Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Thiên Kim Ngoan Ngoãn
Chương 2
5
Việc tôi và Trình Chiêu hủy bỏ lễ đính hôn đã được hai bên gia đình công khai với mọi người.
Tôi vẫn cho rằng, buổi gặp ở quán cà phê hôm đó cũng xem như đã nói rõ ràng với Trình Chiêu rồi.
Chuyện tình cảm này, đến đây là hoàn toàn kết thúc.
Thế nhưng hai ngày sau, Trình Chiêu lại gửi cho tôi một lời mời tham gia nhóm chat.
Lúc đó tôi mới nhận ra, mình quên chưa chặn anh ta.
Vừa định kéo vào danh sách chặn, ánh mắt tôi bất chợt lướt qua tên nhóm, khựng lại.
“Nổ tung thế giới thì đã sao.”
Cái tên này... sao trông quen quen?
Bỗng nhiên, tôi nhớ ra tin nhắn trước kia Mộng Mộng từng gửi cho tôi.
【Chị Ngôn Tịch, Trình Chiêu căn bản không thích chị đâu. Đám con ông cháu cha đó có một group chat riêng, bọn họ thường xuyên nói xấu chị trong đó.】
【Bạn thân em ở trong nhóm đó, em nhờ kéo em vào mà cậu ấy không chịu.】
【Bọn họ thỏa thuận rồi, trong group chỉ cho mấy người đó vào, ai cũng không được phép thêm người ngoài.】
【Nhưng em từng nhìn thấy khung chat, bọn họ đều cười nhạo chị, nói chị cổ hủ, là con rối của ba mẹ, là nỗi xấu hổ của giới nhà giàu đời hai.】
【Em định chụp màn hình gửi chị xem, nhưng bạn em không cho.】
【Đám người đó toàn lời cay nghiệt. Trình Chiêu không những không bênh chị, còn hùa theo bọn họ.】
【Tin em đi, Trình Chiêu không đáng đâu. Chị đừng ở bên anh ta nữa.】
【À đúng rồi, nhóm đó tên là “Nổ tung thế giới thì đã sao”. Em sẽ cố tìm cách vào, sau này chụp tin nhắn gửi cho chị.】
Sau đó, khi Trình Chiêu chơi điện thoại trước mặt tôi, tôi từng cố ý lén liếc qua vài lần.
Nhưng không hề thấy tên nhóm nào như thế.
Hơn nữa, khi đó tôi cũng mới kết bạn với Mộng Mộng chưa lâu.
Tôi cảm thấy cô gái này hơi quá nhiệt tình.
Cô ấy tỏ ra rất sốt sắng trong việc khuyên tôi chia tay với Trình Chiêu.
Vì thận trọng, tôi không hoàn toàn tin những gì cô ấy nói.
Cũng có đôi chút nghi ngờ về động cơ đằng sau sự sốt sắng ấy.
Vì vậy, tôi luôn giữ mối quan hệ ở mức bạn bè xã giao với cô ấy.
Bây giờ, nhìn thấy cái tên nhóm kia, tôi không khỏi nhớ lại lời Mộng Mộng từng nói.
Tò mò nổi lên, tôi bấm vào tham gia.
Vừa mới vào nhóm, một người có tên là “Đừng động vào ông đây” đã gửi ngay một tin nhắn đầy ác ý:
—— Chào mừng con chó liếm vào group.
6
Tôi nhìn ảnh đại diện của người kia, xác định mình không quen biết gì.
Hẳn là một trong những người bạn của Trình Chiêu.
Dù sao thì bọn họ ngày nào cũng tụ tập cùng nhau, đến giờ tôi vẫn không phân biệt nổi ai với ai.
Tôi không thích chơi với đám bạn của Trình Chiêu.
Không phải vì coi thường chuyện họ ăn chơi lêu lổng, không lo làm ăn.
Mà là vì tính cách và thói quen thật sự không hợp.
Đám người đó đi đến đâu cũng ồn ào náo nhiệt, không thì uống rượu, đua xe, lúc yên tĩnh nhất thì cũng là ngồi đánh mạt chược ở hội quán.
Vấn đề là, lịch sinh hoạt của họ thực sự quá kỳ quặc — gần như mỗi ngày đều sống về đêm.
Chơi bời đến ba bốn giờ sáng, thậm chí xuyên đêm tới tận bình minh, rồi ngủ một mạch tới chiều, ăn xong lại tiếp tục chơi.
Tôi từng đi chơi với bọn họ hai lần, đều rời đi đúng mười hai giờ đêm.
Tôi là kiểu người đi ngủ trước mười một giờ tối, thật sự không chịu nổi kiểu sinh hoạt như vậy.
Về sau, dù Trình Chiêu có rủ thế nào, tôi cũng không muốn gặp gỡ bạn bè của anh ta nữa.
Lúc đó tôi còn từng nghĩ, may mà Trình Chiêu không giống họ.
Từ khi tốt nghiệp ở nước ngoài về, anh trai anh ta đã giao cho anh ta một công ty nhỏ để thử sức, rèn luyện việc điều hành và quản lý.
Anh trai còn cử thêm hai trợ lý theo sát, bắt buộc mỗi ngày đều phải đến công ty xử lý công việc.
Trong vòng nửa năm, nếu kết quả kinh doanh đi xuống, sẽ bị tịch thu dần số xe đua anh ta yêu thích.
Vì muốn giữ lại mấy chiếc xe đua thân yêu, Trình Chiêu ngày nào cũng nghiêm túc đi làm, bị đám bạn cười nhạo là ngoan ngoãn.
Anh ta chỉ có cuối tuần là rảnh để đi chơi với họ.
Giờ nghĩ lại, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu tính cách không hợp, sao có thể chơi thân với nhau đến vậy?
Trình Chiêu và đám bạn kia căn bản chẳng khác gì, đều là một giuộc cả.
Việc anh ta kéo tôi vào nhóm này, rõ ràng là đang trút giận.
Tôi tưởng chuyện đã chấm dứt rồi, ai ngờ đến giờ anh ta vẫn canh cánh trong lòng.
Có lẽ là không cam tâm vì tôi chủ động hủy hôn, khiến anh ta mất mặt.
Sau tin nhắn “chào mừng con chó liếm vào group”, phía dưới là một loạt biểu cảm hóng chuyện chen nhau hiện lên.
【Ối giời ôi, để tôi được chiêm ngưỡng cô nàng ngoan ngoãn trứ danh một cái nào.】
【Cô bé ngoan giờ uống rượu được chưa vậy?】
【Tin nổi không? Biết đâu ngoài mặt thì không đụng tới giọt nào, sau lưng lại quất hẳn hai cân Nhị Qua Đầu ấy chứ.】
【Đúng đó, miệng thì bảo chưa từng uống rượu, buồn cười chết mất. Chưa từng thấy ai giả tạo như vậy.】
Thấy những lời đó, tôi chợt nhớ đến lần đi bar cùng Trình Chiêu.
Tôi vốn thích yên tĩnh, rất hiếm khi đến nơi ồn ào như vậy.
Trong quán bar tiếng người ồn ã, cộng thêm nhịp nhạc dồn dập, âm thanh hỗn loạn khiến tôi nhức đầu.
Đang định ra ngoài hít thở một chút thì đám bạn của Trình Chiêu lại hùa nhau ép tôi uống rượu.
Họ bưng đến một ly cocktail đã pha sẵn, còn nói đây là đặc biệt chuẩn bị cho tôi, nồng độ rất nhẹ.
Tôi nghiêm túc từ chối:
“Tôi chưa từng uống rượu.”
Lúc đầu bọn họ phá lên cười, nhưng thấy tôi không đùa, liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó liếc tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Cái nhìn đó khiến tôi rất khó chịu.
Rõ ràng là họ không tin, còn cười nhạo tôi giả tạo.
Nhưng tôi nói thật lòng — từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng uống rượu, kể cả rượu trái cây.
Giống như có người không uống trà, có người không uống cà phê, tôi không uống rượu thì có gì khó hiểu?
Ai quy định rằng con người nhất định phải uống rượu?
Có người không chịu, còn cố ép tôi, tôi đứng dậy, rời khỏi quán bar.
Trình Chiêu đuổi theo, xin lỗi tôi, đưa tôi về nhà.
Anh ta nói bạn bè mình quen sống buông thả, bảo tôi đừng để tâm.
Cũng từ lần đó, tôi đã nghiêm túc nói với Trình Chiêu rằng, sau này tôi sẽ không giao du với đám bạn của anh ta nữa.
7
Trong nhóm chat, tin nhắn vẫn đang ùn ùn kéo tới.
【Nghe nói cô bé ngoan ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm, chưa từng thức khuya đấy.】
【Tôi nói thật, con nhỏ này không phải chui ra từ mộ cổ đấy chứ?】
【Cũng không hẳn, có người làm con rối quen rồi, còn lấy đó làm kiêu hãnh, chẳng biết rằng mình đã đánh mất ý thức cá nhân từ lâu.】
【Tối nào cũng ra ngoài chạy bộ, nghe bảo là mẹ sắp xếp hết, đúng là bé cưng của mẹ.】
Đọc đến đây, tôi bắt đầu xác định: hoặc là Trình Chiêu có vấn đề về khả năng hiểu, hoặc là anh ta cố tình bóp méo sự thật khi nói với bạn bè.
Tôi nhớ rất rõ, hôm đó mình đâu có nói như vậy.
Tối hôm ấy, sau khi ăn cơm xong, Trình Chiêu cứ nằng nặc đòi lái xe chở tôi ra biển hóng gió.
Tôi từ chối, nói rằng buổi tối còn phải chạy bộ.
Từ nhỏ, thể chất tôi yếu, hay bị cảm, bác sĩ khuyên nên tăng cường vận động.
Chạy bộ là môn thể thao đơn giản nhất, nên từ hồi tiểu học tôi đã bắt đầu dậy sớm chạy mỗi ngày.
Khi ấy mẹ luôn là người chạy cùng tôi mỗi sáng.
Kiên trì hơn nửa năm, sức khỏe tôi cải thiện rõ rệt, gần như không còn ốm vặt.
Về sau, chạy bộ trở thành thói quen lâu dài của tôi.
Lúc trước tôi chạy mỗi ngày, nhưng từ khi học cao học, việc học căng hơn, còn phải luyện đàn mỗi ngày.
Mẹ thấy tôi quá vất vả, liền đề nghị mỗi tuần chỉ cần chạy ba buổi là được rồi.
Tôi cũng phát hiện mình thích chạy đêm hơn, vì sau khi vận động xong dễ ngủ hơn, buổi sáng không cần chạy đến đẫm mồ hôi rồi lại tắm vội để đi học.
Hôm Trình Chiêu rủ tôi đi biển là vào Chủ nhật.
Tuần đó, vì bận làm luận văn, tôi mới chạy được hai buổi.
Chạy ba buổi mỗi tuần là nguyên tắc tôi luôn giữ vững.
Nên hôm ấy, tôi nhất định phải hoàn thành buổi chạy thứ ba.
Tôi từ chối đề nghị đi biển của Trình Chiêu.
Còn kể rõ chuyện chạy bộ của mình cho anh ta nghe.
Vậy mà đến tai đám bạn anh ta, lại biến thành “tất cả là do mẹ tôi bắt”, tôi không dám phản kháng.
Chắc tôi có nói rằng chạy bộ là sở thích cá nhân, còn định thử thách bản thân bằng một giải bán marathon trong năm nay — nhưng e là bọn họ cũng chẳng thèm tin đâu.
Tôi chọn cách im lặng.
Giải thích với mấy người này chỉ tổ phí lời.
Họ đã định kiến thì không bao giờ nghe lọt tai điều gì khác, lại còn tự hào vì mình có “chính kiến”, cho rằng đó là bản lĩnh sống.
Ví dụ như bây giờ, họ cứ khăng khăng tôi là một “con gái ngoan nghe lời mẹ”, là kiểu người giả tạo làm màu.
Chẳng màng tới chuyện: hiểu một con người, phải là tự mình tìm hiểu.
Họ mới gặp tôi được vài lần, nói chuyện chẳng được mấy câu.
Vậy mà dám kết luận tôi là người thế nào?
Trong nhóm vẫn đang tiếp tục sôi nổi:
【Thật ra cô bé ngoan cũng hơi đáng thương đấy, chuyện gì cũng bị sắp đặt.】
【Nghe nói chơi violin hơn mười năm, chưa từng dám buông lỏng, còn bị ép thi lấy bằng nữa, thật thảm mà.】
【Đúng rồi, hồi trước chuyển từ trường quý tộc sang trường thường, cũng là do ba mẹ sắp xếp.】
【Sau này điền nguyện vọng đại học cũng là anh cô ấy làm. Cô ta không có não à? Sao không thể tự quyết định một chút?】
【Cũng không hẳn là không có não, người ta đỗ vào trường đại học top đầu cả nước đấy, các cậu đỗ được à?】
【Đỗ không nổi, nhưng tôi cũng chẳng thèm. Chỉ có loại bé ngoan mới học chăm để làm ba mẹ vui lòng, tôi đây chẳng cần làm hài lòng ai, sống tự do là được rồi.】
【Chuẩn, đừng ai mơ chỉ đạo ông đây. Ai dám kiểm soát tôi, dù là trời cũng đạp cho lật.】
Đọc những lời này, tôi chỉ biết dở khóc dở cười.
Thì ra đây là “người người đều nói thế”.
8
Lúc học cấp hai, tôi đúng là từng theo học ở một trường trung học quý tộc.
Nhưng chưa đến một năm, tôi đã nhận ra nơi đó không có môi trường học tập mà tôi mong muốn.
Lũ trẻ học ở đó chẳng có áp lực gì, chỉ xem học hành như một thú tiêu khiển trong cuộc sống.
Vì vậy, tôi chủ động đề nghị ba mẹ chuyển trường — và tôi được cho học ở một trường công lập.
Học sinh ở đây học hành theo nề nếp, không bàn tán chuyện đi chơi ở đâu, cũng không so bì ai mua được món đồ hiếm nào. Cuộc sống rất giản dị.
Tôi thích bầu không khí học tập thuần túy này, và nhanh chóng hòa nhập.
Sau đó, tôi đứng đầu toàn thành trong kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, và cũng không chọn vào học tại trường cấp ba quý tộc, mà vào thẳng trường trọng điểm.
Kỳ thi đại học, tôi thi đúng với sức, kết quả không chênh nhiều so với dự đoán.
Vì anh tôi từng là thủ khoa khối tự nhiên đứng thứ ba toàn tỉnh, anh hiểu rõ các trường đại học hơn tôi, cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc đăng ký nguyện vọng.
Nên khi làm hồ sơ xét tuyển, tôi chủ động hỏi ý kiến anh trai.
Cuối cùng cũng nhờ gợi ý của anh, tôi mới quyết định chọn ngôi trường và chuyên ngành đó.
Tôi rất biết ơn anh trai vì đã bỏ nhiều thời gian tra cứu tài liệu giúp tôi.
Còn chuyện học violin thì giống như chạy bộ, là sở thích của riêng tôi.
Hồi nhỏ, vì ba mẹ không biết tôi thích gì nên đã đăng ký rất nhiều lớp năng khiếu cho tôi.
Vẽ tranh, piano, trượt patin, violin, thanh nhạc, dẫn chương trình, taekwondo, bơi lội… cái gì tôi cũng từng học qua.
Ba mẹ bảo, chỉ cần chọn thứ mình thích rồi kiên trì theo đuổi là được.
Những lớp học khác sau này tôi lần lượt bỏ hết, chỉ có violin là tôi theo đến cùng.
Vì tôi thích âm thanh của violin, cũng thích dáng đứng khi kéo đàn – tao nhã và đầy khí chất.
Ba mẹ nói, đã chọn rồi thì phải kiên trì, không được bỏ giữa chừng.
Tôi gật đầu.