Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Thanh Lê Không Còn Nhìn Lại
Chương 2
6
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
Giây tiếp theo, tôi quay đầu, kéo Hồ Tâm – đang định bật lại – rời khỏi nhà hàng.
“Thanh Lê! Sao cậu có thể bỏ đi như vậy được?” – Hồ Tâm tức run người –
“Lục Phóng bị lừa đá vào đầu à? Không thương cậu thì thôi đi, sao có thể nói với cậu mấy lời như thế chứ?!”
Tôi khựng lại giữa đường.
“Thanh Lê?” – Hồ Tâm nhìn tôi đầy lo lắng –
“Muốn khóc thì cứ khóc đi…”
Tôi lắc đầu:
“Không sao.”
Sau đó, tôi về ký túc xá Hồ Tâm tắm rửa thay đồ, rồi đem bộ váy dơ để lại ở phòng trực dưới ký túc xá của Lục Phóng.
Rồi đi thẳng đến ga tàu.
Không mua được vé máy bay hay tàu cao tốc, tôi đành ngồi tàu ghế cứng qua đêm để về nhà.
Đêm khuya, toa tàu rất ồn: có tiếng trẻ con khóc, tiếng người cãi nhau, và mùi mì gói các hãng trộn lẫn.
Tin nhắn của Lục Phóng đến đúng lúc ấy.
“Giận gì thế? Anh chẳng thật sự bắt em trả lại váy đâu.”
“Chỉ là anh thấy em lúc đó gắt quá thôi. Mọi người ở đó đều là bạn cùng chuyên ngành, anh cũng không thể thiên vị em lộ liễu quá được.”
“Anh đã đặt mua chiếc váy y chang cái cũ, gửi về ký túc xá Hồ Tâm rồi, xuống lấy đi.”
Anh còn gửi mấy tin nữa, nhưng màn hình toàn là nước.
Mắt tôi cũng toàn nước.
Tôi chẳng thấy rõ.
Cũng không muốn đọc nữa.
Tôi bấm chặn. Đưa anh vào danh sách đen.
Tỉnh dậy đã là hai giờ sáng.
Mắt đau, đầu cũng đau.
Ngoài cửa sổ chập chờn ánh đèn, toa tàu yên tĩnh hơn nhiều.
Tôi chợt nhớ lần đầu ngồi tàu cứng như vậy là cùng với Lục Phóng.
Lúc ấy là năm lớp 10, bọn tôi đi thi tiếng Anh ngoài tỉnh.
Vì không mua được vé về, giáo viên dẫn đoàn gọi điện cho gia đình, để tôi và anh về trước.
Tối hôm đó, tôi thiếp đi trong lúc ngồi. Khi tỉnh lại, không biết từ khi nào đã tựa đầu lên vai anh.
Tôi xấu hổ chết đi được, vội vàng xin lỗi.
Nhưng anh chỉ nhìn tôi rồi cười:
“Mơ thấy gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Nhưng anh thì có.” – Anh cười –
“Giấc mơ đẹp lắm. Nếu em còn dựa vào, có khi anh còn được mơ tiếp.”
Từ lúc ấy, tụi tôi bắt đầu thân thiết hơn.
Anh đẹp trai, hoạt bát. Mỗi lần chơi bóng rổ, đều có cả đám con gái chen nhau tới cổ vũ.
Tôi cũng thỉnh thoảng ra xem, nhưng toàn đứng phía sau.
Mãi đến một lần, khi tôi định rời đi, nghe có tiếng gọi từ sân bóng.
“Shen Thanh Lê!”
Tôi sững người, quay lại, thấy Lục Phóng đang nhảy lên giữa đám đông, cười rạng rỡ:
“Nhìn anh này!”
Xoay bóng, lách người, ném ba điểm cực kỳ đẹp mắt.
Cả sân vỡ oà.
Sau trận, anh hỏi tôi sao lần nào cũng không ở lại đến cuối.
“Tại đông người quá, em không chen vào được.”
“Dễ thôi mà, lần sau anh bảo tụi nó giữ chỗ cho em.”
Lần sau tôi đến thật, và được dẫn đến chỗ ngồi hàng đầu.
“Lục Phóng đặc biệt giữ cho cậu đấy.” – Cậu bạn dắt tôi vào nháy mắt nói.
Giữa giờ, một đám nữ sinh lại ùa lên đưa nước cho anh, nhưng anh chỉ phất tay rồi đi về phía tôi.
“Nước đâu?”
Tôi: “Hả?”
Anh lắc đầu, đặt tay lên đầu tôi:
“Shen Thanh Lê, trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí? Em đứng đây nhìn anh thi đấu cả buổi, mà không đưa nước cho anh hả? Anh buồn lắm luôn đó.”
Sau đó, từ đưa nước, anh đã thành bạn cùng bàn của tôi.
Ngày nộp nguyện vọng đại học, anh chặn tôi ở cửa sau lớp học.
“Em nghĩ sao?”
“Nghĩ gì cơ?”
Anh như muốn bật cười:
“Em tưởng anh thích vẹo cổ hay là rảnh rỗi sinh nông nổi à? Shen Thanh Lê, tình cảm anh dành cho em, đến kiến dưới đất cũng biết rồi đấy.”
Mặt tôi đỏ ửng:
“Nhưng mình không thi cùng trường…”
“Wow, câu nói vô trách nhiệm của một ‘trà xanh’ mà em cũng nói được à?”
Anh kéo tôi vào lòng, nhìn tôi:
“Khoảng cách không thành vấn đề. Anh chỉ hỏi em một câu – em có thích anh không?”
Ánh hoàng hôn phủ đầy lớp học, phủ lên cả gương mặt chúng tôi.
Tôi đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Hôm đó, khi nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi, tôi đã nghĩ – mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
7
Về đến nhà là sáu giờ sáng.
Ba mẹ ra đón tôi ở ga tàu, xót xa nói:
“Ghế cứng đúng là khổ, nhìn mắt con kìa, đỏ hết cả lên rồi.”
Tôi cười cười:
“Con về nhà ngủ bù đã.”
“Lục Phóng lần này không về cùng con à?”
“Trường anh ấy chưa thi xong.”
“Mẹ thấy hai đứa cũng cực thật, một tháng ít cũng chạy ba chuyến đi lại.” – Mẹ tôi nói –
“Sang năm mà con được giữ lại trường anh ấy thì đỡ. Anh ấy bảo lưu ở trường mình chắc cũng không khó nhỉ?”
Tôi im lặng một lúc.
“Mẹ, giờ con muốn bảo lưu tại trường mình.”
“Trường Lục Phóng tổng thể đúng là tốt hơn, nhưng ngành con ở trường mình thuộc top 3 cả nước, thầy cô và đầu ra đều rất ổn.”
Mẹ tôi ngạc nhiên:
“Hả? Thế anh ấy chuyển qua đây à? Không thì lại yêu xa nữa sao?”
Tôi im lặng hồi lâu, không biết có nên nói chuyện chia tay ra không.
Sau đó, tôi nghỉ ngơi hẳn một tuần.
Lục Phóng vẫn nằm trong danh sách chặn của tôi.
Anh không tìm tôi, tôi cũng không chủ động liên hệ.
Chỉ có mẹ tôi là cứ thấp thỏm. Bà nhìn tôi:
“Con làm sao mà ngày nào mắt cũng sưng thế kia, không lẽ bị nhiễm trùng rồi?”
Tôi lắc đầu:
“Không sao đâu mẹ, con hơi bị nhiệt thôi, vài bữa là khỏi.”
Cuối tuần có buổi họp lớp thời cấp ba, Hồ Tâm gọi điện cho tôi.
“Lớp trưởng nói Lục Phóng bận không tới.”
Cô ấy gửi tôi một tấm ảnh chụp từ bài đăng trên trang cá nhân của Lý Thuần Hy.
“Cậu với anh ta chia tay thật rồi à? Bạn cùng phòng của mình hỏi, còn bảo Lục soái ca có bạn gái mới rồi à.”
Ảnh là hình Lục Phóng và Lý Thuần Hy đang tạo dáng "yeah" trong phòng thí nghiệm.
“Ai đời năm nhất đã phải làm đề tài rồi, hu hu hu đề tài khổ cực quá trời, may mà có hiệp sĩ Lục Phóng học trưởng giúp em hoàn thành trước kỳ nghỉ hè. Với tư cách là một sư muội đủ chuẩn, em quyết định tặng học trưởng một vé tàu về nhà, hí hí.”
Tôi nhắn lại cho Hồ Tâm:
“Ảnh không đến càng tốt. Mình cũng muốn đến thăm thầy cô.”
Họp lớp được tổ chức tại một nhà hàng gần trường.
Thầy cô đều biết tôi và Lục Phóng từng là một đôi, vừa gặp đã không tránh khỏi chuyện hỏi han kế hoạch tương lai của cả hai.
Hai chữ “chia tay” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Cô ấy học kỳ sau chuẩn bị thi bảo lưu, bảo lưu vào trường em.”
Tôi quay đầu, người vốn dĩ nói sẽ không đến – Lục Phóng – lại đang đứng ngay đó.
8
Anh đút tay vào túi quần, vừa cười vừa bước tới, thoải mái nắm lấy tay tôi, chào hỏi các thầy cô.
Thầy cô thấy anh, ai nấy đều vui vẻ.
“Thằng nhóc vô tâm này, sao mãi không về thăm thầy cô thế hả?”
“Sao có thể được ạ.” – Lục Phóng miệng dẻo quẹo –
“Ở Hải thị ngày nào em cũng nhớ các thầy cô tới mất ngủ luôn đó.”
“Cái miệng dẻo như mía lùi.” – Các thầy cô đều cười vui vẻ.
“Cái cậu này nhé, hồi lớp mười đã nhắm vào Thanh Lê rồi.” – Giáo viên dạy Anh bật cười –
“Hồi đó tôi dẫn hai đứa đi thi tiếng Anh, cậu ta xung phong đi mua vé tàu, cuối cùng mua khác chuyến với tôi, còn bảo hết vé.”
“Sau này tôi lên xe mới phát hiện, tàu đó còn chỗ trống nguyên hàng. Thằng nhóc này đúng là…”
Mọi người cười rộ lên, còn tôi thì hơi ngẩn người.
Một thầy khác nói tiếp:
“Lớp có hơn bốn chục người, rốt cuộc chỉ thành được một đôi là hai đứa. Cũng coi như công thành danh toại, yêu xa bao năm rồi còn gì.”
Tôi bừng tỉnh, muốn rút tay ra khỏi tay anh.
Nhưng rút không được.
Mãi đến khi đám đông tản bớt.
“Lại đang chửi thầm anh trong bụng đấy hả?” – Anh ghé sát, nói nhỏ –
“Sao nào, anh nằm trong blacklist suốt cả tuần rồi, vẫn chưa nguôi giận à?”
Anh kéo tôi ngồi xuống, giọng trách móc:
“Em đúng là nhẫn tâm thật. Hôm đó anh đứng dưới ký túc xá Hồ Tâm một lúc lâu mới biết em đã về rồi. Đã vậy còn chặn cả liên lạc… chỉ là cái váy thôi mà, anh cũng bồi thường rồi, sao em cứ phải giận mãi thế chứ?”
“Lục Phóng,” – tôi nhìn anh –
“Tôi không phải vì chuyện đó mà chưa nguôi giận. Là vì… chúng ta đã chia tay rồi.”
“Ồ.” – Anh nhướng mày –
“Vẫn giận đúng không? Vậy để anh mua thêm cái váy khác xoa dịu em nhé?”
Anh không cho tôi phản ứng, trực tiếp tựa đầu lên vai tôi:
“Em chỉ biết giận anh thôi, biết không, để dỗ em anh đã tự ngồi tàu ghế cứng về đây, cả đêm gần như không ngủ, vừa xuống ga là tới luôn đây. Vậy mà em không xót anh chút nào à?”
Tôi quay đầu, nhìn anh.
Zalo chặn rồi có thể gọi điện. Gọi bị chặn rồi có thể nhắn tin.
Đã từng có lần anh say xỉn, tôi tìm không được, phát hoảng đến mức phải đi vòng vèo tìm số điện thoại bạn cùng phòng của anh – chỉ để chắc rằng anh không gặp chuyện.
Muốn tìm một người, kiểu gì cũng có cách.
Còn nếu không muốn tìm, thì không có lý do nào cả.
Anh về muộn một tuần, là vì bận giúp Lý Thuần Hy làm đề tài.
Thấy tôi không nói gì, anh lại thở dài:
“Chuyện lần trước, Thuần Hy thật sự không cố ý. Sau đó nó khóc rất lâu. Khi ấy toàn người trong chuyên ngành, em lại khiến cô ấy mất mặt như vậy, anh còn biết làm sao? Em cũng là bạn gái anh, cũng nên để ý chút đến mặt mũi của anh chứ, đúng không?”
Tôi chợt… không muốn nghe nữa.
Tôi không muốn tủi thân trước mặt một người chẳng còn biết xót tôi là gì.
Cũng không muốn rơi lệ trước mặt anh.
“Tôi đi vệ sinh một lát.”
Ra khỏi phòng riêng, trên lối đi dẫn đến nhà vệ sinh, tôi bất ngờ chạm mặt một người.
Lý Thuần Hy.
9
Bên cạnh cô ta là hai chiếc vali.
Một cái màu hồng, một cái màu xanh.
Cái xanh là tôi mua cho Lục Phóng, tôi nhận ra được.
Nhưng giờ, trên đó lại buộc một chiếc nơ bướm màu hồng.
Cô ta thấy tôi, không còn vẻ lúng túng như hôm trước, trái lại còn cười như thể kẻ thắng cuộc:
“Chào học tỷ, lại gặp rồi nha.”
“Chị đừng hiểu lầm, em chỉ đi tàu về cùng sư huynh thôi. Em chưa từng đến Giang Thành, nên muốn tranh thủ nghỉ hè đi chơi. Anh ấy sợ em ở một mình không tiện làm thủ tục nhận phòng nên bảo em chờ ở đây. Đúng bữa cơm, em không có gì ăn nên anh ấy gọi đồ giùm em luôn.”
“Vậy là cô bị gãy tay hay bị câm, người trưởng thành rồi mà không biết tự làm thủ tục nhận phòng, cũng không tự gọi nổi đồ ăn?” – Tôi nhạt giọng.
Cô ta sững lại.
“Tôi đi trước.” – Tôi bước thẳng.
“Đợi đã!” – Cô ta lại ngang ngược chắn đường.
“Tránh ra.” – Tôi nhíu mày.
“Chị chia tay với sư huynh rồi đúng không?” – Cô ta nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi với anh ta có chia tay hay không, liên quan gì đến cô?”
Cô ta nhìn tôi, nhướng mày, mỉm cười:
“Học tỷ nhìn ra rồi mà, em thích sư huynh.
“Nhưng chị đừng hiểu lầm, giữa em với sư huynh trong sáng. Em có nguyên tắc. Nếu hai người chưa chia tay, em tuyệt đối không vượt giới hạn.
“Nhưng nếu đã chia tay, thì em cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc. Em sẽ đàng hoàng theo đuổi sư huynh, chính chính thức thức đến với anh ấy.”
Cô ta bước lên một bước:
“Hôm đó em có nghe chị nói chia tay, nhưng Lục sư huynh bảo chị chỉ giận dỗi, nên em muốn xác nhận lại cho chắc.”
Mấy ngày nay kìm nén cảm xúc, giờ như đồng loạt bùng nổ.
“Cái gọi là ‘không vượt giới hạn’ của cô là dùng điện thoại của anh ấy để nghe nhạc, rồi thêm bài hát mình thích vào danh sách nhạc chung của bọn tôi? Là lúc anh ấy đi tìm tôi thì cô gọi điện nói đoạn đường từ giảng đường về ký túc xá tối lắm, đáng sợ lắm? Là sáng tối đều đều nhắn tin chào hỏi? Cái giới hạn nhà nào bị nổ tung thì mới chứa được cái mặt dày như cô?”
Nụ cười của cô ta cứng đờ lại.
Mọi người xung quanh bắt đầu ngoái nhìn.
Tôi cầm ly nước trên bàn, dội thẳng lên người cô ta.
“Á!” – Cô ta hét lên.
“Trước giờ tôi không tìm cô tính sổ là vì tôi chọn tin bạn trai mình. Nhưng không phải để cô nghĩ tôi dễ bắt nạt, được nước lấn tới, cố ý lượn qua mặt tôi hết lần này đến lần khác.”
Cô ta trố mắt nhìn tôi, rồi “oa” một tiếng, khóc òa lên.
“Thanh Lê!” – Lục Phóng bước ra.