Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Thanh Lê Không Còn Nhìn Lại
Chương 4
15
Khi tôi xuống lầu, ánh mắt Lục Phóng lập tức sáng bừng.
Anh bước nhanh tới, đưa chiếc bình giữ nhiệt trong tay ra.
“Dạo này em đang đến kỳ phải không? Anh pha nước hoa hồng đường đen cho em rồi, đúng loại em thích nhất.”
Tôi nói:
“Lục Phóng, kỳ của tôi không phải thời điểm này.”
Anh khựng lại:
“Hả? Không thể nào… Anh nhớ rõ lắm mà…”
Tôi lắc đầu:
“Tâm trạng, cảm xúc, đủ thứ đều ảnh hưởng được cả. Nhưng tôi không xuống đây để dạy anh về sinh lý. Chúng ta đã chia tay rồi. Anh còn tìm tôi làm gì?”
Anh im lặng.
Một lúc sau, mắt đã đỏ hoe, anh mới nói:
“Thanh Lê, anh chưa từng nghĩ là mình đã chia tay. Anh cứ tưởng… tụi mình chỉ đang giận nhau thôi…”
Anh ngẩng đầu lên:
“Chẳng phải em cũng nghĩ vậy sao? Từng ấy năm, từng ấy hạnh phúc, có ai cãi nhau một trận rồi chia tay thật đâu? Anh không thể nhẹ nhàng buông tay như vậy. Em cũng thế mà đúng không? Mấy tháng nay… chẳng lẽ chưa từng nhớ đến anh? Dù chỉ một chút thôi, một chút xíu thôi, muốn quay lại tìm anh?”
Mắt anh hơi ươn ướt:
“Đừng như vậy nữa… Mình quay lại đi, được không?”
Tôi im lặng giây lát.
“Mấy cuộc gọi lúc đêm khuya, không nói gì… là anh gọi đúng không?”
“Là anh.” – Anh hít mũi một cái –
“Anh nhớ em. Nhiều lần định mở lời, định nói gì đó, anh không muốn giận dỗi nữa, nhưng lại không vượt qua được chính mình. Có một lần, anh gọi tên em, nhưng chưa kịp nói gì thì em đã cúp máy.”
“Anh giận em thật sự quá tuyệt tình, nói không liên lạc là không liên lạc, bỏ anh lại một mình, dằn vặt từng ngày. Anh không thích Lý Thuần Hy, anh cố tình dẫn cô ta đi cùng chỉ để cho Hồ Tâm thấy, để cô ấy nói lại với em, để em…”
Giọng anh nhỏ dần xuống:
“Để em ghen… để em chủ động tìm anh…”
“Lục Phóng.” – Tôi cắt ngang –
“Tôi đã nói rồi, tôi chê bẩn.”
Anh lập tức ngẩng phắt lên:
“Anh không làm gì với cô ta hết!”
“Thì sao chứ? Với tôi, trái tim lạc hướng và thể xác lạc lối chẳng khác gì nhau cả. Anh biết tôi hôm đó đến trường anh sớm là vì sao không?”
Anh sững lại.
Tôi lấy từ túi áo ra một sợi dây đỏ.
“Tôi muốn cho anh một bất ngờ.
“Sợi dây này tôi tự tay làm. Anh cũng biết tay tôi vụng, mấy thứ thủ công là dở tệ, mà kiểu thắt nút này lại là kiểu khó nhất. Nhưng người ta nói, lúc thi cử nếu đeo dây do người yêu tự tay thắt, sẽ gặp may mắn.
“Anh cứ kêu mình xui, thi đại học thì đau bụng, thi tiếng Anh thì sốt. Nên tôi học suốt một tháng, đến nỗi đau cả tay, bị viêm gân luôn, hỏng không biết bao nhiêu sợi, cuối cùng mới làm được sợi này, chỉ muốn tặng anh đeo lúc thi bảo lưu.
“Trước khi đi tôi còn nghĩ, không biết khi tôi bất ngờ xuất hiện, tặng anh sợi dây này, mặt anh sẽ thế nào… Liệu có bất ngờ không? Có vui không?
“Thế mà đến nơi, tôi không tài nào liên lạc được với anh. Tôi lang thang giữa nắng gắt, gọi cho anh hết lần này đến lần khác. Mãi cho đến khi thấy có sinh viên vào phòng thí nghiệm, tôi mới lén đi theo vào được. Rồi tôi nhìn thấy gì?”
Anh chết lặng, như vừa nhớ lại mọi chuyện.
“Đừng nói nữa.” – Một giọt nước mắt rơi xuống đất từ mắt Lục Phóng –
“Thanh Lê, đừng nói nữa…”
Tôi khẽ thở dài:
“Tôi thấy anh đặt tay lên đầu Lý Thuần Hy. Bàn tay mà tôi định tự tay đeo sợi dây đỏ vào… lại đang vuốt đầu một cô gái khác.
“Rồi sau đó, tôi nói chia tay, anh chỉ nghĩ tôi đang giận dỗi. Vì anh bận – bận an ủi một cô gái khác – người mà anh cho là tủi thân hơn cả tôi.”
“Xin lỗi… xin lỗi… anh biết anh sai rồi… thật sự biết rồi… anh không hề muốn ở bên cô ta…”
“Muộn rồi, Lục Phóng.”
“Không muộn đâu! Anh sẽ tới Nam Thành trong năm nay. Năm sau anh thi cao học, anh không cần em tới, anh sẽ tự thi tới gần em, để tụi mình không phải xa nhau nữa!”
“Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Nhưng em còn chưa có người mới mà? Mình vẫn còn cơ hội mà, Thanh Lê… cho anh một cơ hội…”
“Ai nói tôi chưa có bạn trai?”
Tôi cắt lời anh.
Cơ thể anh khựng lại.
Tôi đẩy tay anh ra, nhìn về phía xa xa, mỉm cười:
“Anh đến rồi à, sư huynh.”
16
Một cơn gió lạnh thổi qua, sắc mặt Lục Phóng vốn đã không khá hơn, giờ lại càng trắng bệch.
Sư huynh bước tới.
“Xin lỗi nha, Lê Lê, anh tới trễ một chút. Trên đường thấy có bán khoai nướng, nhớ em thích ăn.”
Anh cẩn thận lấy từ trong túi ra một củ khoai.
“Chắc vẫn còn nóng.”
Tôi cười:
“Anh ngốc ghê, còn không sợ bị bỏng.”
Sư huynh quay sang nhìn Lục Phóng.
“Cậu là…?”
Tôi bình thản nói:
“Bạn cấp ba.”
Lục Phóng sững người.
“Vậy à.” – Sư huynh mỉm cười –
“Chào cậu, tôi là bạn trai của Lê Lê, tôi tên Kỳ Thận.”
“Không… không thể nào.” – Lục Phóng chết lặng –
“Sao cô ấy lại có bạn trai được?”
“Tại sao lại không?” – Kỳ Thận nhíu mày –
“Bạn học à, cậu nói chuyện với bạn gái tôi thì nên khách sáo một chút. Bạn gái tôi ba năm liền đứng đầu bảng tỏ tình của trường, người thích cô ấy, thương cô ấy, theo đuổi cô ấy, nhiều không đếm xuể. Cô ấy là nữ thần được yêu quý nhất ở trường chúng tôi đấy.”
Tôi kéo nhẹ vạt áo anh ấy ra hiệu nói hơi quá rồi đấy.
Nhưng anh lại liếc tôi một cái, rồi tiếp tục:
“Cậu nhìn đi, cô ấy còn khiêm tốn nữa, không cho tôi khen. Không chỉ xinh đẹp, giỏi giang, tính tình tốt, mà nhân phẩm cũng cực kỳ tốt.”
“Thật ra ban đầu tôi cũng chỉ là người âm thầm thích cô ấy thôi. Nhưng người yêu cũ của cô ấy mù mắt hay gì, lại chia tay với một cô gái tuyệt vời như vậy.” – Anh vỗ vai Lục Phóng, cười nói –
“Cậu nói xem, nói thế thì có quá đáng không? Người yêu cũ đó là… mù thật rồi chứ gì?”
Lục Phóng há miệng, nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
“Đi thôi, tụi mình ra đằng kia đi dạo một lát.” – Tôi nói với Kỳ Thận.
Tôi kéo anh đi khá xa, quay đầu lại, thấy Lục Phóng vẫn còn ngây người đứng yên tại chỗ.
“Diễn viên tạm thời thế này được không?” – Kỳ Thận nhướng mày hỏi.
Tôi bật cười:
“Sư huynh, cảm ơn anh.”
“Khách sáo với anh làm gì.” – Anh quay đầu, ho nhẹ một tiếng –
“Với cả… vai này, anh thích nhận.”
“Không chỉ chuyện này thôi đâu.” – Tôi bẻ đôi củ khoai, đưa anh một nửa –
“Thật ra em biết, là anh đã nói với thầy hướng dẫn, bảo em thất tình nên tinh thần không tốt, mong mọi người giúp em khuây khỏa.”
Anh ngớ ra:
“Ơ, rõ thế à?”
“Rõ mà.” – Tôi cười –
“Em đâu có ngốc. Làm sao mà vừa chia tay xong, tự dưng lại có đống người đổ xô đến tỏ tình. Đám người đó chắc chắn là anh và bạn cùng phòng của em sắp xếp. Vì mọi người biết em không phải kiểu sẽ dễ dàng chấp nhận ai, nên mới bày ra như vậy… chỉ để giúp em sớm bước ra khỏi chuyện cũ.”
Từng có một lần, tôi quên sách ở ký túc xá, quay lại thì vô tình nghe thấy các bạn cùng phòng thì thầm với nhau:
“Thanh Lê tối qua lại trùm chăn khóc lén đúng không?”
“Mình cũng nghe thấy. Hôm nay tụi mình dẫn cậu ấy ra ngoài chơi đi, dạo cho khuây khỏa.”
“Bó hoa Kỳ sư huynh đặt đến chưa?”
“Đến rồi, lát nữa tớ xuống lấy.”
Hôm đó, tôi đứng ngoài cửa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi từng nghĩ mình giấu rất giỏi.
Sau khi chia tay, tôi bình tĩnh học hành, thi cử, xã giao, nghỉ ngơi, đi chơi.
Tôi từng nghĩ không ai nhận ra tôi vẫn đang vật lộn, rằng thực ra tôi vẫn chưa thể buông. Sáu năm yêu đương, đâu dễ dứt ra. Tôi từng rất đau, rất yếu đuối.
Nhưng họ đều nhìn thấu.
Và họ chọn cách không nói gì, âm thầm nâng đỡ tôi vượt qua.
Tôi nhìn sang Kỳ Thận:
“Giờ em thật sự đã bước ra được rồi. Nên mấy người không cần chăm sóc em kiểu đặc biệt nữa đâu.”
“Không phải vậy.” – Ai ngờ Kỳ Thận lại nói –
“Thanh Lê, sao em cứ nghĩ không ai thật lòng thích em vậy?”
Tôi sững người.
“Em tính cách tốt, thẳng thắn, độc lập, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Lúc nào cũng chân thành với mọi người. Sao em lại cho rằng, những người thích em… đều là giả?”
“Hoá ra độc lập là ưu điểm à?” – Một cơn gió thoảng qua, mắt tôi hơi cay –
“Em cứ tưởng kiểu người như em không dễ được thích. Chỉ có những cô gái biết làm nũng, yếu đuối, mới khiến người ta thương.”
Kỳ Thận trầm mặc một lát, khẽ thở dài:
“Thanh Lê, không phải đàn ông nào cũng thích ‘cứu vớt cuộc đời’ ai đó hay muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Anh thì thích kiểu người như em, thích một người có thể song hành cùng mình, không phải một ai đó suốt ngày chờ được cứu vớt.”
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh.
“Ơ…” – Anh ngượng ngùng cười –
“Đấy, thấy chưa? Em chính là kiểu người khiến người ta không kìm được mà trót… tỏ tình mất tiêu rồi.”
17
Từ hôm đó, sư huynh tiếp tục giả làm bạn trai của tôi.
Bởi vì Lục Phóng vẫn chưa chịu rời đi.
Không biết có phải vì bị đối thủ kích thích hay không, mà cậu ta lại cố chấp đến mức đáng ngạc nhiên trong chuyện muốn níu kéo tôi.
"Chúng ta bên nhau sáu năm, em đừng nói là không bằng vài tháng tình cảm kia.
Thanh Lê, cho anh thêm một cơ hội, để anh chứng minh với em, anh thật sự không thua kém gì cậu ta cả."
Tôi không để ý đến cậu ta, thì cậu ta lại cứ xuất hiện liên tục trong cuộc sống của tôi.
Ngày nào cũng gửi hoa tươi.
Gửi sữa theo giờ cố định.
Thậm chí mỗi ngày còn có một bức thư tình viết tay đặt trong hòm thư.
Cậu ta nói, sẽ bù đắp cho tôi tất cả những gì đã nợ trong ba năm qua.
Nhưng tôi thì… đã không cần nữa rồi.
Bây giờ những hành động đầy thâm tình đó, trong mắt tôi chỉ là phiền toái.
Hôm ấy, tôi vừa cùng sư huynh từ ngoài về đến cổng trường thì lại thấy Lục Phóng đứng đó chờ.
"Thanh Lê, cho anh năm phút thôi, được không?" Cậu ta khẩn cầu, "Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."
"Tôi báo công an bây giờ đó, Lục Phóng."
"Thanh Lê, hôm nay thật sự có chuyện rất quan trọng." Cậu ta cuống quýt chìa tay ra, "Sợi dây đỏ lần trước em đan cho anh, anh đã học được cách đan rồi, anh đan xong rồi…"
"Sư huynh!"