Thanh Lê Không Còn Nhìn Lại

Chương 1



1.

Giọng nũng nịu của cô gái vang lên từ trong phòng t/hí ngh/iệm:

"Anh lúc nào cũng bắt nạt em!"

"Em đâu phải đồ vô dụng!"

Lục Phóng khẽ bật cười. Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh chợt nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa sau.

"Thanh Lê?"

Khi anh gọi tên tôi, tay vẫn còn đặt trên đầu cô ta.

Anh nhanh chóng bước lại phía tôi.

"Sao em tới đây? Thi xong rồi à?"

Tôi đáp:

"Vậy là em không nên tới?"

Anh cười:

"Nói gì vậy chứ."

Anh quay vào phòng, vẫy tay:

"Anh đi đây, phần còn lại tự làm nha. Vợ anh tới rồi."

Trong phòng không có phản ứng gì.

Lục Phóng choàng vai tôi, định dẫn tôi đi ra ngoài.

Tôi hỏi:

"Người đó là ai?"

"À, Lý Thuần Hy, sư muội năm nhất cùng chuyên ngành." Anh đáp.

Tôi khựng lại.

Tôi nhớ cái tên đó. Từ một năm trước, nó bắt đầu xuất hiện rất thường xuyên, dù tôi chưa từng gặp mặt cô ta.

"Anh thích cô ta à?"

Anh ngẩn người, cười phá lên:

"Hả? Sao có thể? Cô ta chỉ là con nhóc thôi mà."

Anh nhìn tôi như thể vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

"Ghen à? Nhà mình đúng là nguyên một vại giấm sống luôn ha."

"Lục Phóng..."

"Anh hẹn mấy thằng bạn rồi, tối nay tụi mình ăn mừng em thi xong nhé." Anh ngắt lời tôi, vừa cúi đầu nhắn tin vừa nói.

"Để anh xem... sao gầy thế này?

Lại lén giảm cân à? Anh bảo rồi, 50 ký là vừa xinh. Em định giảm thành cây gậy để làm ba-toong cho anh à?"

Tôi hít sâu một hơi:

"Giờ em chỉ muốn cầm gậy đập chết anh thôi."

Anh phá lên cười, định kéo tôi lại hôn.

Đúng lúc đó, một giọng nói ngọt xớt vang lên phía sau:

"Sư huynh~"

2.

Cả tôi và Lục Phóng đều quay đầu lại.

Lý Thuần Hy cầm trên tay một chiếc áo khoác chống nắng.

"Anh lại để quên áo ở chỗ em nữa này." Cô ta bĩu môi – "Lúc nào cũng hậu đậu."

"Ồ." – Lục Phóng nhận lấy.

"Còn chị là...?" – cô ta quay sang tôi, chớp chớp mắt đánh giá từ trên xuống dưới.

"Thấy chị dâu mà không chào à?" – Lục Phóng cười nhẹ, dùng quyển sách gõ vào đầu cô ta.

"Á! Anh lại đánh em! Lúc nào cũng bạo lực với em!"

"Em cứ tưởng chị là sư tỷ trong trường chứ! Phòng thí nghiệm mình đâu cho sinh viên ngoài trường vào đâu, phải chăng sư huynh lén làm chìa khóa? Em phải mách thầy mới được!"

Lúc này Lục Phóng mới nhận ra, quay sang hỏi tôi:

"Sao em vào được tòa nhà t/hí ngh/iệm?"

Tôi điềm tĩnh đáp:

"Đi theo một bạn nam vào."

Tôi nhìn thẳng anh:

"Nửa tiếng trước em có nhắn hỏi anh đang ở đâu, anh không trả lời, gọi cũng không bắt máy."

"Hả?" Lục Phóng ngớ người.

"Xin lỗi chị dâu nha~" Lý Thuần Hy cười lấy lòng –

"Nãy giờ bọn em đang tính toán bước quan trọng của đề tài nên chắc anh ấy không để ý. Chị đừng giận nha, thầy dạo này áp l/ực nhiều lắm..."

"Khoan đã." – Lục Phóng móc điện thoại ra.

"Ơ? Sao nó đang ở chế độ không làm phiền?"

Vừa chỉnh anh vừa lẩm bẩm:

"Chắc bấm nhầm rồi..."

Tôi lạnh nhạt:

"Không sao. Đi thôi."

Tôi quay người.

Và ngay lúc đó, tôi nghe thấy sau lưng giọng Lý Thuần Hy khe khẽ:

"Chỉ đến vậy thôi mà cũng phải nhờ son phấn..."

3

Tôi khựng bước, quay đầu lại.

Lục Phóng nhíu mày:

“Sao thế?”

Tôi nhìn thẳng Lý Thuần Hy.

“Tôi không điếc. Thứ nhất, tôi trông ra sao thì cô cũng chẳng có tư cách thì thầm sau lưng. Thứ hai, bất kỳ cô gái nào có chút liêm sỉ, cũng sẽ không cố so bì với bạn gái người khác khi biết rõ người ta đã có bạn gái.”

Lý Thuần Hy sững lại, mắt lập tức đỏ hoe, ấm ức nhìn về phía Lục Phóng.

Lục Phóng thở dài:

“Thanh Lê, sao vậy? Anh không thấy tin nhắn là thật. Em muốn cãi nhau với anh thì cãi, đừng bắt nạt con bé.”

Tôi xoay người nhìn anh:

“Ồ, anh bênh vực nhanh thật đấy, khiến tôi trông như thể đang vô cớ làm loạn. Tôi không phải thánh nhân rộng lượng gì, có thể nhịn được việc bạn trai mình vì mải ở bên người khác mà không thèm nhìn điện thoại, để tôi đứng phơi nắng 40 độ ngoài sân trường nửa tiếng. Cửa phòng thí nghiệm quý giá của các người tôi không thèm vào, sau này cũng sẽ không bước vào nữa. Còn chế độ ‘không làm phiền’, không phải bấm nhầm là xong chuyện đâu.”

Mặt Lục Phóng cứng lại:

“Em có ý gì vậy? Anh thật sự không biết sao lại bật ‘không làm phiền’, anh sao có thể cố tình chặn em chứ.”

“Chị dâu, có khi nào chị hiểu nhầm gì đó rồi không…” – Lý Thuần Hy nói với vẻ đáng thương.

Tôi điềm đạm:

“Cô khỏi phải bày cái bộ dạng này với tôi. Tôi có hiểu nhầm hay không, trong lòng cô rõ nhất.”

Không khí rơi vào im lặng.

“Không phải chứ, chuyện này mà em cũng làm căng lên sao?” – Lục Phóng kéo tôi vào lòng, cười như muốn dàn hoà –

“Vừa nãy Thuần Hy làm không được bài, mượn điện thoại anh nghe nhạc tí thôi. Nhưng cô ấy sao có thể chỉnh em vào chế độ không làm phiền được? Em dù đa nghi cũng đừng nghi oan con bé. Có lẽ anh để điện thoại trong túi, vô tình bị bấm trúng thôi…”

“Lục Phóng, mình chia tay đi.”

Tôi nghe thấy chính mình nói ra câu đó.

Lục Phóng sững sờ.

“Chỉ vì anh không thấy tin nhắn mà em bay cả ngàn cây số đến đây rồi lại đòi chia tay sao?” – Anh như muốn bật cười vì tức.

“Anh còn xoa đầu cô ấy.”

“Chỉ vậy thôi?” – Mắt anh mở to.

“Ừ.”

Tôi nói lãnh đạm:

“Tôi thấy bẩn. Thế là đủ rồi, chưa?”

4

Bữa tiệc đón tiếp buổi tối, tôi không đi.

Nói chia tay với Lục Phóng xong, tôi quay người bỏ đi.

Anh không đuổi theo.

Vì Lý Thuần Hy đang khóc, khóc đến mức nức nở, trông rất đáng thương.

Lục Phóng thật ra rất giỏi dỗ dành người khác.

Chỉ cần anh chịu làm.

Bạn thân cấp ba của tôi là Hồ Tâm cũng học ở trường này. Tôi đem hành lý đến chỗ cô ấy gửi tạm.

Biết tôi chưa ăn tối, cô nhất định kéo tôi đến một nhà hàng nổi tiếng mới mở.

Tới trung tâm thương mại, Hồ Tâm đi vệ sinh trước, tôi ngồi trước cửa nhà hàng, cúi đầu xem thực đơn chờ đến lượt.

Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, Lục Phóng lại cũng đặt bàn ở đây.

Một nhóm người rầm rập đi ngang qua tôi.

“Phóng ca, chẳng phải anh nói chị dâu sẽ đến à? Sao chưa thấy?”

“Giận rồi, không đến nữa.” – Giọng Lục Phóng bất đắc dĩ.

“Sao thế?”

“Cô ấy giận vì tôi không trả lời tin nhắn kịp.”

“Chỉ vậy thôi á?” – Có người bật cười –

“Phụ nữ đúng là phiền phức. May mà anh yêu xa, chứ gần là ngày nào cũng thế, ai chịu nổi?”

“Phụ nữ mà, cứ chờ người ta dỗ hoài thôi.” – Một người khác tiếp lời –

“Phóng ca anh quỳ xuống dỗ là được ấy mà.”

“Dỗ dỗ dỗ, sao cậu không đi dỗ đi?” – Lục Phóng cầm cây dù che nắng gõ vào đầu cậu kia một cái –

“Thanh Lê cũng tốt mà, ba năm nay, cá tính càng ngày càng mạnh.”

Tôi ngẩng đầu.

Chiếc dù anh cầm là loại màu hồng nhạt, nhỏ xíu, không phải kiểu đàn ông hay dùng.

Sau lưng anh, Lý Thuần Hy tung tăng đi theo, hai tay trống không.

“Thật ra em thấy sư huynh không sai. Đâu sai mà phải xin lỗi trước, chẳng phải ai giận người đó có lý…”

Tôi đứng dậy.

Vừa vặn lúc đó Hồ Tâm cũng quay lại.

“Đến lượt mình chưa?” – Cô hỏi.

Tôi lắc đầu:

“Sắp rồi. Lục Phóng cũng đang ở trong.”

“Hả?” – Hồ Tâm hơi do dự –

“Vậy mình đổi chỗ khác nha?”

“Không cần thiết.”

Nhà hàng mở cho tất cả mọi người, không phải anh ta đến thì tôi không được đến.

Năm phút sau đến lượt, tôi và Hồ Tâm cùng bước vào.

Lúc đi ngang khu tự phục vụ bia, bỗng có một người vừa la to vừa lao về phía trước:

“Ái da ái da, cầm không nổi rồi, tránh ra tránh ra…”

Tôi còn chưa kịp phản ứng.

Thì đã bị Lý Thuần Hy, tay bưng hai ly bia, hất ướt cả người.

5

Tiếng cãi vã làm mấy người trong phòng riêng cũng bị thu hút.

Khi Lục Phóng bước ra, nước mắt của Lý Thuần Hy đang lăn từng giọt xuống má.

“Em thật sự không cố ý… Khu tự chọn bia vốn đã trơn, em không khống chế được… Em xin lỗi rồi mà…”

“Không cố ý á?” – Hồ Tâm tức muốn nổ phổi –

“Chỗ rộng thế kia, cô bưng hai ly bia lao thẳng về phía Thanh Lê, đến nỗi cô ấy tránh cũng tránh không kịp, cô nghĩ bọn tôi mù chắc?”

“Có chuyện gì thế?” – Lục Phóng bước ra.

Anh nhìn thấy tôi, sững người.

“Sao em lại ở đây?”

Tôi toàn thân ướt sũng, bia dính dấp, khó chịu khắp người, chẳng còn tâm trạng gì mà khách khí nữa:

“Sao? Lục thiếu gia anh mua đứt chỗ này rồi à? Anh tới thì tôi không được tới chắc?”

Anh nhíu mày:

“Nói chuyện như bắn súng liên thanh vậy, ai nói em không được tới?”

Anh tiến lại gần:

“Sao ướt hết thế này?”

Hồ Tâm cười khẩy:

“Không hỏi cô sư muội giỏi giang của anh thì hỏi ai?”

“Sư huynh, em thật sự không cố ý! Em trượt chân mà! Em cũng đâu ngờ lúc nãy không ai ở đó, chị dâu lại đột nhiên xuất hiện…”

Lục Phóng thở dài:

“Anh đã nói em đừng cố, em cứ cố bưng hai ly bia làm gì? Lúc nãy bảo để anh đi lấy có phải xong chuyện rồi không?”

“Anh có còn biết xấu hổ không vậy?” – Hồ Tâm bốc hỏa –

“Cái gì mà ‘đột nhiên xuất hiện’? Bọn tôi đi đàng hoàng, cô ta rõ ràng cố tình lao tới còn gì!”

“Hồ Tâm, chú ý lời nói.” – Giọng Lục Phóng lạnh hẳn.

“Ý anh là sao?” – Tôi cũng nổi giận –

“Hồ Tâm đang nói hộ tôi, cô ta cố ý hay không trong lòng tự biết rõ. Anh còn chưa hỏi cho ra mà đã bênh chằm chằm? Còn lý lẽ gì nữa không vậy?”

“Sao lại bảo anh bênh chằm chằm? Anh đang nói lý với em đây thôi.” – Anh bất đắc dĩ –

“Thanh Lê, em muốn giận anh thì cứ giận, nhưng cô ấy không cố ý thật mà. Có thể đừng bám lấy chuyện này để làm khó người ta không?”

Tôi lặng lẽ nhìn người con trai trước mặt.

Tôi và anh quen nhau từ cấp ba, đã sáu năm, yêu xa ba năm.

Chỉ còn một năm nữa, tôi sẽ được giữ lại trường học của anh để học tiếp cao học.

Chúng tôi từng mơ về hôn nhân, từng vẽ nên tương lai, thậm chí còn tưởng tượng cả ngoại hình con cái.

Vậy mà bây giờ, anh lại đứng đây, nói với tôi – người bị hắt bia ướt sũng từ đầu đến chân, váy còn đang nhỏ giọt – rằng đừng làm khó một cô gái khác.

“Không làm khó đâu.” – Tôi lạnh nhạt –

“Chiếc váy này hỏng rồi, cũng không đắt, ba triệu. Đền tiền là xong chuyện.”

Lý Thuần Hy chết lặng.

“Ba triệu là hai tháng sinh hoạt phí của em rồi…” – Mắt đỏ hoe, cô ta nhìn sang Lục Phóng –

“Sư huynh, ba em mà biết chắc đánh chết em mất…”

“Ôi dào, không sao đâu.” – Một nam sinh trong nhóm lên tiếng –

“Sợ gì chứ, tiền này để bọn anh gom góp cho em, chẳng phải ba triệu thôi sao?!”

“Đúng rồi, mỗi sư huynh góp ba trăm là đủ, đừng khóc nữa nha.” – Người khác cũng an ủi.

Lục Phóng nhíu mày:

“Thanh Lê, gia cảnh Thuần Hy không tốt, ba triệu đối với cô ấy thật sự là con số không nhỏ. Dù sao cũng chỉ là một chiếc váy, bỏ qua đi, anh mua cho em cái mới là được mà.”

Tôi cười nhạt:

“Nếu đã biết là con số không nhỏ, thì cô ấy càng phải cẩn thận hơn chứ. Váy là của tôi, tôi có quyền yêu cầu cô ta đền.”

“Chiếc váy này cũng đâu phải của em.” – Lục Phóng bỗng nói.

Tôi sững người.

“Thanh Lê, nếu anh nhớ không nhầm, chiếc váy này là anh mua cho em.”

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như đâm thẳng vào tim tôi.

“Quà tặng trong thời gian yêu đương thì có thể đòi lại.”

“Chuyện hôm nay, nếu em không muốn làm to thì thôi. Còn nếu nhất định muốn truy cứu…”

Anh dừng lại, như đang cho tôi một cơ hội để ‘quay đầu’.

“Vậy thì váy này, em trả lại anh đi.”

Chương tiếp
Loading...