Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Thiên Kim Bán Cá
Chương 4
10
Trước cổng trường, một tên con trai tóc nhuộm vàng chóe ôm bó hoa hồng to đùng, phía sau còn có mấy thằng bạn đứng cổ vũ.
Vừa thấy tôi bước ra, mắt cậu ta sáng như đèn pha, hét toáng lên như vỡ chợ:
“Cố Liễu! Tớ thích cậu! Làm bạn gái tớ nha!!”
Mấy đứa phía sau vỗ tay rần rần, gào:
“Chị dâu ơi!!!”
Xung quanh lập tức nổ tung như tổ ong. Bạn học đổ xô lại xem, có đứa còn móc điện thoại ra quay video.
Tôi: …
Ai đây???
Một màn tỏ tình đậm mùi "quê mùa version TikTok".
Tóc vàng thấy tôi đứng đơ ra, tưởng tôi xúc động nên càng diễn nhiệt tình hơn.
“Cố Liễu! Tớ thích cậu từ lâu lắm rồi! Cậu vừa ngầu, vừa đặc biệt, nhất là lúc mổ cá – thực sự quyến rũ chết người!”
Tôi nheo mắt: “Cậu là ai?”
“Tuần Ấp!”
Họ Tuần? Hiếm nha.
Tôi bật cười.
“Cậu nói tên cậu là gì? Tuần Ấp à?”
Cậu ta lắc đầu vẩy tóc đầy kiêu ngạo: “Đúng! Tuần Ấp! Gọi tớ là anh Tuần cũng được.”
Tôi khoanh tay đánh giá từ đầu đến chân:
“Cậu có phải có chị gái tên Tuần Ngọc không?”
Mặt cậu ta nhăn lại kiểu ghét bỏ, rồi lại cười khẩy:
“Ôi giời, chỉ là cái con rẻ rúng thôi. Sớm muộn gì cũng gả đi, không giành gia sản với tôi đâu.”
Tôi: …
Cái gì đang diễn ra vậy trời?
“Chỉ cần cậu gả cho tớ, tớ đảm bảo cậu sẽ được sống trong sung sướng!”
Cậu ta vỗ ngực đầy tự tin.
Tôi suýt phì cười: “Cậu? Cho tôi sống sung sướng?”
“Tất nhiên!” – cậu ta ngẩng cao đầu.
“Không phải chúng ta còn có một ông anh vợ sao? Nhà họ Thẩm to như vậy, thiếu gì chỗ để tôi làm chân sai vặt! Cậu chỉ cần ở nhà nấu cơm giặt đồ là đủ rồi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái mặt hí hửng của Tuần Ấp, lạnh lùng hỏi:
“Là Tuần Ngọc sai cậu đến đúng không?”
Mặt cậu ta thoáng cứng đờ, rồi cố tỏ ra cứng cỏi:
“Ai kêu tới không quan trọng! Nhìn lại cậu đi, đầu tóc vàng khè, ăn mặc kiểu này, học hành chắc tệ lắm! Chúng ta sinh ra là để dành cho nhau!”
Không gian xung quanh bỗng im lặng trong hai giây.
Sau đó, bạn cùng bàn đứng sau tôi là người đầu tiên bật cười.
“Cố Liễu học dở á? Cậu đang nói chuyện hài hả?”
“Cô ấy đứng đầu khối suốt ba năm đấy. Vậy tụi tôi chắc chuyển trường đi cho rồi!”
Mấy đứa khác đồng loạt phụ họa:
“Từ đâu lòi ra cái thể loại cóc ghẻ đòi ăn thiên nga vậy trời?”
“Chưa bao giờ thèm nhìn bảng vinh danh đúng không? Tên Cố Liễu được khắc trên đó suốt ba năm trời đấy!”
Mặt Tuần Ấp chuyển từ xanh sang trắng, rồi đỏ gắt.
“Không... không thể nào! Nhìn cô ta như vậy, sao có thể học giỏi được?! Chắc chắn là gian lận!”
Vừa dứt lời, một tiếng quát vang lên như sấm:
“Thằng nhãi nào dám vu khống học sinh của tôi?!”
Thầy chủ nhiệm – cô Vương – tay cầm cây lau nhà, khí thế ngút trời lao ra từ phía sau.
Đi sau là hai chú bảo vệ, đội hình như chuẩn bị trấn áp đám phản động.
“Chính mày dám dụ dỗ Cố Liễu?!”
Cô Vương chỉ thẳng cây lau nhà vào Tuần Ấp, giọng vang dội:
“Tao đánh chết cái mặt dày của mày!”
Tuần Ấp hoảng hốt lùi lại từng bước: “Cô ơi, em... em chỉ vì tình yêu chân thành mà đến!”
“Cái đầu mày! Mày dám nói học sinh tao gian lận?!”
“Cố Liễu từ lớp 10 đến giờ toàn ngồi bàn đầu thi, giám thị nhìn thẳng mặt mà thi được điểm tuyệt đối! Mày bảo nó gian lận hả?!”
Cô Vương giơ cây lau nhà lao vào đuổi đánh.
Tuần Ấp ôm đầu chạy trối chết.
Tôi đứng một bên, cười tít mắt, tiện chân đưa ra…
“Bốp!”
Tuần Ấp ăn nguyên cú vồ ếch.
Vừa chồm dậy, cậu ta xấu hổ hóa giận, vung tay định đấm tôi:
“Con mẹ mày…”
11
Cú đấm còn chưa kịp vung tới, đã bị một bàn tay xương khớp rõ ràng chặn lại giữa không trung.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Vị Tầm đã xuất hiện cạnh tôi, một tay siết chặt cổ tay Tuần Ấp, ánh mắt lạnh như băng.
“Chuyện gì đây?”
Tôi vừa cười vừa liếc nhìn Tuần Ấp:
“Người ta là em trai của Tuần Ngọc, muốn tự đề cử làm con rể nhà họ Thẩm đó.”
“Xàm! Ai mà đi làm con rể ăn bám!”
Thẩm Vị Tầm nhẹ nhàng dùng sức, Tuần Ấp lập tức đau đến nhăn nhó, rên rỉ:
“Đau đau đau! Thả tay!”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh tôi:
“Hay là báo công an nhỉ?”
Nhưng ánh mắt thì không rời biểu cảm của anh.
Người tinh ý nhìn phát là biết ngay—tên ngốc này chắc chắn là bị chị gái sai đến.
Có thể là để dụ tôi yêu sớm rồi tụt dốc thành tích, hoặc tệ hơn là cố cắm rễ vào nhà họ Thẩm.
Tóm lại: không có ý tốt.
Thẩm Vị Tầm chẳng thèm nhíu mày, ra hiệu cho tài xế bên cạnh.
“Gọi công an.”
Bên lề đường, từ trong một chiếc Wuling Hongguang (loại xe không ai ngờ lại có tài xế riêng), một chú mặc vest đen phóng ra, tóm lấy Tuần Ấp đang định chuồn.
“Đứng yên đấy!”
Ơ khoan đã…
Wuling Hongguang?! Đúng kiểu “xe bình dân vỏ ngoài, nội công kinh dị”!
Trong đồn công an, Tuần Ngọc vội vàng chạy đến, mắt đỏ hoe như thỏ con.
“Xin lỗi! Tất cả là do em trai tôi tự ý hành động, tôi hoàn toàn không biết gì hết.”
Vừa nói, cô ta vừa định kéo tay áo Thẩm Vị Tầm, nhưng anh nghiêng người tránh đi.
“Coi như xin lỗi, tôi… tôi sẵn lòng giúp Cố Liễu học bù.”
Tuần Ngọc cắn môi, giọng run run.
Ánh mắt Thẩm Vị Tầm trở nên khó đoán.
Ở cổng trường vừa nãy, bạn tôi còn hô vang “học bá đầu khối”, mà cô ta lại đề nghị dạy kèm tôi?
“Không cần.”
Anh dứt khoát từ chối.
Nhưng Tuần Ngọc lại hiểu nhầm, tưởng anh còn đang giận, nước mắt lưng tròng.
“Anh Thẩm, em thật sự không biết Tuần Ấp lại làm chuyện như vậy…”
“Học đi chứ, sao không học?”
Tôi bất ngờ lên tiếng, vui vẻ khoác tay Tuần Ngọc:
“Nghe nói chị Tuần Ngọc là sinh viên giỏi trường F đúng không? Em cầu còn không được ấy chứ!”
Thẩm Vị Tầm cau mày nhìn tôi. Tôi bèn nháy mắt với anh một cái.
Tuần Ngọc từng cứu mẹ Thẩm – nhờ vậy mới được vào công ty của nhà họ Thẩm.
Theo lời Thẩm Bạch Lê kể, chính nhờ ơn đó mà Thẩm Vị Tầm phải nể mặt, để cô ta vào làm.
Ngoài kia còn có tin đồn rằng cô ta là “tổng tài phu nhân tương lai”.
Loại “bạch liên hoa” như này, để tôi xử là hợp lý nhất.
Tuần Ngọc mừng rỡ:
“Vậy… bắt đầu từ ngày mai nhé? Nhà chị cũng gần trường.”
“Về nhà em học đi.”
Tôi cười tươi như hoa.
“Vừa hay thư phòng anh em nhiều sách tham khảo lắm.”
Chuỗi Phật châu trong tay Thẩm Vị Tầm khựng lại trong một nhịp.
Gương mặt Tuần Ngọc thì sáng bừng như đèn LED.
“Được… được thôi!”
Ra khỏi đồn, Thẩm Vị Tầm hạ giọng, hỏi:
“Em đang tính giở trò gì?”
“Anh à, em chỉ muốn học hành tử tế thôi. Cố gắng mỗi ngày, làm người có ích, có được không?”
Chiều thứ Hai tan học, Tuần Ngọc đúng hẹn đến nhà tôi.
Thẩm Vị Tầm sợ người ta dị nghị, bèn cố tình tăng ca.
Vừa bước vào phòng tôi, ánh mắt Tuần Ngọc đã đứng hình.
Nhìn chằm chằm vào bức tranh treo tường, cô ta run giọng hỏi:
“Cái này… cái này mấy chục triệu đúng không?”
“Chị không biết. Anh em mua đó.”
Ngón tay cô ta vô thức siết lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay.
Ánh mắt đảo qua bàn trang điểm của tôi, nơi tôi tiện tay vứt mấy cái vòng cổ ngọc trai không xài.
“Ba mẹ em… thật sự đối xử tốt với em.”
Cô ta khàn giọng.
“Ừ ha. Ba mẹ chị với ba mẹ em khác nhau mà.”
Mắt Tuần Ngọc đỏ au.
Khi bắt đầu giảng bài, cô ta cứ lơ ngơ, thậm chí mấy công thức cơ bản cũng viết sai be bét.
12
Tôi nhìn cô ta giải đề sai be bét mà bỗng thấy có chút... đáng thương.
Một sinh viên ưu tú của đại học F như cô ta, chỉ cần chăm chỉ và đủ cố gắng thì có gì mà không đạt được?
Thế mà lại chọn đem hết tâm tư đặt lên người Thẩm Vị Tầm.
Đi đường tắt cũng phải xem có đường mà đi không.
Lúc ra về, Tuần Ngọc cắn môi, bộ dạng như muốn khóc mà ráng nhịn.
Đúng lúc mẹ Thẩm về, thấy bóng lưng cô ta, ngạc nhiên hỏi:
“Đề khó lắm hả? Sao trông sắp khóc rồi thế?”
Tôi nghiêng đầu nhìn bà, cố tình trêu:
“Mẹ không nghi ngờ là con bắt nạt cô ấy à?”
“Con mấy tuổi rồi? Bắt nạt được người ta? Người ta không bắt nạt con là tốt lắm rồi!”
Mẹ Thẩm lườm một cái.
Tôi: …
Chỉ số EQ của mẹ nay lên nay xuống vậy là sao?
Tuần cuối trước kỳ thi đại học.
Trong một bữa ăn, ba Thẩm bất ngờ tuyên bố:
Chỉ cần tôi thi đậu đại học, ông sẽ tặng tôi 15% cổ phần công ty làm phần thưởng.
Thẩm Bạch Lê lập tức nhảy khỏi ghế, ôm chầm lấy chân tôi:
“Nhị tỷ! Sau này nhớ cho em tiền tiêu vặt nha!”
Tôi cười, nhéo mũi nó một cái:
“Yên tâm, chị lo hết!”
Khóe mắt tôi liếc thấy Tuần Ngọc đang gắp thức ăn thì tay run một cái, làm đũa rơi xuống bàn, môi mím chặt đến trắng bệch.
Thú vị đấy.
Nếu mẹ Thẩm không cố giữ cô ta lại ăn cơm, tôi còn chẳng nhìn được màn kịch nhỏ này.
Cuối tuần, tôi nảy ra ý muốn đến Tập đoàn Thẩm Thị xem thử anh tôi đi làm trông thế nào.
Vừa đi tới dưới tòa nhà, một mái tóc vàng chóe quen thuộc đập vào mắt.
Tuần Ấp?!
Tôi lập tức cúi đầu, kéo thấp vành nón, nép vào sau cột.
Chỉ thấy Tuần Ngọc lén lút bước ra từ cửa bên của tòa nhà, dáo dác nhìn quanh rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Tuần Ấp.
“Trong thẻ này có hai trăm triệu.”
Cô ta nhét vào tay hắn một cái thẻ ngân hàng, giọng cực nhỏ:
“Chỉ cần khiến Cố Liễu bỏ lỡ kỳ thi đại học, sau này muốn bao nhiêu tiền cũng có.”
Toàn thân tôi lạnh toát.
Tuần Ấp nhe răng cười:
“Yên tâm, giống như lần năm ngoái tông phải bà già ấy ấy mà, tôi có kinh nghiệm rồi.”
Cái gì?!
Hắn nói… là vụ tai nạn của mẹ Thẩm?
Tuần Ấp còn bồi thêm, hớn hở ra mặt:
“Hay tôi nhân tiện cứu cô ta luôn? Trên phim toàn thế mà – cứu mạng rồi lấy thân báo đáp ấy!”
“Anh điên rồi hả?!”