Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Thiên Kim Bán Cá
Chương 3
7
“Trời đất, ai vậy chứ, biết lái xe không đấy!”
Mẹ Thẩm cau mày, bấm còi hai cái.
Cánh cửa chiếc siêu xe phía trước bật mở như cánh chim, một thanh niên bước xuống.
Tóc cắt ngắn như nhím, nhìn có vẻ đâm tay, gương mặt baby lại làm tổng thể có chút đáng yêu.
“Sao lại là cậu ta?”
Mẹ Thẩm đột nhiên lẩm bẩm nhỏ.
“Sao thế mẹ?”
Tôi cúi xuống nhặt điện thoại, may quá màn hình không vỡ – đúng là hôm nay hên.
“Là con út nhà họ Lâm,” mẹ Thẩm hạ thấp giọng.
“Vị hôn phu cũ của con đấy.”
Toàn thân tôi cứng đờ, suýt nữa lại làm rơi điện thoại thêm lần nữa.
Gì cơ???
Thoát được màn giả thiên kim – thật thiên kim, né được nữ phụ độc ác, cuối cùng lại không thoát khỏi motif "vị hôn phu"?
Chàng trai kia đã tiến tới cạnh cửa sổ xe, lịch sự gõ nhẹ lên kính.
Mẹ Thẩm hạ kính xuống, nở nụ cười xã giao.
“Ồ, Lâm Thâm à, trùng hợp thật đó!”
“Cháu chào dì Thẩm.” – người tên Lâm Thâm hơi cúi đầu, giọng nói êm ái nhẹ nhàng như ngọc chảy.
“Lúc nãy thật ngại quá, xe cháu có trục trặc phanh.”
“Không sao, không sao.” Mẹ Thẩm khoát tay.
“Cháu đi đâu thế?”
Ánh mắt Lâm Thâm chuyển sang tôi, trong lịch sự có một chút tò mò.
“Cháu đi dự tiệc. Vị này là...?”
“À, con gái dì, Liễu Liễu.” Mẹ Thẩm giới thiệu: “Liễu Liễu, đây là Lâm Thâm.”
Tôi gật đầu chào cậu ta, cố tình tỏ vẻ lười nhác, bất cần.
“Chà, vị hôn phu hả?”
Lâm Thâm rõ ràng khựng lại, mắt liếc tứ tung đầy lúng túng.
“À, là... là hôn phu cũ.”
Mẹ Thẩm cũng ho khẽ một tiếng.
“Đúng đúng, nhà mình không có chuyện hôn nhân sắp đặt đâu.”
Tôi nheo mắt, linh cảm có gì đó mờ ám trong chuyện này.
Chờ Lâm Thâm xin lỗi xong rồi rời đi, tôi lập tức quay sang mẹ Thẩm.
“Mẹ, anh ta đẹp trai vậy sao mẹ không đặt gạch giữ luôn?”
Bà nhướng mày: “Con chắc chứ?”
Tôi như được khai sáng, chợt hiểu ra gì đó.
“Anh ta có bạch nguyệt quang hả? Yêu khắc cốt ghi tâm, gia đình ngăn cấm?”
Mẹ Thẩm tròn mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.
“Sao con biết?”
Tôi trợn mắt: “Mẹ ơi, đây là tiêu chuẩn vàng của truyện ngược đó! Con trai nhà hào môn, yêu sâu đậm một người, bị phản đối vì nhà gái không môn đăng hộ đối, đúng không?”
“Không chỉ là phản đối.” Mẹ Thẩm nhìn tôi với vẻ mặt càng lúc càng khó xử.
“Suýt chút nữa thì bị đuổi khỏi nhà.”
“Ui ghê vậy luôn?”
Tôi huýt sáo, gương mặt ăn dưa hóng hớt hiện rõ.
“Cô gái đó chắc nghèo dữ lắm ha? Bán bánh tráng trộn?”
Mẹ Thẩm hít sâu một hơi.
“Không, vì... người cậu ấy yêu là con trai.”
Tôi: ???
Não tôi lag luôn tại chỗ.
Cái gì vậy?
Con trai?
Cái hướng phát triển này... không đúng nha!
Ủa chứ cái vụ yêu sâu đậm, đau khổ chia ly, bị gia đình phản đối đâu rồi?
“Vậy… vậy nhà họ Lâm phản đối vì…?”
Tôi lắp bắp hỏi.
“Vì hồi đó ông nội nhà họ Lâm còn sống, tư tưởng hơi cổ hủ.”
“Giờ thì ổn hơn rồi. Năm ngoái sinh nhật Lâm Thâm, bạn trai cậu ấy còn đến dự tiệc mà.”
Mẹ Thẩm cười nói.
“Cơ mà ban đầu, người cậu ấy để ý chính là anh con đó.”
Bà nén cười, phải ráng lắm mới không bật cười thành tiếng.
Anh tôi?!
Thẩm Vị Tầm, Phật tử chính hiệu, người đàn ông của chuỗi Phật châu và gương mặt không bao giờ có cảm xúc?!
Về đến nhà, tôi vừa xuống xe thì thấy một cô gái đang đứng trước cửa, trò chuyện với Thẩm Vị Tầm.
Cô mặc váy liền đơn giản, tóc dài buông xõa, trông hiền lành thanh tú.
Thấy chúng tôi về, cô ấy lập tức lau khóe mắt, gắng gượng nặn ra một nụ cười.
“Cháu chào dì.”
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên tôi một chốc, rồi nhanh chóng dời đi.
8
Vẻ mặt Thẩm Vị Tầm hiếm khi lộ ra chút lúng túng.
“Mẹ, hai người về rồi ạ.”
Cô gái kia vội vàng cáo từ, bóng lưng thoáng chút cô đơn.
“Ai thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Một người bạn.”
Thẩm Vị Tầm nhàn nhạt đáp, chuỗi Phật châu trong tay lại quay vù vù như xe chạy số 5.
Mẹ Thẩm liếc anh ta đầy ẩn ý, giọng trầm ngâm.
“Là một cô bé được anh con bảo trợ, tên là Tuần Ngọc. Thành tích học rất tốt, gia cảnh thì không được khá giả, bố mẹ lại trọng nam khinh nữ.”
“Năm ngoái, mẹ suýt bị tai nạn giao thông khi đi mua sắm, gãy xương bàn chân, chính con bé ấy gọi xe cấp cứu cho mẹ.”
“Cũng là một đứa trẻ có lòng tốt.”
Tôi nhướng mày—cốt truyện kinh điển trong tiểu thuyết đây mà!
Tối hôm đó, ăn cơm xong tôi và Thẩm Bạch Lê ngồi trên ghế sofa chơi ghép hình.
Nó rón rén ghé tai tôi thì thầm:
“Nhị tỷ, em không thích chị Tuần Ngọc.”
“Sao vậy?”
Tôi hỏi nhỏ lại.
“Lần trước chị ấy thấy cái kẹp tóc em đeo, bảo đắt tiền quá, nói em còn nhỏ đừng hoang phí.”
Thẩm Bạch Lê bĩu môi.
“Nhưng cái đó là em dùng tiền mừng tuổi tự mua mà!”
Tôi nheo mắt lại—ồ, thú vị thật rồi.
Một người được nhà mình trợ cấp, lại dám dạy dỗ con gái chủ nhà về chuyện tiêu tiền?
Hôm sau, tôi cố tình “tình cờ” gặp Tuần Ngọc lúc cô ấy tới nhà họ Thẩm đưa tài liệu.
“Cô là Tuần Ngọc đúng không?”
Tôi chắn đường cô ấy lại: “Nghe nói cô thích anh tôi?”
Mặt Tuần Ngọc đỏ bừng ngay lập tức.
“Cô… cô đừng nói bậy! Anh Thẩm chỉ tốt bụng giúp đỡ tôi thôi!”
“Thật sao?”
Tôi ghé sát vào: “Thế sao cô hay nhìn anh ấy bằng cái ánh mắt ấm ức như muốn nói lại thôi vậy?”
Cô ấy mím môi không nói, hốc mắt lại bắt đầu đỏ hoe.
Đúng lúc ấy, giọng nói của Thẩm Vị Tầm vang lên sau lưng.
“Liễu Liễu, đừng bắt nạt người ta.”
Tôi quay lại, thấy anh ta đang đứng ở đầu cầu thang, cau mày nhẹ.
“Em chỉ tò mò thôi mà.”
Tôi cười toe: “Dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, lại hay lui tới nhà mình.”
Tuần Ngọc cuống quýt giải thích:
“Anh Thẩm, em chỉ đến đưa tài liệu thôi!”
Thẩm Vị Tầm gật đầu:
“Anh biết. Liễu Liễu mới về, hơi nghịch chút, em đừng để bụng.”
Đợi Tuần Ngọc đi rồi, tôi lập tức kéo tay áo Thẩm Vị Tầm.
“Anh, anh thích cô ấy đúng không?”
Anh ấy liếc tôi một cái, bất lực.
“Vớ vẩn gì thế.”
“Ba bảo trợ cô ấy mà.”
“Thế sao cô ấy cứ như bị ai bắt nạt vậy?”
Thẩm Vị Tầm thở dài.
“Gần đây nhà cô ấy định gả cô cho một người mà cô ấy không thích. Anh chỉ giúp chút chuyện thôi.”
Tôi gật gù—ra là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng lời của Thẩm Bạch Lê vẫn khiến tôi phải dè chừng.
Cô gái tên Tuần Ngọc kia, chưa chắc đơn giản như vẻ ngoài.
Hôm ba mẹ nuôi tới nhà họ Thẩm, từ sáng sớm tôi đã ngồi đứng không yên ngoài cửa.
Cuối cùng, chiếc xe tải quen thuộc chầm chậm tiến vào cổng chính, bên hông xe còn in đậm dòng chữ: “Hải sản Lãng Lý Bạch Điều”.
Cửa xe vừa mở, giọng mẹ nuôi vang lên oang oang khắp sân:
“Ối giời ơi con Liễu Liễu của mẹ! Lại đây để mẹ xem nào, có gầy đi không đó?!”
Bà nhào tới ôm chầm lấy tôi, người vẫn phảng phất mùi cá quen thuộc.
Ba nuôi cùng Cố Lý, Cố Ngư từ thùng xe khiêng xuống một loạt thùng xốp, bên trong toàn cá: cá vền, cá mè, cá trôi, cá chép… nhìn mà phát hoảng.
“Cái này… có hơi lèo tèo quá không?”
9
Mẹ nuôi bỗng trở nên lúng túng, vừa vò tay vừa ngẩng đầu nhìn mẹ Thẩm đang bước ra theo tiếng ồn.
Hôm nay mẹ Thẩm cố tình mặc một bộ sườn xám trông rất đoan trang, chỉ có mái tóc vàng chóe vẫn nổi bật đến mức không thể lẫn đi đâu được.
Bà bước nhanh tới, thân mật nắm lấy tay mẹ nuôi.
“Trời ơi, đã bảo không cần mang gì mà! Sao lại mang nhiều cá vậy chứ! Nhưng mà cũng hay, tôi đang định trưa nay làm bữa tiệc toàn cá!”
Rồi bà quay sang quản gia phân phó:
“Đem cá vào bếp hết đi. Cá trắm thì kho, cá vền thì hấp, cá chép thì nấu canh! Còn dư lại tôi nuôi làm cá hộ mệnh!”
Mắt ba nuôi sáng rỡ.
“Bà Thẩm đúng là có gu!”
Hai gia đình ríu rít kéo nhau vào phòng khách.
Ba Thẩm và ba nuôi vừa gặp đã như người quen lâu năm, say sưa kể chuyện khởi nghiệp ngày xưa.
Mẹ Thẩm và mẹ nuôi thì ríu rít một bên – người dạy cách búi tóc, người chỉ mẹo chọn cá tươi.
Cố Lý liếc ngang liếc dọc, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Em à, nhà em giờ giàu quá trời luôn ấy. Cái toilet thôi cũng to hơn cả phòng khách nhà mình!”
Tôi bật cười, nện cho anh ấy một cú nhẹ.
“Thế có muốn đổi nhà không?”
Cố Lý gãi đầu.
“Anh hỏi ba mẹ cả tuần nay rồi, mà họ nhất định không chịu nhận anh là cậu ấm nhà giàu.”
Tôi: …
Cố Ngư ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào:
“Nhị tỷ, tụi em cứ lo chị cố tỏ ra mạnh mẽ, sợ chị bị ức hiếp.”
“Ba mẹ tối nào cũng lén lau nước mắt, bảo sợ chị sống không quen ở đây.”
“Con nhóc ngốc.”
Tôi xoa đầu nó, rồi kéo cả hai anh em lên phòng mình.
Trong tủ quần áo, tôi đã sắp sẵn quà cho cả nhà.
Cần câu hàng hiệu cho ba nuôi, vòng cổ ngọc trai cho mẹ nuôi, giày sneaker phiên bản giới hạn cho Cố Lý, và cả bộ dụng cụ vẽ đầy đủ nhất cho Cố Ngư.
“Mấy món này đều là thứ anh với em thích nhất.”
Tôi nhét hết vào tay Cố Ngư.
“Chị ở đây sống tốt lắm. Chỉ là... không được chém cá, hơi ngứa tay.”
Cố Ngư ôm đống quà, nước mắt rơi lã chã.
“Nhị tỷ, chị không biết đâu. Từ khi chị đi, quán cá nhà mình bán chậm hẳn luôn.”
“Hả? Sao thế?”
“Vì không còn ai dọa khách nữa! Mấy người hay bị chị mắng quen rồi, giờ ai cũng hỏi chị đi đâu rồi!”
Tôi phì cười, mà nước mắt cũng chảy không ngừng.
Xuống lầu, bàn ăn đã bày biện xong xuôi, toàn là cá.
Đầu bếp nhà họ Thẩm đúng là không phải dạng vừa, biến đám cá mang từ quê lên thành một bữa tiệc thịnh soạn y như tiệc cung đình.
Hai nhà cùng ngồi quanh bàn ăn.
Ba nuôi đỏ mặt vì rượu, vỗ vai ba Thẩm:
“Anh bạn à, giờ tôi trả con gái lại cho nhà các anh rồi, nhưng phải hứa với tôi—nhất định không được để nó chịu tủi thân!”
Ba Thẩm gật đầu đầy trịnh trọng.
“Yên tâm đi. Liễu Liễu là bảo bối của cả hai nhà.”
Cố Lý ngồi cạnh, hai tay đeo hẳn hai chuỗi Phật châu mà Thẩm Vị Tầm tặng, vừa ăn vừa ngắm anh tôi lần hạt điêu luyện, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc như thấy “pháp môn ăn chay”.
Bữa cơm sắp kết thúc thì mẹ nuôi đột nhiên hỏi:
“Con điền nguyện vọng đại học chưa đó?”
Tôi đông cứng tại chỗ.
Chết rồi!
Vui quá quên mất mình còn phải thi đại học!
Tôi nghỉ phép cả nửa tháng rồi, giáo viên chủ nhiệm cũng chẳng nhắc vì tôi luôn đứng nhất khối, nên thầy mới cho phép tôi nghỉ ngơi.
“Ngày mai con về trường.”
Cố Ngư tự hào gật đầu:
“Chị em là học bá nhất nhà đó!”
Sáng hôm sau, Thẩm Vị Tầm đích thân đưa tôi tới trường.
Tới cổng trường, tôi đứng lưỡng lự.
“Anh, tối em tự về được rồi. Anh đừng đến đón nữa.”
Ánh mắt anh có chút hụt hẫng.
“Anh làm gì không tốt sao?”
Tôi chỉ vào logo xe.
“Không phải không tốt… mà là quá nổi bật rồi.”
Anh gật đầu trầm ngâm: “Anh hiểu rồi.”
Vì nghỉ khá lâu nên vừa vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đã hào hứng phát cho tôi cả xấp đề thi bảo “ôn tay một chút”.
Cũng may trình độ vẫn ổn, thậm chí còn có phần tiến bộ.
Tối tan học.
Tôi đeo balo chuẩn bị ra về thì—
bất ngờ nghe thấy một tràng tiếng hò reo náo loạn.