Sinh Con Xong Mới Biết Chồng Là Diễn Viên Giỏi

Chương 3



Tôi lắc đầu:

“Mẹ, mẹ còn nhớ lúc trước họ đã đối xử với con như thế nào không? Đây là nhân quả thôi.”

“Yên tâm đi, dù hắn có chết thật, cũng là do con ‘em họ’ của hắn lây cho, chứ không phải con. Không ai gán được tội cho con đâu.”

Càng nói, tôi càng kích động, giọng cũng cao lên không tự chủ.

Nói xong, tôi ôm con gái lên, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ xíu của con bé.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy, tôi càng thêm quyết tâm với lựa chọn của mình.

Vương Tử Cường tốt nhất là chết thật đi, khỏi cản đường tôi nuôi con một mình.

Ngày hôm sau, như thường lệ, tôi bế con gái đi dạo công viên.

Tôi không ngờ, cô ta lại có thể đuổi theo đến tận đây!

“Lý Duyệt Duyệt!” – một tiếng the thé vang lên phía sau lưng.

Tôi quay lại, hóa ra là Trần Phương Phương.

Không nói một lời, cô ta lao đến túm lấy tay tôi:

“Đi theo tôi về! Cô là con dâu, mẹ chồng bệnh mà cô không ngó ngàng gì là sao?!”

Tôi vội hất tay cô ta ra:

“Việc của tôi không cần cô lo! Mà cô là cái thứ gì mà dám đứng đó ra lệnh cho tôi?”

Không ngờ Trần Phương Phương lại học theo y hệt chiêu của mẹ chồng.

Cô ta thình lình ngồi phệt xuống đất, lập tức gào khóc om sòm:

“Mọi người mau tới xem này! Cái con dâu bất hiếu này! Chồng và mẹ chồng bệnh nằm liệt mà nó lại ở ngoài tìm trai hú hí, mặc kệ sống chết người nhà!”

Người đi đường bắt đầu dừng lại, xì xào, giơ điện thoại chụp hình quay clip.

Thấy người càng lúc càng đông, Trần Phương Phương càng khóc lóc dữ dội hơn:

“Anh họ tôi lấy phải đứa con dâu như cô ta, tôi nhìn thôi cũng thấy đau lòng!”

Tiếng bàn tán bắt đầu vang lên quanh tôi.

“Đàn bà gì kỳ cục, chồng bệnh, mẹ chồng bệnh cũng mặc kệ, còn đi chơi bời.”

“Vô lương tâm! Nếu tôi mà có đứa con dâu như vậy, tôi bóp chết từ lâu rồi.”

“Cô ta chắc tìm được gã trai nào ngon hơn nên chỉ mong chồng chết để tái giá đây mà!”

Từng câu từng chữ như lưỡi dao cứa vào da thịt tôi.

Tôi tức đến run người, chỉ hận không thể xé toạc cái miệng bẩn thỉu của cô ta.

“Trần Phương Phương, cô đang vu khống đấy! Tôi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục, tôi sẽ báo công an!”

Trần Phương Phương bật cười khinh bỉ:

“Báo công an? Báo đi! Để công an tới xem cô hành hạ mẹ chồng và chồng thế nào!”

Vừa dứt lời, cô ta bất ngờ lao đến định giật lấy con gái trong tay tôi, miệng gào lên:

“Đưa con đây! Loại mẹ như cô không xứng nuôi con! Con bé là dòng máu nhà họ Vương!”

Tôi vội siết chặt con, lùi ra sau.

Cô ta vẫn không buông tha, giơ móng vuốt cào vào mặt tôi. Má tôi lập tức rướm máu, vài vết cào rách dài lằn lên da.

Thấy cô ta điên cuồng đến mức đó, tôi không thể nhịn được nữa, giơ tay tát cho mấy cái rõ đau:

“Cút!”

Trần Phương Phương như phát điên, lại xông vào đánh tiếp.

Tôi lách người né, vừa móc điện thoại ra gọi cảnh sát.

Trong lúc đó, cô ta lại lao đến, tôi lập tức giơ chân đạp mạnh vào bụng cô ta một cú.

Cô ta loạng choạng suýt ngã.

Nhưng đứng vững lại rất nhanh, tiếp tục nhào lên.

Tôi vung tay ra sức chống đỡ, tiện thể tát thêm vài cái cho hả giận.

Tóc tai cô ta bị tôi túm đến rối bù, mặt cũng sưng đỏ cả một bên.

Trần Phương Phương gào thét như mụ điên, cào cấu, cắn xé loạn xạ.

Tôi cũng không chịu thua, dùng cùi chỏ thúc mạnh vào ngực, dùng đầu gối thụi vào bụng cô ta.

Cô ta đau đến mức quỳ rạp dưới đất.

Tôi lập tức cầm điện thoại gọi cảnh sát:

“Alo, tôi cần báo án, có người gây rối hành hung ở công viên…”

Nghe thấy tôi gọi cảnh sát, Trần Phương Phương chẳng những không sợ, mà còn hùng hổ hơn:

“Con khốn mày còn dám báo công an? Tới rồi cũng là mày bị bắt!”

9.            

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã có mặt.

Trần Phương Phương vẫn còn mạnh miệng, không biết xấu hổ, một mực nói tôi thấy chết không cứu, không chịu chăm sóc chồng và mẹ chồng, yêu cầu cảnh sát bắt tôi lại.

Tôi ôm con gái trong lòng – bé đã bị dọa đến bật khóc – ấm ức nhìn các anh cảnh sát mà nói:

“Không phải tôi không muốn chăm sóc họ, mà là con gái tôi còn chưa đầy tháng, đang trong thời kỳ bú mẹ. Chồng tôi tự ý đưa người phụ nữ này và con trai cô ta – đều đang bị cúm – về nhà sống chung. Tôi còn chưa nói gì, nhưng chẳng lẽ lại để con tôi bị lây bệnh sao?”

Vừa nói, tôi vừa khóc nức nở vì ấm ức.

Đám người xung quanh nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng điệu cũng khác hẳn.

“Thì ra là vậy, thật không ngờ, đúng là cô ấy đáng thương thật.”

“Người phụ nữ kia là tiểu tam à? Còn cố tình đưa cô ta và con về nhà?”

“Cô ta còn mặt mũi đến đây gây chuyện nữa sao? Nếu không có cô ta, chồng người ta làm sao bị cúm?”

“Tôi thấy là chính cô ta lây bệnh cho người ta, rồi giờ còn không chịu chăm sóc. Giờ làm tiểu tam mà còn dám ngang ngược thế à?”

Trần Phương Phương còn định cãi tiếp, nhưng cảnh sát đã lập tức khống chế cô ta lại:

“Cô có hành vi vu khống giữa nơi công cộng, gây rối trật tự, mời cô theo chúng tôi về trụ sở!”

Cuối cùng, Trần Phương Phương bị xử phạt hành chính: tạm giữ từ 5 đến 10 ngày và phạt tiền dưới 1.000 tệ vì tội gây rối trật tự công cộng.

10.         

Tôi vừa mới về đến nhà.

“Cốc cốc cốc—”

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Tôi mở cửa ra, đồng tử lập tức co rút, vội vàng ôm con lùi lại mấy bước.

Là Vương Tử Cường và mẹ chồng!

Nhìn hai người họ với bộ dạng tiều tụy, tôi lập tức sập cửa lại, lao ngay vào phòng đặt con gái lên giường.

“Vương Tử Cường! Hai người lại muốn làm gì? Chuyện còn chưa đủ rối loạn hay sao?!” – tôi quát lên, giọng giận dữ.

Lúc này, mẹ chồng – thậm chí đứng còn không vững – cũng mở miệng:

“Lý Duyệt Duyệt, cô khiến Trần Phương Phương bị giam giữ, bây giờ không còn ai chăm sóc chúng tôi nữa, cô định để mẹ con tôi chết đói ở nhà à?”

Nghe thấy tiếng ồn, ba mẹ tôi vội vàng chạy ra.

Thấy họ, mẹ chồng lập tức bắt đầu màn diễn cũ rích:

“Thưa thông gia, hai người nhìn xem, đây là đứa con gái do hai người nuôi dạy đấy! Tôi với Tử Cường bệnh nặng như vậy, nó thậm chí không buồn nhìn lấy một cái!”

“Thế tôi còn sống để làm gì nữa? Trên đời này có con dâu nào ác độc như nó không?”

“Mẹ!” – Vương Tử Cường cũng nhập vai, tỏ vẻ tủi thân – “Duyệt Duyệt, em xem em kìa, chẳng phải mấy hôm trước anh chỉ lỡ lời, nói hơi nặng thôi sao? Em cần gì phải giận dỗi lớn chuyện đến mức này?”

“Anh xin lỗi em, được chưa? Em nể tình vợ chồng bao nhiêu năm, về nhà với bọn anh đi mà!”

Nói xong, hai mẹ con như đã tập trước, lập tức rơi nước mắt, khóc thút thít.

Tôi cười khẩy một tiếng:

“Về à? Mơ đi! Tôi không rảnh sống chung với một lũ người mang virus cúm!”

“Thông gia ơi… thông gia ơi!” – mẹ chồng lập tức khóc to hơn.

Tôi chẳng buồn quan tâm, móc điện thoại ra:

“Các người đang xâm nhập trái phép vào nhà tôi. Nếu không đi ngay, tôi báo công an!”

Vương Tử Cường đảo mắt, bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi:

“Duyệt Duyệt, sao em lại vô lý như vậy? Chúng ta là vợ chồng có giấy hôn thú đàng hoàng! Một nhà với nhau, nhà em chẳng phải cũng là nhà anh sao? Anh về nhà mình thì có gì sai?”

“Cảnh sát đến thì sao? Họ cũng không làm gì được anh, đúng không nào?”

Hắn ta vừa cười cợt vừa uy hiếp.

Mắt mẹ chồng sáng lên, lập tức chen qua tôi và ba mẹ, định xông thẳng vào nhà:

“Đúng, đúng đó, đều là người một nhà cả. Nếu Duyệt Duyệt không chịu về, vậy mẹ con tôi đành phải dọn sang đây ở với nó thôi.”

“Chỉ là… bà già này dạo này sức khỏe yếu quá…”

“Nếu lỡ truyền bệnh cho thông gia thì… biết làm sao bây giờ?”

Tôi siết chặt nắm tay, cắn răng, trong lòng tức đến sôi máu, nhưng lại không thể làm gì nổi đôi mẹ con mặt dày vô liêm sỉ này.

Tôi biết rõ, tình huống như thế này dù có gọi cảnh sát đến thì cũng chỉ bị coi là mâu thuẫn nội bộ gia đình, hòa giải là cùng.

Ban đầu tôi chỉ định dùng pháp luật để dọa họ một chút, nào ngờ hai người này lại còn hiểu luật đến thế…

11.         

Thấy hai người họ sắp sửa chen qua ba mẹ tôi để vào nhà, tôi không thể ngồi yên được nữa.

Tôi ra sao cũng được, nhưng tôi không thể để ba mẹ đã lớn tuổi của mình bị kéo vào cuộc, cũng không thể để con gái tôi – còn bé xíu – bị lây cúm!

“Đứng lại!” – tôi nghiến răng – “Tôi sẽ theo hai người về, nhưng không được bước chân vào nhà tôi!”

Vương Tử Cường và mẹ hắn lúc này mới hài lòng mà dừng lại.

“Vậy chứ còn sao nữa, chịu ngoan ngoãn sớm có phải đỡ rắc rối rồi không?” – Vương Tử Cường vừa nói vừa định khoác tay tôi.

Tôi không chút do dự hất tay hắn ra.

Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng:

“Duyệt Duyệt, con không cần phải làm vậy. Bảo họ thuê y tá chăm sóc đi…”

Nghe vậy, mẹ chồng lập tức sầm mặt.

“Thông gia à, chị dạy con như vậy đó hả? Dạy nó quay lưng với gia đình à? Y tá với điều dưỡng làm sao chăm sóc được bằng người nhà? Mỗi ngày thuê y tá mất hai, ba trăm tệ, chị định trả à? Đúng là phung phí…”

Bà ta còn chưa càm ràm xong thì tôi đã chặn họng:

“Câm miệng! Bà mà nói thêm một câu nữa thì cút luôn đi, đừng mơ tôi theo về!”

Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào bà ta, nói xong mới quay sang ba mẹ:

“Ba, mẹ… phiền hai người giúp con chăm cháu mấy hôm. Con sợ nếu đem con bé về sẽ bị lây bệnh. Đợi hai người kia khỏi rồi, con sẽ quay lại đón con bé.”

Ba mẹ tôi nhìn tôi đầy bất mãn, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài chấp nhận.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt không đành lòng nhưng bất lực của ba mẹ, tôi bị ép quay về nhà với đôi mẹ con trơ trẽn đó.

Trên đường đi, tôi âm thầm nhét vài vỉ thuốc Tamiflu vào trong túi, chỉ mong mình không bị lây bệnh.

12.         

Tất nhiên rồi, tôi cũng “chu đáo” chuẩn bị sẵn thuốc đặc trị cho Vương Tử Cường và mẹ hắn.

Chỉ có điều… tôi vô tình lấy nhầm Tamiflu thành Orlistat.

À, cái đó là thuốc giảm cân đấy, nghe nói có tác dụng… bài tiết dầu rất mạnh.

Vì “lo nghĩ cho tình hình bệnh tật” của họ, sáng nào tôi cũng dậy sớm, đầu tiên là cho mỗi người một viên Orlistat.

Sau đó đo nhiệt độ cho Vương Tử Cường và mẹ chồng, rồi trong tiếng giục giã của họ, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Tôi đem cháo trắng – lẽ ra cho đường – lại cho muối, rồi dọn lên bàn.

Món trứng chiên ớt thì tôi khéo léo thay ớt thường bằng ớt ma cay cấp độ tử thần.

Mẹ chồng vừa húp một thìa cháo đã phun ngay ra, mặt biến sắc:

“Đây là cơm cô nấu đấy hả?! Muốn mặn chết người ta à?!”

Lại cắn thêm một miếng trứng xào ớt, bị cay đến mức hộc ra cả nước mắt, ho sặc sụa, lập tức đưa bát cháo lên uống lấy uống để.

Kết quả, vị mặn và vị cay như đang đánh nhau trong khoang miệng của bà ta.

Bà ta nôn khan một tiếng, hoảng loạn chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Vương Tử Cường cũng chẳng khá hơn là bao, vừa ăn đã nôn thốc nôn tháo.

Hai người giày vò một trận tơi tả, chưa kịp nuốt được miếng nào thì đã mửa sạch những gì còn sót trong bụng.

Nôn xong, cả hai lết ra ngồi vật trên ghế sofa, mặt mày tái mét, lườm tôi như muốn ăn sống nuốt tươi.

Tôi giả vờ chẳng hề hay biết, cúi đầu nhận lỗi một cách “thành khẩn”:

“Xin lỗi nha, em không biết đó là muối, em tưởng là đường… Còn ớt thì… em nghe mấy người bán ở chợ nói loại này bổ, nên muốn nấu cho mọi người bồi bổ sức khỏe…”

Họ rõ ràng muốn mắng tôi, nhưng với thân thể vừa sốt cao chưa kịp hồi phục, chỉ cần có sức lết đến bàn ăn đã là kỳ tích rồi.

Giờ thì đến miếng cơm cũng chưa vô bụng, có mắng cũng chẳng ra hơi nữa.

Tôi mặc kệ ánh mắt như sắp bốc cháy của hai kẻ đó, vui vẻ lấy ra “thuốc đặc trị” mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

“Thuốc đặc hiệu đấy, mau uống đi nhé.” – tôi mỉm cười dịu dàng như thiên thần.

Nhìn hai người họ nuốt gọn viên Orlistat vào bụng, tôi cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...