Thiên Kim Ngoan Ngoãn

Chương 3



Cũng có lúc thấy mệt mỏi, bài vở mỗi ngày đã nhiều, lại còn phải tập đàn.

Mỗi lần muốn bỏ cuộc, mẹ sẽ nhẹ nhàng động viên tôi, hứa tặng quà, cổ vũ tôi cố gắng thêm một đoạn đường nữa.

Cứ như vậy, tôi kiên trì tập đàn suốt mười mấy năm.

Tôi thi đậu cấp mười, sau đó còn tham gia vài buổi biểu diễn ở các chương trình hòa nhạc, càng cảm nhận được sức hấp dẫn của âm nhạc.

Tôi thấy mình thật may mắn vì không từ bỏ sở thích này.

Tôi có một gia đình yêu thương và luôn tôn trọng quyết định của tôi.

Được sinh ra trong một gia đình như thế, tôi luôn thấy rất hạnh phúc.

Sao trong miệng bọn họ, tôi lại trở thành một con rối bị thao túng?

Dựa vào đâu mà họ có quyền bôi nhọ tôi và cả gia đình tôi?

Rõ ràng biết người thân đối xử tốt với tôi, vậy mà họ cứ nhất định phải làm trái, nếu đó là cái mà họ gọi là “cá tính” — thì tôi không làm được.

Tôi không nỡ để những người thực lòng yêu thương mình phải thất vọng, tổn thương.

Trong nhóm chat, mấy lời mỉa mai vẫn chưa dừng lại.

Bất ngờ, Trình Chiêu lên tiếng:

【Tôi có bạn gái mới rồi, mọi người nể mặt tôi một chút, đừng bàn về bạn gái cũ nữa.】

Câu chuyện lập tức chuyển hướng.

【Là cô gái xinh đẹp trong quán cà phê hôm đó xin anh WeChat đúng không?】

【Cô nàng đó được đấy, trông thì đoan trang mà uống rượu thì cực kỳ máu lửa, đúng là kiểu người sống thật với bản thân.】

【Không giả tạo làm màu, hơn đứt cô bé ngoan kia.】

【A Chiêu lần sau nhớ dắt cô nàng đó đi chơi cùng, tôi thích kiểu con gái thoải mái thế, mấy cô e lệ vờ vịt miễn cho tôi xin.】

【Hồi trước để chiều lòng bé ngoan, A Chiêu còn phải ráng đi thư viện hẹn hò, diễn sâu đến vậy, không hiểu chịu đựng kiểu gì luôn.】

【Hẹn hò ở thư viện? Haha, nghe mà thấy thương A Chiêu. Nhịn lâu vậy rồi, giờ phải bù lại tí sướng mới được.】

Tôi thật sự không hiểu nổi, hẹn hò trong thư viện thì sao?

Sinh viên chẳng phải vẫn thường cùng nhau học bài trong thư viện đó sao?

Thời gian đó tôi bận học, gần như ngày nào cũng phải đến thư viện của trường.

Là Trình Chiêu chủ động nói muốn đến thư viện học cùng tôi, tôi chưa từng ép anh ta.

Anh ta còn bảo, kiểu hẹn hò yên tĩnh thế này cũng khá mới mẻ, thích ngắm tôi lúc chăm chú học tập.

【Anh càng lúc càng thích ở cạnh em, cảm giác rất an ổn. Đám bạn kia rủ anh đi chơi mấy lần anh đều từ chối. Nói thật, giờ anh cũng thấy chán cái không khí náo nhiệt đó rồi.】

Ngày xưa, anh ta từng nói như vậy với tôi.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi khi đó, đâu giống giả vờ?

Hóa ra tất cả những biểu hiện thích tôi đều là diễn kịch.

Đồ tồi!

Tôi thật sự không hiểu nổi — tôi lớn lên quy củ, yêu học hành, biết lễ phép, tôn trọng người lớn, chưa từng gây hấn với ai, mà lại bị đám con ông cháu cha này khinh thường?

Có lẽ tư duy khác biệt, nên mãi mãi không thể đồng cảm được với nhau.

Tôi không muốn phí thêm một phút giây nào cho những kẻ như thế.

“Từng đứa điên một, cút hết đi!”

Tôi tức giận gõ ra câu chửi ấy trong nhóm rồi dứt khoát thoát khỏi.

Sau đó, tôi chặn toàn bộ liên lạc với Trình Chiêu.

9

Cuộc sống của tôi lại trở về sự bình yên vốn có.

Mỗi ngày lên lớp, luyện đàn, ngày trôi qua đơn giản mà đủ đầy.

Tôi và Trình Chiêu không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.

Chỉ thỉnh thoảng nghe vài câu rải rác từ bạn bè xung quanh nói về anh ta.

Nghe nói, cô bạn gái ngay sau tôi, anh ta chỉ quen đúng một tháng là chia tay.

Sau đó, anh ta lần lượt quen thêm vài cô nữa, mối nào cũng chóng vánh.

Công ty mà anh trai giao cho anh ta cũng bỏ mặc luôn.

Hai anh em cãi nhau một trận, Trình Chiêu giận dỗi bỏ đi, từ đó không bao giờ quay lại công ty nữa.

Anh ta gào lên đòi tự khởi nghiệp, xin ba một khoản tiền, đầu tiên là đầu tư vào một đội tuyển e-sports.

Nuôi đội suốt một năm, tiền như nước đổ, mà chẳng có chút thành tích nào, cuối cùng giải thể.

Sau đó lại dụ mẹ rót thêm một mớ tiền, dạo gần đây mở một câu lạc bộ đua xe.

Tuyên bố hùng hồn rằng sẽ làm ăn lớn, biến nó thành câu lạc bộ đua xe đỉnh nhất cả nước.

Nhóm bạn quý tộc của anh ta không rõ là chơi chán rồi, hay là ganh đua nhau, mà ai nấy cũng thi nhau đòi khởi nghiệp.

Tôi hỏi anh trai:

“Trong đám đó, có ai khởi nghiệp thành công chưa?”

“Chơi cho vui thôi, chẳng nên trò trống gì.” Anh tôi chẳng buồn để tâm.

Một lát sau, anh nhìn tôi chăm chú:

“Không phải em cũng muốn khởi nghiệp đấy chứ?”

Tôi vừa mới tốt nghiệp cao học, đúng lúc đang chờ việc.

Tôi vội vàng lắc đầu:

“Em đâu có chí lớn như vậy. Trước nói rồi mà, em nghe theo lời thầy hướng dẫn, ở lại trường làm giảng viên.”

Anh tôi gật gù:

“Ừ, thầy em kinh nghiệm đầy mình, nhìn người cũng chuẩn, nghe ông ấy không sai đâu. Anh cũng thấy tính em trầm, không thích bôn ba, hợp làm giáo viên.”

“À mà…” tôi ngập ngừng một chút, “Từ nhỏ đến lớn, mọi người cho em nhiều tiền tiêu vặt quá, em tiêu không hết, tích lũy cũng được kha khá rồi. Giờ muốn hỏi anh có hướng đầu tư nào chắc chắn một chút, kiểu lời ít cũng được, miễn là đừng lỗ.”

“Muốn đầu tư không lỗ à?” Anh tôi bật cười, “Em cũng tham đó. Ngay cả anh cũng không dám đảm bảo có kiểu đầu tư nào chắc lời như vậy.”

“Em đâu tham? Em chỉ thấy để tiền không cũng phí, đầu tư kiểu an toàn thôi, miễn là hơn lãi ngân hàng là được.”

Anh tôi suy nghĩ một hồi, cẩn trọng lựa lời:

“Em học xong rồi, cũng sắp thật sự bước vào xã hội. Với lại, chuyện với Trình Chiêu cũng đã qua hơn một năm, em thật sự thoát ra được rồi chứ?”

Tôi chớp mắt tinh nghịch:

“Trình Chiêu là ai cơ? Em quên mất rồi.”

Anh tôi bật cười:

“Thế thì tốt. Vậy giờ còn phản đối xem mắt không?”

“Em có bao giờ phản đối đâu.”

“Không phải bọn anh hối thúc cưới xin gì, chỉ là thấy em giờ thế này, cả anh với ba mẹ đều cảm thấy em quá hưởng thụ cuộc sống độc thân rồi. Bọn anh không giúp thì chắc ba năm năm nữa em cũng chẳng chủ động tìm bạn trai.”

“Đúng là em tự thấy cũng sống vui vẻ, lười làm quen người mới. Đợt trước, thầy em còn giới thiệu, liên kết ba trường đại học tổ chức buổi giao lưu nghiên cứu sinh. Cuối cùng em mải xem phim quá, quên bén luôn. Thầy biết xong giận đến mức dọa đánh em!”

Anh tôi dùng ngón trỏ chọc lên trán tôi:

“Anh cũng muốn đánh em đấy! Em không thể chủ động chút à, tự đi tìm bạn trai đi!”

Tôi khoác tay anh, nũng nịu:

“Thì có mọi người rồi còn gì. Mọi người chọn giúp em, em sẽ hợp tác hết mình mỗi lần đi xem mắt.”

“Mỗi lần?” Anh tôi nhướng mày, “Em còn định đi bao nhiêu lần nữa? Tụi anh không có việc gì làm chắc, suốt ngày đi tuyển người yêu cho em à?”

“Vậy… tạm thời chọn một người cũng được.”

“Anh có sẵn một người đây, chỉ là hoàn cảnh gia đình không khá giả lắm. Nhưng cậu ta rất giỏi, lại là cao thủ đầu tư, em có thể làm quen thử. Cho dù không có tình cảm, cũng thêm được một người bạn.”

“Cao thủ đầu tư?” Tôi lập tức hào hứng, “Nhanh lên, sắp xếp cho em xem mắt ngày mai luôn đi!”

10

Lần xem mắt này, tôi đến với tâm thế muốn làm quen một cao thủ đầu tư.

Không ngờ, ngay lần đầu gặp mặt, tôi thật sự bị anh ấy thu hút.

Hạ Lệnh Hành có ngoại hình nổi bật — kiểu có thể ra mắt làm nghệ sĩ ngay lập tức.

Nhưng anh ấy khác hẳn Trình Chiêu.

Trình Chiêu dù là diện mạo hay biểu cảm đều mang theo khí chất ngang tàng của tuổi trẻ.

Còn Hạ Lệnh Hành tuy nhìn vẫn còn trẻ nhưng ánh mắt lại bình tĩnh, cả người toát ra khí chất trầm ổn như một cán bộ già.

Tôi nghĩ người như anh ấy chắc ít nói, kiểu “một câu chấn vạn lời”.

Ai ngờ trong bữa cơm xem mắt kéo dài hơn một tiếng, lại là anh ấy nói nhiều nhất.

Anh nói chuyện mạch lạc, giọng điệu không quá nhanh cũng không quá chậm, âm thanh trầm thấp, đầy từ tính, khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác và bị cuốn theo câu chuyện.

“Tầm hiểu biết của anh rộng thật đấy, đúng là sinh viên ưu tú của Harvard!” Tôi không nhịn được mà khen ngợi.

Suốt buổi nói chuyện, tôi nói gì anh cũng bắt kịp, thậm chí tôi nhắc đến đề tài chuyên ngành của mình, anh vẫn có thể bàn luận, còn biết tên của mấy vị giáo sư nổi tiếng trong viện.

Ngay cả bài luận gần đây đang gây tranh cãi trong giới học thuật, anh cũng từng đọc qua.

“Anh không phải học tài chính sao? Sao cái gì cũng biết thế?” Tôi trợn tròn mắt.

“Làm đầu tư thì phải đọc nhiều một chút, cũng chỉ là xem tin tức mỗi ngày thôi.” Anh cười khiêm tốn.

“Hôm nay gặp anh em rất vui. Cũng hiểu ra đầu tư đúng là nước sâu, em không kiểm soát nổi, thôi không liều nữa.” Tôi bật cười.

“Không, ngược lại anh thấy em rất thông minh, phản ứng nhanh. Nếu thật sự theo nghề này, có khi còn làm nên chuyện lớn.”

“Thôi bỏ đi, em không đủ sức mà theo đuổi thứ đó.” Tôi xua tay.

“Nếu sau này có dự án đầu tư nào tốt, không cần nhiều vốn, anh rủ em cùng tham gia?”

“Tuyệt quá! Thế là em ôm được đùi vàng rồi!”

“Vậy... anh có thể có cơ hội tìm hiểu em nhiều hơn không?” Anh dò hỏi.

“Đương nhiên rồi. Buổi xem mắt này rất thành công. Cũng cảm ơn anh trai em đã chọn cho em một đối tượng tuyệt vời như vậy.”

Tôi thật sự có thiện cảm với anh ấy và cũng muốn tiếp tục tìm hiểu.

“Thật ra... anh muốn hỏi em, không thấy anh trông quen sao?”

Tôi chăm chú nhìn anh, quan sát kỹ khuôn mặt ấy, rồi nhíu mày:

“Anh nói vậy em cũng thấy có chút quen quen…”

“Chúng ta từng gặp rồi à?”

“Trường Trung học Kim Dương, sân thượng tòa nhà dạy học số 2.” Anh gợi ý.

Tôi bắt đầu lục lại ký ức, chốc lát sau thì bừng tỉnh:

“Anh là cái anh suýt làm chuyện dại dột đó!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...