Thanh Lê Không Còn Nhìn Lại

Chương 3



10

Xung quanh đã có không ít người bu lại xem.

Lý Thuần Hy vẫn khóc không ngớt.

“Sư huynh, em chỉ chào hỏi chị dâu một chút thôi… Em sợ chị ấy hiểu lầm, muốn giải thích rõ…”

Lục Phóng thở dài:

“Thanh Lê, anh biết em còn giận, nhưng cũng phải đúng lúc đúng chỗ chứ? Em cứ phải làm khó con bé mãi vậy sao? Hôm nay nó không vào trong, chỉ ngồi ngoài trông hành lý giúp anh thôi, em còn chạy ra gây chuyện với nó?”

Anh đưa khăn cho Lý Thuần Hy:

“Hôm nay có thầy cô và bạn bè ở đây, em định để người ta xem bọn mình cãi nhau như xem xiếc à?”

Tôi bình thản nói:

“Anh nói đúng, hôm nay có người ngoài, tôi cũng không hứng thú diễn tiết mục khỉ trong sở thú với hai người đâu.”

Lục Phóng thở phào:

“Vậy mình về trước đã…”

“Cô vừa hỏi tôi, tôi với Lục Phóng đã chia tay chưa đúng không?” – Tôi quay sang hỏi Lý Thuần Hy.

Cô ta bỗng chột dạ:

“Em… em đâu có…”

“Tôi trả lời cô ngay đây. Đúng, bọn tôi chia tay rồi.”

Mặt Lục Phóng tối sầm lại:

“Thanh Lê.”

Tôi quay sang anh:

“Là anh nói đấy thôi, chia tay thì quà tặng cũng phải trả lại, đúng không?”

Anh nhíu mày:

“Lôi chuyện đó ra làm gì? Hôm đó anh chỉ nói cho hả giận, có bắt em trả thật đâu.”

Tôi cười nhạt:

“Tiếc là tôi tưởng thật. Váy thì tôi đã trả rồi.”

Tôi chỉ tay vào chiếc vali:

“Còn cái vali kia, là tôi mua.”

“Giờ, trả lại tôi.”

11

Lục Phóng và Lý Thuần Hy đều đứng yên không nhúc nhích.

“Sao thế? Cái vali đó có năm trăm nghìn. Tôi nói trả là trả cái váy ba triệu, còn mấy người năm trăm nghìn mà tiếc à?”

Lục Phóng nhìn Lý Thuần Hy, rồi bước tới:

“Thanh Lê, đừng làm ầm nữa, mọi người đang nhìn đấy. Cô ấy cũng đủ xấu hổ rồi. Trong vali đó không chỉ có đồ của anh, đồ của Thuần Hy nhiều quá nên cũng để chung vào luôn…”

“Thì liên quan gì đến tôi?” – Tôi bình tĩnh –

“Tôi chỉ cần cái vali, đâu có đòi đồ bên trong.”

“Đến mức đó sao?” – Anh nhìn tôi –

“Anh đã cho em cơ hội rồi, cũng dỗ em rồi, sao cứ phải làm căng vậy?”

“Tôi chỉ cần vali của tôi.” – Tôi rành rọt từng chữ.

Không khí trở nên lặng ngắt. Tôi và anh đối mặt nhìn nhau.

Hồi lâu, anh cũng dời mắt đi.

“Sư huynh…” – Lý Thuần Hy cắn môi, mắt đỏ hoe.

“Mở vali ra, lấy hết đồ ra ngoài.”

“Nhưng…”

“Cô ta không phải muốn cái vali sao? Thứ rác rưởi đó bao nhiêu tiền, tôi cũng chẳng tiếc. Trả cho cô ta.”

“Nhưng đồ của em…”

“Tí nữa tôi đặt cái mới gửi tới!” – Giọng anh cao hẳn lên –

“Mở vali!”

Lý Thuần Hy lúc này mới lề mề bước tới mở khóa, từng món từng món lấy đồ ra.

Nào là nội y hình hoạt hình, áo lót, đồ trang điểm, váy ngắn, váy học sinh kiểu Nhật…

Đồ của cô ta chiếm gần hai phần ba vali.

Đồ lấy ra không biết đặt đâu, đành chất tạm lên mấy bàn ghế trong nhà hàng.

Người bu xem mỗi lúc một nhiều, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.

Sắc mặt Lục Phóng tối như đêm 30, còn Lý Thuần Hy thì cắn chặt môi, mặt trắng bệch như thể bị giáng một nhục nhã khủng khiếp.

“Vừa lòng rồi chứ?” – Lục Phóng nhìn chiếc vali cuối cùng cũng được dọn trống, gần như cười nhạt thành tiếng –

“Shen Thanh Lê, vali của em đây. Bọn mình chia tay rồi. Giờ em hài lòng chưa?”

Tôi lắc đầu, vẫy tay gọi người ăn xin đang nhặt chai lọ ngoài cửa.

“Cái vali này tặng ông.”

Sắc mặt Lục Phóng biến đổi:

“Shen Thanh Lê, em dám!”

“Tôi có gì mà không dám? Tôi cũng chẳng quan tâm có hài lòng hay không.” – Tôi nói –

“Bởi vì tôi không tái sử dụng rác thải.”

Tôi nhìn sang Lý Thuần Hy.

“Còn cô, đã thích tái chế như vậy, tôi chân thành chúc cô mãi mãi được như ý.”

12

Tôi và Lục Phóng chính thức chia tay rồi.

Chuyện ngày hôm đó có rất nhiều người chứng kiến, một số bạn cùng lớp nghe được tin cũng đi hỏi anh ấy, nhưng chỉ nhận về một câu lạnh nhạt:

“Chia rồi.”

Lục Phóng bắt đầu công khai dẫn Lý Thuần Hy đi khắp Giang Thành.

Hồ Tâm gửi cho tôi không ít ảnh chụp, toàn là ảnh chụp từ bài đăng trên trang cá nhân của Lý Thuần Hy.

“Gà rán ở Giang Thành ngon xỉu luôn, sư huynh bảo là quán lâu đời đấy, xếp hàng cả tiếng mới được ăn, ngon đến phát khóc huhuhu!”

“Lên ngắm cảnh đêm từ toà nhà cao nhất Giang Thành, người sợ độ cao lại bị sư huynh trêu nữa rồi~”

“Tạo dáng ở phố check-in, kết quả bị trẹo chân, may mà có sư huynh ở đây huhu~”

Hồ Tâm có chút bực:

“Mẹ kiếp, sao tớ thấy hai người họ trông còn ngọt ngào dữ dội nữa ấy?”

Tôi lắc đầu:

“Không còn liên quan gì tới tớ nữa.”

Trường tôi bắt đầu kỳ trại hè xét bảo lưu.

Tiêu chí xét tuyển và phỏng vấn của trường tôi và Hải Đại hơi khác nhau, nên giờ tôi phải dốc toàn lực tập trung ôn luyện.

Tháng Tám, tôi quay lại trường để tham gia trại hè, khai giảng xong, thuận lợi đậu vào suất bảo lưu tại trường mình.

Tôi không cần thi cao học hay đi tìm việc nữa, nên bắt đầu tới nhóm nghiên cứu hỗ trợ thầy hướng dẫn sớm hơn.

Một sư huynh tinh mắt hỏi sao tôi không đeo nhẫn bên tay trái nữa.

“Chia tay rồi.”

“Á?” – Anh ấy ngạc nhiên, rồi cười –

“Thế thì thời gian tới chắc sẽ vui nhộn lắm đây.”

Tôi chưa hiểu anh ấy đang nói gì.

Kết quả là ngày hôm sau, có một sư đệ đến thẳng trước mặt tôi tỏ tình.

“Chị ơi, thật ra em thích chị từ lâu lắm rồi…”

Tôi sững người, cứ tưởng cậu ta nói đùa, vì bọn tôi nói chuyện với nhau còn chưa tới ba câu.

Vài ngày tiếp theo, tôi bị chặn đường liên tục mới phát hiện chuyện tôi chia tay đã lan ra khắp khoa.

“Cậu đúng là chậm hiểu, không biết bản thân nổi tiếng đến mức nào đâu,” – bạn cùng phòng trêu –

“Cậu ba năm liền đều lọt ‘bức tường tỏ tình’ đấy nhé. Chỉ là trước đây lòng dạ toàn đặt hết lên người yêu cũ, không bao giờ ngó tới. Ngày ngày sống như một trinh nữ tiết liệt, chỉ thiếu cái cổng thờ trinh tiết. Giờ cổng sập rồi, người ta ùn ùn kéo tới cũng phải.”

Tôi dở khóc dở cười:

“Quá lời rồi đấy.”

“Sao mà quá?” – Người khác chen vào –

“Cậu nhìn bàn học của cậu đi, ngày nào chẳng có hoa tươi, không đủ à?”

“Yêu xa vất vả bao lâu như thế, giờ rảnh rồi thì tận hưởng tí đi. Không chọn được ai thì cứ phong làm hoàng hậu, rồi chọn thêm vài phi tần, để họ khỏi đánh nhau.”

Cả bọn cười khúc khích.

Nhưng tôi lại không thấy chuyện đó ổn.

Tôi rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nếu chưa sẵn sàng bắt đầu mối quan hệ mới thì càng không nên treo lòng người khác.

Tôi từ chối, nhưng ai cũng vui vẻ chấp nhận, sau này còn làm bạn.

Trước đây, thời gian rảnh của tôi đều dành để nhắn tin, gọi điện với Lục Phóng. Có chuyện gì vui cũng muốn kể cho anh ấy đầu tiên.

Giờ thì tôi dành nhiều thời gian hơn cho nhóm nghiên cứu, bạn bè, thầy cô và bạn cùng phòng.

Học tập, viết luận, đi chơi, tụ họp… cuộc sống thậm chí còn đầy đặn hơn trước.

Ngoại trừ đôi khi, vào buổi tối, tôi sẽ nhận được vài cuộc gọi từ số lạ.

Điều kỳ lạ là, bên kia chẳng nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở.

Tháng Mười Một đến nhanh chóng, một sư đệ năm hai chuẩn bị sang nước ngoài trao đổi học kỳ tới, bọn tôi tụ tập tiễn cậu ấy.

Cậu ta uống quá chén, cuối cùng ôm chai rượu khóc hu hu.

“Sớm biết chị sẽ chia tay, em đã không đăng ký xuất ngoại rồi huhuhu…”

Tôi cười dở:

“Chỉ đi có một kỳ học thôi mà, đừng làm như chia ly sinh tử thế chứ?”

“Không quan tâm!” – Mắt cậu ấy đỏ hoe –

“Chị ơi, chị ôm em một cái đi, được không?”

Tôi bất lực:

“Được rồi được rồi, đứng lên đi đã.”

Cậu ta khì khì cười, đứng dậy ôm tôi một cái rõ to.

Tôi bị dáng vẻ ngốc nghếch đó của cậu ấy chọc cười, đang cười thì bỗng nhìn qua cửa kính, thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài.

13

Tôi đã mấy tháng không nghĩ đến Lục Phóng.

Quán cà phê 24h trong trường, tôi và anh ấy ngồi đối diện.

“Em không đi thi bảo lưu vào Hải Đại.”

Tôi nhìn người trước mặt, râu chưa cạo sạch, tóc cũng hơi rối.

“Ừ.” – Tôi cúi đầu nhắn tin cho sư đệ –

“Vốn dĩ em thi cũng vì anh. Giờ chia tay rồi, tất nhiên là ở lại trường mình.”

“Anh tưởng em sẽ đến.” – Anh nhẹ giọng, tay phải mân mê chiếc nhẫn bên tay trái.

“Ừm?” – Tôi nghi hoặc, chưa hiểu anh định nói gì.

“Em trông… sống tốt lắm.” – Mắt anh cụp xuống –

“Hồi nãy… người đó là bạn trai em à?”

“Không, sư đệ.”

“Ồ.” – Anh có vẻ thở phào, nhưng lại nhíu mày:

“Nhưng cậu ta ôm em.”

Tôi bật cười, vì sư đệ vừa gửi thêm cái meme hoạt hình ngố ngố nữa.

Anh sững người, nhìn tôi như ngây dại.

“Anh đến đây làm gì?” – Tôi đặt điện thoại xuống.

Anh cười khổ:

“Không có chuyện gì thì không được tới gặp em à? Trước đây anh chẳng hay tới sao?”

Tôi uống một ngụm nước:

“Em nghĩ mối quan hệ của mình bây giờ, tốt nhất là đừng gặp. Như thế mới công bằng cho người yêu hiện tại của anh.”

Anh khựng lại:

“Anh không có người yêu.”

Như nhận ra gì đó, anh vội vã nói thêm:

“Em nghĩ là Lý Thuần Hy? Sao cô ta có thể là người yêu anh được. Anh với cô ta không có gì cả… đã cắt đứt rồi, không còn liên lạc nữa.”

Tôi hơi ngạc nhiên:

“Ồ.”

“Còn gì nữa không?”

Anh nhìn tôi, mắt bỗng đỏ lên.

“Thanh Lê, anh… nhớ em.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...