
Cũng đúng lúc tôi đón sinh nhật ba mươi tuổi.
Ba mẹ kiên quyết đòi tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho tôi.
Ba tháng qua, họ dần dần chấp nhận chuyện tôi đã ly hôn, thậm chí còn bắt đầu tìm hiểu về Thẩm Dư Bạch.
Nhờ vụ án vừa rồi, tiếng tăm của Thẩm Dư Bạch nổi như cồn. Họ càng thêm nôn nóng muốn gặp mặt anh.
Thậm chí còn vòng vo hỏi anh trai tôi về chuyện giữa tôi và Thẩm Dư Bạch.
Mỗi lần như thế, anh tôi đều giả điếc, chỉ lo chơi với cháu trai.
Thấy sinh nhật tôi sắp tới, họ quyết định tổ chức tiệc luôn.
Thiệp mời phát xong xuôi rồi mới báo cho tôi – nhân vật chính.
Tôi nhìn Thẩm Dư Bạch, cười khổ:
“Cực cho anh phải ra mắt rồi.”
Thẩm Dư Bạch bật cười, bóp nhẹ má tôi:
“Anh còn tưởng em tính giấu anh trong nhà vàng suốt đời cơ đấy.”
Anh vừa tắm xong, người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm.
Tóc còn nhỏ nước, dòng nước len theo xương quai xanh chảy xuống tận bên trong lớp vải lỏng lẻo.
“Thẩm Dư Bạch...” Tôi khẽ khàng, giọng có chút khô khốc. “Tối nay... ở lại nhé?”
Thời gian này, chúng tôi thường xuyên làm việc cùng nhau, nhưng vẫn chưa chính thức dọn về sống chung.
Căn hộ của tôi gần văn phòng luật, thỉnh thoảng anh ra ngoài về muộn thì ghé qua tắm rửa, nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng gần như chưa từng vượt quá giới hạn.
Chỉ duy nhất một lần, suýt thì đi quá, nhưng anh vẫn cố nén lại, quấn tôi vào chăn, ép bản thân phải điều chỉnh hơi thở trong yên lặng.
Càng nghĩ, tôi càng thấy có gì đó sai sai.
“Thẩm Dư Bạch, anh... không phải là không được đấy chứ?”
Anh khựng lại.
Khi ánh mắt anh hướng về phía tôi, trong đó là thứ cảm xúc khó diễn tả thành lời.
“Chỉ là... anh nghĩ chưa đến lúc.”
Tôi khẽ thở dài.
Thẩm Dư Bạch là người như vậy – cái gì cũng tốt, chỉ là... quá nguyên tắc.
Bàn chuyện công việc thì nghiêm túc như ông cụ non.
Mà ngoài đời, cũng cứng nhắc đến mức dễ khiến người ta hiểu lầm là không đủ yêu.
“Giận à?”
Thấy tôi cúi đầu không nói, anh vươn tay dài, dễ dàng kéo tôi ngồi lên đùi mình.
Tôi dùng tay chọc chọc vào cơ ngực săn chắc của anh.
“Chỉ là cảm thấy... tiếc cho dáng người này thôi.”
Chỉ ngắm mà không được xài.
Anh nắm lấy tay tôi đang không yên phận, cổ họng khẽ động:
“Nếu em muốn, anh chưa từng nói là không cho.”
Một câu nói khiến mặt tôi đỏ bừng.
Tôi vội vàng vùng vằng định trốn, lại bị anh kéo trở về.
Vừa ngồi vững, anh đã giữ lấy cằm tôi mà cúi xuống hôn.
Căn phòng rộng lớn, chỉ còn ánh đèn nhỏ ở đầu giường.
Bàn tay anh siết chặt bên hông, như muốn hòa tôi vào xương tủy, tan vào máu thịt.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bóng người nhập nhòa.
Trong phòng chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ, đè nén, kéo dài đến tận nửa đêm...
10
Tại buổi tiệc sinh nhật, tôi và Thẩm Dư Bạch đến khá muộn.
Vì cả hai đứa ngủ quên.
Vừa mở mắt đã gần trưa, lại bị anh níu kéo dây dưa suốt hai tiếng mới được thả ra.
Ai mà ngờ được, một Thẩm luật sư nghiêm túc đến cứng nhắc như vậy, sau lưng lại cũng biết "ăn mặn" như ai.
Vừa vào sảnh tiệc, Thẩm Dư Bạch đã bị anh trai tôi kéo đi.
Người bạn thân đứng bên tôi cảm thán:
“Hồi đó thi tranh biện, hai người cãi nhau chí chóe, ai mà ngờ giờ lại tay trong tay thế này.”
Tôi và cậu ấy cùng đậu vào một trường đại học, cậu ta biết hết chuyện giữa tôi và Thẩm Dư Bạch.
Năm tôi kết hôn với Phó Dịch Xuyên, dù ai cũng hiểu đó là quyết định không thể chống lại của gia đình, bạn thân vẫn hỏi tôi:
“Cậu thật sự không định chờ lão Thẩm à?”
Khi đó, tôi không trả lời.
Có lẽ cậu ấy cũng nhớ lại chuyện xưa, nên trêu tôi:
“May mà Phó Dịch Xuyên mắt mù, không thì Thẩm Dư Bạch chẳng còn cửa.”
Vừa dứt lời, Phó Dịch Xuyên đã bước vào sảnh tiệc.
Sau lưng anh là Kỷ Vi.
Bạn tôi hừ nhẹ:
“Phó Dịch Xuyên càng lúc càng không biết chừng mực. Hôm trước vừa dẫn người tới tiệc thọ ông nội gây náo loạn, hôm nay lại đưa tới đây.”
Tôi bỗng nhớ lại:
“Tiệc thọ hôm đó… có chuyện gì xảy ra à?”
“Cậu không biết?”
Tôi lắc đầu. Thời điểm đó công việc quá bận, tôi không còn sức quan tâm chuyện gì khác.
Bạn tôi nói:
“Anh ta dắt người đến trước mặt ông cụ, nói muốn cưới cô ta. Ông nội tức điên, nổi giận đùng đùng, dọa rằng nếu nhất quyết cưới, thì gạch tên khỏi gia phả.”
Phó Dịch Xuyên là cháu đích tôn duy nhất đời này của nhà họ Phó.
Có thể khiến ông nội nói ra những lời đó, đủ hiểu ông giận đến mức nào.
“Nhưng rồi, một câu của anh ta đã khiến cả nhà im bặt.” Cậu ấy nhìn tôi, nói chậm rãi: “Cậu đoán là câu gì?”
“Tôi không biết.”
“Anh ta nói: Kỷ Vi đã mang thai được hai tháng.”
Tôi mím môi.
Kết quả này, tôi chẳng bất ngờ chút nào.
Từ lúc Phó Dịch Xuyên và Kỷ Vi tái ngộ, tôi đã đoán được kết cục.
Không giống Phó Dịch Xuyên thời còn đi học, giờ đây khi đã nắm quyền trong tay, anh không còn bị các trưởng bối kiểm soát nữa.
Lông cánh đã đủ cứng, anh đương nhiên muốn bù đắp cho tiếc nuối tuổi trẻ.
Hai năm rưỡi làm vợ chồng, tôi chẳng có chút động tĩnh nào.
Dù các trưởng bối nhà họ Phó không nói ra, nhưng tôi biết họ mong ngóng cháu bế đến mức nào.
Và Phó Dịch Xuyên, chỉ đơn giản là mượn đúng điểm này để đường hoàng đưa Kỷ Vi bước lên vị trí bên cạnh anh.
“Nhưng cậu cũng đừng buồn. Dù anh ta có toại nguyện thì cũng bị ăn một trận đòn vì chuyện ngoại tình trong hôn nhân đấy.”
“…”
Tiệc được một nửa, tôi đi vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, ngang qua phòng nghỉ, tôi nghe thấy tiếng cãi vã của Phó Dịch Xuyên và Kỷ Vi.
Tiến lại gần, thấy Kỷ Vi mắt đỏ hoe.
“Anh hối hận vì ở bên em đúng không?”
Phó Dịch Xuyên ngậm điếu thuốc trong tay:
“Đừng nghĩ linh tinh, anh chỉ ra ngoài hút điếu thuốc thôi.”
Kỷ Vi cắn môi, nói khẽ:
“Nhưng vừa khi Ôn Ngôn rời đi, anh cũng đi theo cô ấy.”
Khói thuốc lượn lờ, giọng anh dịu dàng:
“Ngoan nào, ra ngoài đi, đừng để con hít phải khói thuốc.”
Kỷ Vi xuất thân nghèo nhưng luôn giữ lòng tự trọng. Cô ấy không phải kiểu người biết hạ mình để níu kéo ai.
Không khí im lặng căng thẳng một lúc, rồi cô ấy lặng lẽ quay đi, sắc mặt tái nhợt.
Tôi đi ngang qua Phó Dịch Xuyên, không nhìn sang, nhưng lại bị anh gọi lại:
“Em với Thẩm Dư Bạch... mấy năm qua vẫn còn liên lạc sao?”
Tôi khựng bước, quay đầu nhìn anh.
Anh cúi mắt, tôi không thấy rõ biểu cảm:
“Các người... từ khi nào thì bắt đầu?”
Tôi cảm thấy vô cùng phiền.
“Phó Dịch Xuyên, chúng ta đã ly hôn rồi. Với quan hệ hiện tại, anh không nên hỏi những câu như vậy.”
Người đi lại trong hành lang không ít, có vài ánh mắt tò mò liếc về phía này.
Phó Dịch Xuyên dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn đứng, lặng lẽ nhìn tàn lửa lấp lóe một lúc.
Rồi xoay người, lặng lẽ rời đi, không nói một lời.
11
Tôi lại nghe tin về Phó Dịch Xuyên và Kỷ Vi vào đúng ngày tôi và Thẩm Dư Bạch đính hôn.
Tiệc đính hôn kết thúc, trời mưa lớn trên đường về nhà.
Kỷ Vi đội mưa chặn xe chúng tôi, lưng thẳng tắp:
“Ôn tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể buông tha cho Phó Dịch Xuyên. Hai người đã ly hôn rồi, giờ anh ấy là chồng tôi.”
Tôi cau mày khó chịu:
“Cô nói vậy rất dễ khiến vị hôn phu của tôi hiểu lầm. Mong cô sau này đừng nói những lời như thế nữa.”
Cô ta nhếch nhác, tóc ướt rối bời, dáng vẻ chật vật vô cùng.
Chỉ có ánh mắt là vẫn cứng cỏi đến khó tin:
“Bây giờ chắc cô đắc ý lắm nhỉ? Chồng cũ vẫn vương vấn cô, lại lập tức đính hôn với luật sư Thẩm…”
“Kỷ Vi!”
Tôi gằn giọng, “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Cô ta nhìn tôi rất lâu:
“Tôi đã không liên lạc được với anh ấy suốt một ngày. Xin cô giúp tôi báo với anh ấy rằng, chỉ cần anh quay về, tôi đồng ý ly hôn.”
Nói xong, cô ta quay người bước thẳng vào màn mưa.
Chẳng hề bận tâm mình đang mang thai.
Tôi còn đang phân vân có nên mang ô ra cho cô ta không thì Thẩm Dư Bạch lên tiếng:
“Đừng nhìn nữa. Có vệ sĩ nhà họ Phó đi theo, không ai để cô ta gặp chuyện đâu.”
Tôi bừng tỉnh.
Đúng vậy.
Nhà họ Phó khó khăn lắm mới có cháu đích tôn, tuyệt đối không để cô ta xảy ra chuyện.
Chỉ tiếc, bước đi tối nay của Kỷ Vi đã sai ngay từ đầu.
Nếu cô ta đủ thông minh, thì đã không đem đứa con ra làm công cụ níu kéo.
Chỉ cần sinh đứa trẻ ra, ngoan ngoãn sống trong nhà họ Phó, đời này đã không còn khổ sở.
“Thẩm Dư Bạch.”
“Hửm?”
“Anh nghe hết những lời đó mà chẳng tức giận gì à?”
Thẩm Dư Bạch khẽ cười, nắm tay tôi, nghịch nghịch chiếc nhẫn vừa đeo:
“Người ở bên anh là em, anh tức giận gì chứ?”
Tôi khẽ thở dài.
Thẩm Dư Bạch quá lý trí, chuyện gì cũng nhìn thấu cả.
Cả đời này, e rằng tôi không bao giờ thấy được dáng vẻ ghen tuông của anh.
Nhưng tôi không ngờ… chỉ hai tiếng sau, tôi đã lãnh đủ vì khiến anh ghen.
Mà đúng là không đỡ nổi thật.