Thiên Kim Bán Cá

Chương 2



4

Đây... chẳng phải là cái thẻ đen truyền thuyết sao?

“Cầm lấy.”

Thẩm Vị Tầm đưa thẻ qua.

“Quà gặp mặt anh tặng em.”

Tôi đón lấy chiếc thẻ, ngón tay hơi run.

Ở nhà ba mẹ nuôi, tiêu vặt mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ ba triệu, mà còn phải năn nỉ khóc lóc nửa ngày.

Còn cái thẻ này nghe đồn có thể quẹt cả máy bay, vậy mà anh ta đưa tôi cứ như phát kẹo?

“Trong này có bao nhiêu tiền vậy?”

Tôi yếu lòng hỏi một câu mất mặt.

“Đủ để em mua đứt nguyên khu biệt thự trung tâm thành phố.”

Tôi lập tức nhét thẻ vào túi quần, sợ anh ta đổi ý.

Trong lòng pháo hoa nổ bùm bùm.

Cái này không phải nhận người thân, là trúng số thì đúng hơn!

“Cảm ơn anh!”

Tôi buột miệng, nói xong mới giật mình.

Tôi vừa gọi anh ta là gì? Gọi là “anh” á?

Thẩm Vị Tầm rõ ràng cũng nhận ra cách gọi ấy, ánh mắt thoáng biến hóa, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Ba mẹ sẽ về lúc bảy giờ, em có muốn thay bộ đồ khác không?”

Nói xong anh ta quay người đi mất, để lại tôi đứng đó, tay vẫn sờ vào cái thẻ trong túi, tim đập như chạy marathon.

Thay đồ?

Quần jeans rách tả tơi, áo thun đen hở rốn, bên trái Thanh Long, bên phải Bạch Hổ, khuyên mũi lấp lánh và mái tóc vàng chóe như trái bắp.

Sao? Bộ đồ này có vấn đề gì?

Chất chơi vậy mà!

Nhưng nghĩ đến cái thẻ đen trong túi, tôi miễn cưỡng chấp nhận dọn dẹp tí hình tượng.

Tôi tháo một bên khuyên tai, thay cái áo thun bình thường hơn. Ít ra không có hình đầu lâu.

Còn tóc thì thôi, giờ chưa cứu được.

6 giờ 50 tối, tôi ngồi trên ghế sofa phòng khách, bồn chồn đến mức rung chân liên tục.

Thẩm Bạch Lê ngồi cạnh, cái chân ngắn ngủn cũng bắt chước rung theo tôi.

“Nhị tỷ, chị đang lo hả?”

Nó ngây thơ hỏi.

“Ai, ai lo đâu?!”

“Tôi chỉ... chỉ là đói thôi!”

Thẩm Bạch Lê gật đầu, bất ngờ móc từ túi ra một viên kẹo.

“Cho chị nè!”

Tôi cầm viên kẹo, tim mềm nhũn.

Sao cái con nhóc này dễ thương thế chứ?

Bên ngoài vang lên tiếng xe và tiếng bước chân, nó lập tức bật dậy.

“Ba mẹ về rồi!”

Chân tôi rung còn dữ hơn ban nãy.

Người bước vào trước là ba Thẩm – vest chỉnh tề, khí thế khiến người khác nín thở.

Theo sau là mẹ Thẩm – váy dài thướt tha, tay cầm túi Hermès.

Vừa thấy tôi, cả hai lập tức khựng lại trước cửa.

Ba Thẩm vấp chân suýt ngã sấp mặt.

Mẹ Thẩm thì hít mạnh một hơi lạnh, vội níu lấy khung cửa.

“Đây, đây là...”

Giọng ba Thẩm run rẩy.

Thẩm Vị Tầm gật đầu.

“Ba, mẹ, đây là Liễu Liễu.”

“Mẹ ơi trời đất ơi! Con gái mẹ sao... sao lại thành ra dân xã hội đen thế này?!”

Mẹ Thẩm ôm ngực như sắp xỉu.

Tôi cúi đầu nhìn lại mình.

Không phải đã dọn dẹp rồi sao?

So với lần đầu gặp còn đỡ hơn nhiều mà!

Thẩm Bạch Lê nhào tới ôm chân mẹ Thẩm.

“Mẹ ơi! Nhị tỷ siêu ngầu luôn á!”

Ba Thẩm hoàn hồn lại, giơ ngón tay cái lên.

“Y như tôi hồi còn trẻ!”

Tôi: ??

Mẹ Thẩm và Thẩm Vị Tầm đồng loạt quay sang nhìn ba Thẩm, biểu cảm giống nhau như hai giọt nước – chết trân.

“Thẩm Kiến Quốc, ông hồi trẻ nhuộm tóc, xỏ khuyên mũi luôn hả? Sao tôi không biết?”

Giọng mẹ Thẩm cao tám quãng.

Ba Thẩm ho khan một tiếng, có hơi lúng túng.

“Không hẳn, nhưng tôi từng để tóc dài! Còn lập ban nhạc nữa!”

Tôi trừng mắt nhìn ông bố ăn mặc quý phái trước mặt.

Khó tưởng tượng nổi, ba ruột tôi từng là tay chơi rock thời trẻ.

Mẹ Thẩm hít một hơi thật sâu, rồi dời ánh nhìn trở lại phía tôi, ngập ngừng hỏi.

“Liễu Liễu, con... con từng gây án mạng chưa?”

Tôi chớp mắt, bỗng dưng nổi máu nghịch.

5

“Một mạng.”

Mắt mẹ Thẩm trợn trắng, cả người đổ ngửa ra sau.

Thẩm Vị Tầm phản ứng cực nhanh, kịp đỡ lấy bà, đồng thời liếc tôi một cái, bất lực.

“Chỉ một mạng thôi mà.”

Tôi thong thả bổ sung.

Mẹ Thẩm lập tức “hồi sinh”, vỗ ngực lấy hơi.

“Con cái gì mà làm mẹ hết hồn!”

Ba Thẩm cũng quệt mồ hôi trên trán.

“Liễu Liễu à, nhà họ Thẩm ta bao đời gia giáo, mười tám đời tổ tiên đều là lương dân, tuyệt đối kiêng dính dáng đến pháp luật.”

“Rồi rồi.”

Tôi xua tay.

“Tôi chỉ thích style này thôi, không giết người, không đốt nhà, đèn đỏ còn chưa từng vượt!”

Mẹ Thẩm và ba Thẩm liếc nhau, rõ ràng nhẹ nhõm hẳn.

“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.”

Mẹ Thẩm lẩm bẩm, rồi bất ngờ bước tới, đưa tay sờ mái tóc vàng chóe của tôi.

“Thật ra, màu này cũng hợp với nước da con đấy.”

“Thấy chưa? Con tự nhuộm đó!”

Tôi hớn hở vung vẩy tóc.

Từ ngày nhuộm màu này, đi bán cá tụi nó không dám nợ tiền luôn.

Ba Thẩm cũng lại gần, vẻ mặt đầy tán thưởng.

“Cá tính ghê! Giờ giới trẻ toàn vậy mà, cái gì nhỉ, gọi là…”

“Phong cách Y2K.”

Thẩm Vị Tầm mặt không biểu cảm bổ sung.

Tôi há hốc. Một người sống như tu sĩ mà cũng biết cái này á?

“Đúng đúng! Y2K! Đúng trend!”

Ba Thẩm đập đùi cái “bốp”.

Tôi bị sự xoay chuyển thái độ này làm cho lú luôn.

Vừa nãy còn bảo tôi giống dân xã hội đen, giờ lại thành người dẫn đầu thời đại?

“Kiểu tóc này thật ra hợp mặt con đó, làm ở đâu thế? Mai dẫn mẹ đi làm cái giống vậy!”

Mẹ Thẩm hào hứng nghịch tóc tôi, mắt sáng như đèn pha.

Thẩm Bạch Lê nhảy tưng tưng bên cạnh.

“Con cũng muốn! Con cũng muốn!”

Thẩm Vị Tầm gân trán nổi lên.

“Mẹ! Mẹ bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi bày trò?”

“Bạch Lê! Con còn chưa đủ tuổi trưởng thành!”

Mẹ Thẩm bĩu môi, quay sang tôi nháy mắt một cái.

“Liễu Liễu, mai đi mua sắm với mẹ nha?”

“Năm mươi tuổi thì sao? Ai quy định năm mươi là không được theo trend?”

Tôi há mồm, nửa ngày không khép lại được.

Quay xe nhanh vậy luôn?

“Ờ... được.”

Tôi gật đầu như máy móc, hoàn toàn bị chiêu này của mẹ Thẩm làm cho choáng váng.

Thẩm Vị Tầm ôm đầu rời đi, chuỗi Phật châu trong tay bị anh ta lần tới mức tóe khói.

Sáng hôm sau, tôi còn đang mơ ngủ thì bị tiếng gõ cửa dồn dập làm cho tỉnh giấc.

“Liễu Liễu! Mau mở cửa!”

Giọng mẹ Thẩm vang lên, hào hứng không thể che giấu.

Tôi dụi mắt mở cửa, giây sau lập tức tỉnh rụi.

Đứng ngoài cửa là... phiên bản trung niên của tôi!

Mẹ Thẩm không những nhuộm mái tóc vàng chóe y hệt tôi, mà còn mặc quần jeans rách te tua và áo da đính đinh tán – đúng chuẩn một quý bà nổi loạn!

“Mẹ... mẹ à?”

Tôi nói mà giọng méo xệch.

“Sao hả? Mẹ bảo thầy Tony làm y chang tóc con đó!”

Mẹ Thẩm xoay vòng một cái đầy tự tin.

Lúc này tôi mới nhận ra phía sau còn có quản gia đứng ngại ngùng như bị ép cosplay, cùng Thẩm Vị Tầm mặt mày như tro tàn.

“Con… mẹ làm thật hả?”

Tôi lắp bắp.

“Tất nhiên rồi! Đi thôi, đi shopping! Mẹ đã bảo tài xế chuẩn bị xe rồi!”

Mẹ Thẩm kéo tay tôi hào hứng.

Thẩm Vị Tầm hít sâu một hơi:

“Mẹ à, mười giờ có cuộc họp hội đồng quản trị…”

“Anh cả, con với ba sinh ra để làm gì? Không lẽ để cầm chuỗi Phật châu suốt ngày? Mẹ nói trước, lần tới lần nữa là viêm gân luôn đấy!”

Mẹ Thẩm không thèm ngoảnh lại, kéo tôi thẳng xuống cầu thang.

“Hôm nay mẹ đi chơi với con gái!”

“Nhớ đón Bạch Lê tan học đó nhé!”

Vậy là, tôi bị mẹ Thẩm kéo lên xe trong trạng thái vẫn còn chưa hết choáng.

Qua gương chiếu hậu, Thẩm Vị Tầm vẫn đứng trước cửa, chuỗi Phật châu trong tay, lần không được, mà không lần cũng không xong.

Chân mày anh ta nhíu lại tới mức đủ kẹp chết một con muỗi bay ngang.

6

Anh ta trông chẳng khác gì một ông bố phong kiến sợ con gái học đòi hư hỏng.

Trong trung tâm thương mại, mẹ Thẩm gây chú ý đến mức… quay đầu hai trăm phần trăm.

Dù sao thì, ai mà ngờ được phu nhân tập đoàn Thẩm Thị – người thường xuất hiện trên tạp chí tài chính – hôm nay lại mặc đồ rock kiểu “chị đại trung niên” đi dạo phố chứ?

“Liễu Liễu, cái này sao?”

Mẹ Thẩm cầm một chiếc áo thun in hình đầu lâu, ướm thử lên người.

“Có giống cái của con không?” Tôi giật khóe miệng. “Mẹ chắc chắn là mẹ định mặc cái này thật hả?”

“Tất nhiên! Đồ đôi mẹ con mà!”

Mẹ Thẩm hùng hồn tuyên bố.

Ba tiếng sau, tôi và mẹ Thẩm tay xách nách mang đầy túi lớn túi nhỏ trở về xe.

Bà không chỉ sắm cả đống quần áo phong cách “chị đại nổi loạn” cho bản thân, mà còn mua cho tôi vài bộ mới toanh.

Vẫn giữ phong cách đường phố tôi thích, nhưng vải vóc và giá tiền thì rõ ràng đã nâng cấp lên N cấp.

“Liễu Liễu, cái này cho con.”

Trên đường về, mẹ Thẩm đột nhiên rút từ túi Hermès ra một chiếc thẻ đen nữa, đưa cho tôi.

Lại một cái nữa?

Tôi trố mắt.

Hôm qua Thẩm Vị Tầm vừa đưa tôi một cái rồi mà.

“Đây là thẻ phụ của mẹ, cầm lấy, đem về trả nợ giúp ba mẹ nuôi con.”

Bà nói một cách dịu dàng.

Tôi run tay suýt làm rơi thẻ xuống sàn xe.

“Mẹ, mẹ nói gì cơ?”

Trước khi đến nhận thân, đúng là tôi đã chuẩn bị tinh thần… rút được đồng nào hay đồng nấy, mang về trả nợ.

“Ba mẹ nuôi con cũng cực lắm.”

“Mở quầy bán cá, ngày ngày giết cá nuôi ba đứa con. Giờ họ khó khăn, mình nên giúp.”

Trong lòng tôi có chút rung động.

Nhà tôi thật sự có một sạp cá, còn có một cái ao cá đàng hoàng.

Ba tôi nuôi cá, mẹ bán cá, mỗi ngày sau khi tan học tôi đều phụ một tay.

Anh Cố Lý chuyên đi giao hàng, Cố Ngư thì còn nhỏ, đang học cấp hai.

Quầy cá bé xíu, vậy mà ba mẹ tôi cũng đăng ký hẳn một cái tên công ty là “Lãng Lý Bạch Điều” – nghe như nhóm nhạc chứ không phải bán cá.

Mấy năm cạnh tranh với quán cá nhà hàng xóm – đối thủ truyền kiếp – thế mà bữa trước tụi kia lại chơi chiêu bẩn, rắc thuốc vào ao khiến cá chết sạch.

Ngay trước đó, ba tôi vừa ký hợp đồng cung ứng với nhà hàng.

Không còn cá để giao, đền hợp đồng đến mức sạch sành sanh.

Khoản nợ chỉ tầm trăm triệu, hôm qua tôi đã dùng thẻ đen thanh toán giúp rồi.

Nhưng thái độ của mẹ Thẩm hôm nay lại khiến tôi bất ngờ.

Bà bỗng dang tay ôm chặt lấy tôi:

“Con ngốc, mẹ rất biết ơn họ vì đã nuôi con lớn thế này.”

Tôi đứng cứng đờ để bà ôm, đầu mũi quẩn quanh mùi nước hoa sang trọng trên người mẹ Thẩm.

Hoàn toàn trái ngược với mùi tanh cá quen thuộc của mẹ nuôi, nhưng… vẫn ấm áp như nhau.

Về đến nhà, ba Thẩm vừa nhìn thấy mái tóc vàng chóe của mẹ Thẩm, suýt lộn cổ té cầu thang.

“Hội Như! Tóc em... tóc em sao rồi?!”

Mẹ Thẩm xoay vòng một cái đầy kiêu hãnh.

“Sao hả? Thời thượng không?”

Thẩm Vị Tầm từ thư phòng bước ra, vừa thấy mẹ mình lập tức xoay người quay lại trong im lặng, miệng lẩm bẩm: “Không nhìn là không phiền.”

Chủ nhật, mẹ Thẩm lái chiếc siêu xe mui trần màu đỏ vừa tậu, đưa tôi đi làm spa.

Từ sau khi nhuộm tóc vàng, bà như mở ra cánh cổng bước vào thế giới mới. Hôm qua thậm chí còn hỏi tôi: “Xỏ khuyên mũi ở đâu đẹp?”

“Liễu Liễu, mẹ đã đặt lịch massage tinh dầu toàn thân rồi đó. Nghe nói kỹ thuật viên ở đó đỉnh lắm!”

Mẹ Thẩm vừa lái xe vừa hào hứng nói, mái tóc vàng óng của bà sáng rực dưới ánh nắng, thậm chí còn nổi bật hơn cả tôi – hàng chính hãng non-mainstream.

Tôi xụi lơ dựa vào ghế, lướt điện thoại.

Trong group “Gia đình tình thân”, anh Cố Lý đang gào trời vì ba mẹ nuôi không cho anh theo tôi đến nhà họ Thẩm.

Nói sợ anh làm mất mặt.

【@Cố Liễu mày có phải ở nhà hào môn sung sướng quá nên quên tụi tao rồi không? Ba mẹ sắp qua nhà họ Thẩm mà không cho tao theo là sao?!】

Tôi vừa định trả lời thì—

“KÉÉÉÉT!”

Tiếng phanh gắt vang lên.

Chiếc xe rung mạnh, điện thoại tôi bay thẳng xuống sàn xe.

“Gì vậy?!”

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy—

Một chiếc siêu xe màu bạc chắn ngang trước mũi xe chúng tôi, suýt nữa thì tông thẳng vào nhau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...