Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Sinh Con Xong Mới Biết Chồng Là Diễn Viên Giỏi
Chương 4
13.
Chưa đầy nửa tiếng sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.
Hai mẹ con nhà họ Vương lập tức tranh nhau… toilet.
Vương Tử Cường không giành được với mẹ, đành cầm cuộn giấy vệ sinh chạy ra… nhà vệ sinh công cộng ngoài đường.
Phải nói thật, hiệu quả của thuốc này đúng là “xuất sắc”.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, hai mẹ con họ chạy toilet tới năm lần.
Sau khi lết được về, vừa mới thở được một hơi, Vương Tử Cường đã thấy có gì đó sai sai:
“Cô cho tôi uống cái quái gì thế hả?!”
Tôi làm ra vẻ vô tội:
“Em đã cho anh uống thuốc đúng giờ rồi mà. Nếu không khỏe thì… đi bệnh viện đi?”
“Đi bệnh viện?!” – mẹ chồng tôi hét lên – “Một bệnh vặt xíu xiu mà cũng đòi đi bệnh viện? Cô còn không biết chăm sóc người bệnh à?!”
Tôi biết tính bà ta keo kiệt đến cỡ nào, đừng nói đi viện, chỉ cần mua thêm vài gói thuốc là đã xót tiền rồi.
Vậy nên tôi cũng chẳng tranh cãi nữa.
Tối đến, tôi nằm trên giường, nghe tiếng rên rỉ 😩 và tiếng xả nước của hai mẹ con đó… mà ngủ cực kỳ ngon giấc.
Sợ bị lây, tôi còn đeo tới hai lớp khẩu trang để ngủ.
Thế nhưng, đêm nay lại có gì đó… lạ lạ.
Không nghe tiếng rên cũng không nghe tiếng ho, tôi thậm chí còn có chút không quen.
Vừa tính đứng dậy kiểm tra xem hai người đó có… tắt thở chưa, thì thấy Vương Tử Cường lén lút chui vào phòng mẹ mình.
Tôi nhanh chóng nép sát sau cánh cửa, lặng lẽ nghe lén.
“Con ơi.” – giọng mẹ chồng thấp hẳn xuống – “Mẹ cũng coi rồi, con mụ tiện nhân Lý Duyệt Duyệt đó đời này không thể sinh được con trai! Giờ nó còn dám không cho con vào phòng ngủ nữa! Nhà họ Vương ta sao có thể để tuyệt tự được?!”
“Mẹ nhờ thầy bói trên quê xem rồi, Phương Phương là mệnh vượng phu, mang thai là chắc chắn có con trai! Lúc đó con ly hôn với Duyệt Duyệt, cưới Phương Phương về. Nhưng nhớ, trước khi ly hôn, phải moi thêm tí tiền từ con đó ra. Đợi lát nữa mẹ sẽ giả vờ bệnh nặng, bảo cần tiền…”
“Mẹ, chuyện đó… có ổn không ạ?” – Vương Tử Cường lưỡng lự hỏi.
“Có gì mà không ổn?! Đến lúc đó mình cứ một mực nói nó là con gà mái không biết đẻ trứng là được!” – mẹ chồng tôi nói, giọng đầy kích động.
Nói tới đây, bà ta ho sặc sụa không ngừng.
Tôi đứng ngoài nghe xong, chỉ biết cười lạnh trong lòng:
Bệnh còn sắp không qua khỏi mà vẫn mơ có cháu trai à?
Thầy bói chắc quên không nói cho bà ta biết:
Dòng họ Vương của các người, đời này – định sẵn phải tuyệt hậu!
14.
Tôi lặng lẽ rút lui về phòng khách.
Chưa được bao lâu, liền nghe thấy một tiếng rên thảm thiết vang lên từ phòng trong.
Khi tôi quay lại, đã thấy mẹ chồng lăn lộn dưới đất, miệng kêu gào:
“Ôi trời ơi… ngực tôi đau quá… con ơi, mau đưa mẹ đến bệnh viện!”
Vương Tử Cường cũng lập tức nhập vai, gào lên:
“Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ bị sao vậy?!”
Tôi cũng phối hợp không chê vào đâu được:
“Mẹ ơi, mẹ làm sao thế? Mau gọi cấp cứu! 120!”
Đưa đến bệnh viện, mẹ chồng nằm trên giường bệnh.
Thấy tôi bước vào, hai mẹ con lập tức ra hiệu cho bác sĩ mượn cớ rời khỏi phòng.
Vương Tử Cường chau mày, bắt đầu màn kịch:
“Duyệt Duyệt, vừa rồi bác sĩ nói… tim mẹ anh không ổn, cần phải phẫu thuật. Nhưng chi phí hết ba trăm ngàn… Nhà mình làm gì có nhiều tiền như vậy… Hay là… em hỏi ba mẹ em thử, xem có thể vay chút không…”
Tôi nhìn mẹ chồng đang nằm trên giường, thấy khóe môi bà ta lờ mờ cong lên một tia đắc ý không dễ phát hiện.
Thật là vừa ngu vừa ác.
Tôi vội vàng làm bộ lo lắng, cầm điện thoại giả vờ bấm số rồi bước ra ngoài hành lang.
“Ba mẹ ơi…”
Tôi làm như đang gọi điện, thực tế là… lén lấy trộm luôn căn cước công dân của Vương Tử Cường.
Nhân lúc hắn còn đang bận trong bệnh viện, tôi lập tức liên hệ và làm thủ tục vay tiền nóng – lãi cao.
Sau đó, tôi dẫn cả đám chủ nợ đến căn nhà ba phòng ngủ trị giá gần một triệu mà bố chồng để lại trước khi qua đời.
Tôi cố tình khóc lóc, kể lể với tay đại ca đứng đầu nhóm cho vay:
“Anh à… đây là nhà chồng em. Mẹ chồng em đang cấp cứu trong viện, anh cũng thấy rồi đó, nằm nguy kịch trên giường. Chồng em đang chăm bà, không rảnh đi vay tiền, nên khoản vay này tính là chồng em đứng tên nha…”
“Anh cũng đã xem sổ đỏ căn nhà rồi, nên giờ em chỉ mượn tạm năm trăm triệu thôi. Nếu tháng sau không trả kịp một tỷ thì cứ lấy căn nhà đó mà xử lý…”
Tên kia gật đầu:
“Được. Một tháng không trả đủ một tỷ, căn nhà thuộc về tao.”
“Được, được! Anh yên tâm, luật lệ em đều hiểu rõ!”
15.
Rất nhanh sau đó, tôi đã lấy được năm trăm triệu.
Lúc này, bệnh cúm của Vương Tử Cường và mẹ hắn cũng gần như khỏi hẳn.
Thấy tôi mang về tận tay năm trăm triệu tiền mặt, mặt hai người đó sáng rỡ như đèn pha ô tô.
“Anh Tử Cường à, đừng lo nữa. Em đã xin ba mẹ được năm trăm triệu, cứu chữa cho mẹ là quan trọng nhất.” – tôi vừa nói, vừa “chân thành” trao tiền.
Nghe thấy vậy, hai người họ lập tức nở nụ cười đắc ý lồ lộ trên mặt.
“Duyệt Duyệt, em đúng là người tốt nhất! Mau, chúng ta đến ngân hàng ngay thôi!” – Vương Tử Cường hào hứng nói.
“Không cần đâu, em đã mang tiền theo rồi. Mình đi đóng viện phí luôn cũng được.” – tôi cười nhẹ, mở balo để lộ ra cọc tiền dày cộp.
Chỉ vừa nhìn thấy số tiền đó, ánh mắt của Vương Tử Cường lập tức đổi màu.
Hắn ta không nói không rằng, nhào tới giật lấy balo từ tay tôi.
Vừa cầm được tiền, hai mẹ con liền lật mặt như lật bánh tráng.
Mẹ chồng tôi lập tức ngồi bật dậy, không còn chút dáng vẻ “bệnh tật nguy kịch” nào, mặt vênh váo, đắc ý đến cực điểm:
“Lý Duyệt Duyệt à, con ngu ngốc này! Tao vốn chẳng bệnh tật gì hết!”
Bà ta móc ra một xấp giấy trong túi, là đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn, ném thẳng vào mặt tôi.
“Đừng có lằng nhằng nữa, ký vào mau! Tao với thằng Tử Cường sớm đã chịu đựng mày đủ rồi, con đ* vô dụng!”
Thấy bà ta móc ra đơn ly hôn, tôi chẳng những không hoảng, mà trái lại còn cảm thấy nhẹ cả người – khỏi phải tốn công đi soạn sẵn.
Tôi thản nhiên cầm bút, dứt khoát ký tên.
Mẹ chồng thấy kế hoạch thành công, vội vàng xỏ giày, kéo tay Vương Tử Cường chuồn thẳng ra khỏi viện, không thèm quay đầu lại.
Nghe nói, mấy hôm nay hai mẹ con đang rình mò xem ngày đẹp, chuẩn bị tổ chức hôn lễ, rước Trần Phương Phương vào cửa làm vợ chính thất.
Mẹ tôi nhìn tôi đầy lo lắng, sợ tôi vì chuyện này mà sụp đổ:
“Con ly hôn với nó rồi à?”
Tôi mỉm cười, véo nhẹ má con gái:
“Chỉ mới ký đơn thôi mẹ à, giấy ly hôn thì chưa có.”
“Cái gì?!” – Ba mẹ tôi đồng thanh kêu lên, giật mình như sét đánh giữa trời quang.
“Họ đúng là một lũ không biết pháp luật! Vậy là có thể kiện nó tội ngoại tình và kết hôn trái pháp đó con!”
Tôi chỉ cười mà không nói gì thêm.
Ba mẹ tôi tưởng tôi bị sốc quá mà đờ người, không dám nhắc lại nữa, chỉ mỗi ngày thay nhau nghĩ trò dỗ dành tôi vui vẻ.
16.
Chưa được mấy ngày, điện thoại đòi nợ từ bên cho vay nặng lãi đã gọi thẳng đến cho Vương Tử Cường.
“Anh Vương Tử Cường, số tiền 500 triệu anh vay bên tôi đã quá hạn, lãi cũng đang tăng dần đều. Nếu anh không mau hoàn trả, chúng tôi sẽ lập tức tịch thu căn nhà đã thế chấp.”
Vương Tử Cường lập tức choáng váng:
“Cái gì mà 500 triệu? Tôi vay lúc nào chứ?!”
Sau khi điều tra ra là khoản vay được ký dưới tên hắn, dùng đúng căn cước công dân của hắn, Vương Tử Cường tức điên lên, lập tức xông đến tìm tôi tính sổ.
“Lý Duyệt Duyệt! Cô dám dùng chứng minh nhân dân của tôi để vay tiền nóng?!” – hắn gào lên giận dữ.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, mỉa mai:
“Không phải để chữa bệnh cho mẹ anh sao? Mà tiền cũng là để hai người tiêu đó chứ?”
Vương Tử Cường định xông vào ăn thua với tôi, nhưng tôi thẳng thừng đóng sầm cửa, gọi bảo vệ khu nhà tới đuổi thẳng cổ hắn ra ngoài.
Số tiền đó, chính là món quà “chia tay” cuối cùng tôi tặng cho hắn.
Cũng là lưỡi hái tử thần dành riêng cho âm mưu đê tiện của mẹ con hắn.
Không thể trả nợ, họ bắt đầu tìm cách vay mượn bạn bè, người thân.
Nhưng cái loại mặt người dạ thú, chuyên sống bằng cách lợi dụng người khác như hai mẹ con họ, ngày thường đắc tội chẳng thiếu ai, giờ rơi vào cảnh khốn cùng thì chẳng ai buồn chìa tay ra giúp.
Cuối cùng, khi bên cho vay nặng lãi đợi mãi vẫn không thấy tiền về, chúng nó đích thân mò đến tận cửa.
Vương Tử Cường và mẹ hắn quỳ lạy van xin, khúm núm cầu tha.
Nhưng tụi cho vay ấy nào phải loại dễ dãi. Chúng không nói nhiều, xông vào đấm đá dằn mặt thẳng tay.
Mẹ chồng tôi bị đá gãy luôn một chân tại chỗ, lăn lộn trên nền nhà kêu gào:
“Ối trời ơi… chân tôi… có người giết người rồi! Có ai giúp tôi gọi cảnh sát không?!”
Nhưng cái bọn tham tiền như mạng, mặt dày như bê tông này thì đời nào chịu trả?
Hai mẹ con chỉ nghĩ đơn giản rằng bọn cho vay chẳng dám giết người, cùng lắm thì chỉ ăn vài cú đòn.
Mẹ chồng tôi thậm chí còn ra vẻ định gọi công an, miệng vừa gào vừa ôm chân rên rỉ.
Vương Tử Cường thì lồm cồm bò đi, cố vươn tay với cái điện thoại rơi dưới đất.
Chỉ còn chút xíu nữa là chạm tới.
Nhưng đúng là… chúng nó đã đánh giá quá thấp đám người sống lằn ranh pháp luật này.
Tên đại ca cho vay nặng lãi không nói không rằng, giẫm thẳng lên bàn tay Vương Tử Cường.
“Còn muốn gọi công an? Muốn chết hả?!”
Rắc! – một tiếng "gãy xương rợn người" vang lên, Vương Tử Cường gào thảm thiết:
“Á á á! Tay tôi! Tay tôi!!!”
17.
Giang hồ chẳng phải loại biết nương tay.
Chúng nhét mẹ con Vương Tử Cường vào bao tải, chở thẳng ra nghĩa địa hoang, đào một cái hố, rồi chôn sống đứng cả hai, chỉ để lộ cái đầu cho thở.
Mẹ chồng tôi tuổi đã cao, lại chưa khỏi cúm, bị dọa đến ngừng tim chết ngay tại chỗ.
Còn Vương Tử Cường thì vẫn cắn răng chịu đựng, nhất quyết không chịu trả tiền. Hắn còn lớn tiếng đe dọa:
“Chúng mày hại chết mẹ tao! Tao sẽ báo công an!”
Loại người sống bằng đầu dao như bọn cho vay nặng lãi, làm sao chịu để yên bị đe dọa như thế?
Một tên vung xẻng đập thẳng vào đầu hắn.
Cốp! – một nhát, rồi hai nhát. Máu đỏ tươi lập tức tuôn trào từ trán, Vương Tử Cường rên la trong đau đớn:
“Chúng mày đang giết người đấy! Sẽ phải ngồi tù!”
Nhưng lời đó chẳng những không khiến chúng chùn tay, ngược lại còn khiến bọn chúng nổi máu điên hơn.
Một tên khác cầm gậy gỗ to như bắp chân, đập mạnh vào mạng sườn hắn.
Rắc rắc! – tiếng xương gãy nghe rõ mồn một, từng đốt xương vỡ vụn trong tiếng rên rỉ nghẹn ngào của hắn.
Hắn đau đến mức suýt ngất xỉu, máu trào ra từ miệng, đỏ tươi và tanh nồng.
Tiếp đó, chúng lôi hắn ra, bẻ từng chiếc răng một.
Tiếng hét thất thanh vang khắp bãi đất hoang, trong khi bọn kia vẫn cười tàn ác, vẻ mặt như đang tận hưởng trò chơi máu me kinh hoàng.
Cuối cùng, chúng đập gãy hai chân hắn, khiến hắn nằm bẹp dưới đất như một đống thịt.
Một tên nhặt lên tảng đá to như đầu người, đập thẳng vào cái đầu đã be bét máu của Vương Tử Cường.
Bịch!
Máu và não văng tung tóe. Hắn chết ngay tại chỗ.
Xong xuôi, người chết – nợ xong.
Cảnh sát gọi tôi đến nhận xác, đúng lúc tôi vừa dỗ con gái ngủ yên.
Mấy lời an ủi của các anh công an, tôi chẳng buồn nghe.
Tôi chỉ biết rằng, theo luật hôn nhân, căn nhà ba phòng kia đã thuộc về tôi.
Tôi còn kế thừa 500 triệu trong tài khoản mang tên hắn – chính là tiền sính lễ hắn chưa kịp đưa cho người mới.
Chết như vậy… cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất còn giúp tôi lấy lại một ít vốn.
Còn về phần Trần Phương Phương – chết chồng trước ngày cưới, lập tức bị đồn là “khắc phu”.
Cô ta đến khóc lóc van xin tôi:
“Con trai em bị bệnh tim, cần 500 triệu tiền cưới để cứu mạng… chị làm ơn đi…”
Tôi mỉm cười, ánh mắt bình thản:
“Không có cách nào đâu. Ai bảo cô chỉ biết làm tiểu tam – cái loại chẳng có bản lĩnh, chỉ biết bám váy đàn ông? Vậy thì… chờ chết đi.”
Tôi không phải Bồ Tát. Người như cô ta – ác độc, thủ đoạn, gieo bao nghiệp chướng – đây chính là quả báo xứng đáng.
Nghe đâu không lâu sau, đứa con của cô ta chết vì bệnh tim.
Cô ta điên luôn từ đó, ngày ngày ngồi vật vã trước mộ Vương Tử Cường, gào khóc kể lể số phận mình bi thảm.
Vừa đúng lúc có một đám trộm mộ đi ngang, bị cô ta dọa cho giật mình, sợ bị cô tố cáo nên đập thẳng một gậy vào đầu cô ta.
Khi tỉnh lại, Trần Phương Phương đã hoàn toàn mất trí.
Cô ta ôm một bức tượng đồng gãy nát nhặt đâu không rõ, suốt ngày lang thang, gặp ai cũng gọi đó là “con trai của mình”.
Cũng xem như… báo ứng đến nơi – không trật một ly.
— HẾT.