Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Khi Bị Phản Bội
Chương 1
1
Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, tôi nhớ lại toàn bộ ký ức đã mất.
Tôi không phải là cô gái mất trí, lang thang trên phố, được Chu Lộ “cứu” và đem về nhà như anh ta vẫn kể.
Tôi là người thừa kế tương lai của tập đoàn Văn thị, chẳng qua gặp tai nạn xe nên mất trí nhớ mà thôi.
Chưa kịp tiêu hóa hết ký ức, giọng nói chói tai đã vang lên ngoài cửa:
“Dậy rồi thì mau vào bếp nấu cơm đi.”
Chu Ninh – cô em chồng đứng khoanh tay trước cửa, trừng mắt nhìn tôi.
“Chỉ bị ngã nhẹ một cái mà nằm cả buổi trời? Đừng nói là định bắt chẹt chị Thanh Thanh của tôi đấy nhé?”
Tôi vẫn nằm im, thì mẹ chồng Tống Hồng Mai cũng lật đật bước đến:
“Cô chỉ là đứa mồ côi, còn bày đặt ra vẻ thiên kim tiểu thư? A Lộ với Thanh Thanh sắp về rồi, còn không mau đi nấu cơm, để người ta đói à?”
Tôi lạnh giọng:
“Bà lo cho con trai với tiểu thanh mai của anh ta như vậy, sao không tự đi mà nấu?”
Mặt Tống Hồng Mai sầm xuống, tiến lại gần:
“Tôi là mẹ chồng cô đấy, con dâu dám sai mẹ chồng à? Còn biết điều hay không?”
Tôi từ từ ngồi dậy, đầu vẫn hơi choáng, nhưng giọng không chút khách khí:
“Cả nhà các người đều cụt tay hết hả? Có cần tôi liên hệ trung tâm hỗ trợ khuyết tật không?”
Bà ta tức đến đỏ mặt, vươn tay nhéo tai tôi.
Tôi đứng dậy, lập tức khóa tay bà ta ra sau lưng.
Tôi từng học võ tự vệ, dù mấy năm không luyện, xử lý một bà nội trợ năm mươi tuổi vẫn quá dễ.
“Á đau đau đau!”
Tống Hồng Mai hét lên, nước mắt nước mũi chảy ròng.
Tôi hất bà ta ra xa:
“Liệu cái miệng của bà cho kỹ vào.”
Chu Ninh vội đỡ mẹ, định nói gì nhưng bị ánh nhìn của tôi dọa cho cứng họng.
Tôi quay người vào bếp.
“Cô ta hôm nay nổi điên cái gì vậy?”
“Chờ anh về xử lý cô ta!”
Tôi mặc kệ tiếng rì rầm sau lưng, lục tủ lạnh kiếm đồ ăn.
Một ngày chưa có gì vào bụng, dù có tài sản nghìn tỷ, hiện tại cũng không bằng một bữa cơm nóng.
2
Vừa ăn xong thì có tiếng mở cửa.
Tiếp theo là giọng kể tội ầm ĩ của Chu Ninh và Tống Hồng Mai.
“Cơm đâu? Văn Dật Lam, nửa tiếng rồi, định để bọn này chết đói à?!”
Tôi bước ra khỏi bếp, giọng điệu mỉa mai của Chu Ninh đã vang lên.
“Đừng nói thế, chị dâu cũng vất vả mà.”
Lâm Thanh Thanh – tiểu thanh mai của Chu Lộ ra vẻ can ngăn, càng khiến Chu Ninh bốc hỏa:
“Cô ta vất vả? Ăn bám anh tôi, không đi làm, chỉ làm chút việc nhà mà cũng gọi là vất vả?”
Làm chút việc nhà?
Hai năm qua, tôi tự nguyện làm tất cả việc trong biệt thự ba tầng nhà họ Chu.
Cơm ba bữa, giặt giũ, dọn dẹp – đều một tay tôi lo.
Đến đồ của ba mẹ con họ cũng bắt tôi giặt tay.
Thuê người giúp việc làm từng ấy việc, lương tháng cũng phải chục triệu.
Vậy mà họ chưa bao giờ trả tôi một đồng.
Tôi ăn đồ thừa, mặc đồ cũ Chu Ninh bỏ đi.
Mà còn dám nói là "nuôi tôi"?
Tôi liếc cô ta:
“Muốn ăn thì tự đi mà nấu.”
“Chị dâu, em biết chị giận em… nhưng sáng nay em thật sự không cố ý đẩy chị đâu.”
Lâm Thanh Thanh tỏ vẻ áy náy.
Sáng nay, khi cô ta đến nhà, chúng tôi xảy ra va chạm, tôi bị đẩy ngã lăn xuống bậc thang.
“Văn Dật Lam, là do cô tự ngã, đừng có vu khống Thanh Thanh.”
Chu Lộ lạnh lùng nói.
Tôi cười nhạt trong bụng.
Té xuống cầu thang mà lại là “ngã về phía trước, đập thẳng đầu xuống”? Anh mù thật rồi.
Chỉ có tôi của trước đây – đầu óc có vấn đề – mới không nhận ra bộ mặt thật của anh.
Tôi kìm lại cơn muốn trợn trắng mắt, bước tới, nắm lấy tay Lâm Thanh Thanh:
“Dù rõ là cô cố tình, nhưng tôi không trách cô. Tôi còn phải cảm ơn mới đúng.”
Không có cú đẩy đó, chưa biết bao giờ tôi mới tỉnh ra.
“Coi như quà đáp lễ – cái tên tra nam này cùng cả nhà ‘tinh hoa’ của anh ta, xin nhường cho cô.”
“Văn Dật Lam, cô bị đập đầu lú luôn rồi à?”
Chu Lộ không thể tin nổi.
“Tôi không lú, mà là tỉnh rồi.”
“Tôi muốn ly hôn, nhường vị trí chính thất lại cho tiểu thanh mai của anh. Chu Lộ, vui không?”
Ba người phụ nữ trên bàn ăn – mẹ chồng, em chồng và Lâm Thanh Thanh – đều vui ra mặt.
Chỉ mình Chu Lộ biến sắc:
“Không được! Chúng ta không thể ly hôn!”
“Cô đừng có bốc đồng. Cô chẳng có ký ức gì, không có tôi thì cô đi đâu?”
Tất nhiên là về thừa kế tài sản nghìn tỷ rồi.
Nhưng câu đó, tôi không dại gì nói ra.
“Đi đâu cũng tốt hơn ở đây.”
Thấy tôi thực sự muốn đi, Chu Lộ lập tức đổi giọng:
“Dật Lam, em biết trong lòng anh chỉ có em. Anh và Lâm Thanh Thanh chỉ là… anh em tốt thôi.”
Tôi liếc cái túi hàng hiệu trong tay Lâm Thanh Thanh – tay cô ta nắm chặt, mặt cắt không còn giọt máu.
“Vậy anh hào phóng thật, mua túi mười vạn cho ‘em gái’. Mà Chu Ninh – em gái ruột – còn chưa có cái nào quá hai vạn đúng không?”
“Anh tôi với chị Thanh Thanh thân nhau thôi, chị biết gì mà nói.”
Chu Ninh trừng mắt, nhưng không kìm được liếc cái túi trên tay Lâm Thanh Thanh, ánh mắt càng nhìn càng ghen tị.
“Dật Lam, em trước đây ngoan lắm, sao giờ vô lý thế này?”
Tôi buồn cười thật sự.
Nếu anh ta lấy một cô mất trí, sợ hãi, nhu nhược, không dám phản kháng ra làm chuẩn, thì đúng rồi – trên đời chắc chẳng ai "ngoan" được như tôi nữa đâu.
“Cô là bà nội trợ không nghề nghiệp, rời khỏi nhà họ Chu thì đi đâu sống? Ở lại đi, tôi không chấp chuyện cô nổi cáu.”
Thấy anh ta giơ tay định đặt lên vai tôi, tôi né người, giơ chân đá thẳng:
“Đừng có chạm vào tôi. Biến.”
Chu Lộ ôm bụng nằm bẹp dưới đất, mắt mở to nhìn tôi không thể tin nổi.
Tôi quay đầu liếc một cái.
Không phải để ngắm vẻ mặt đau đớn của anh ta.
Mà là để nhớ kỹ – căn biệt thự này do tôi bỏ tiền mua, sớm muộn gì tôi cũng lấy lại.
3
Hai năm trước, tôi tham dự một buổi tiệc ở Tây Thành, trên đường thì gặp tai nạn xe.
Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong nhà họ Chu, mất toàn bộ ký ức.
Chu Lộ nói rằng khi nhìn thấy tôi, tôi ăn mặc rách rưới, bất tỉnh bên vệ đường.
Anh ta tự nhận mình là ân nhân cứu mạng, còn nói có thiện cảm với tôi, lại kể cha đang lâm trọng bệnh, trước khi mất chỉ mong được thấy anh ta kết hôn.
Khi đó tôi bị chấn động não nặng, đầu óc không tỉnh táo, bị anh ta nửa gạt nửa ép mà đăng ký kết hôn.
Anh ta không cho tôi ra ngoài đi làm, mẹ và em gái anh ta thì chuyên gây chuyện với tôi.
Thế nên bao lâu nay, tôi chưa từng có thời gian để nghi ngờ câu chuyện đầy sơ hở đó.
Ví dụ như, khi tôi vừa đến nhà họ Chu, nơi ở chỉ là căn hộ hai phòng một sảnh, vậy mà chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã chuyển vào biệt thự ba tầng.
Lại ví như lúc mới quen nhau, Chu Lộ là một nhân viên văn phòng đi làm chín giờ sáng về năm giờ chiều.
Nửa tháng sau, anh ta dễ dàng rút ra năm trăm vạn để khởi nghiệp.
Khi đó tôi chỉ hơi thấy kỳ lạ một chút.
Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu rõ lý do rồi.
Tiền mua biệt thự và tiền khởi nghiệp của anh ta, đều là lấy từ tôi mà ra.
Lúc xảy ra tai nạn, tôi đeo trang sức trị giá hàng chục triệu, còn cầm trên tay món quà mừng có giá trị cao hơn thế.
Chu Lộ mang tôi đi là vì lòng tham trỗi dậy khi thấy tiền tài.
Sau đó gạt tôi kết hôn, cũng không phải vì có tình cảm, mà là thấy tôi mất trí nhớ nên muốn lợi dụng quan hệ hôn nhân để khống chế tôi, trục lợi nhiều hơn nữa.
Không chừng anh ta còn ôm giấc mộng — kiểm soát được tôi là sẽ chiếm trọn được cả gia sản nhà họ Văn.
May mà nhờ cú đẩy của cô tiểu thanh mai, tôi đã khôi phục ký ức, sắp sửa trở về tiếp quản sản nghiệp, còn anh ta… định sẵn sẽ bị đá ra khỏi nhà, và nhận lấy cơn giận dữ của tôi.
4
Lúc rời khỏi biệt thự, tôi chỉ mang theo một chiếc điện thoại.
Hai tiếng sau, tôi đã ở trong khách sạn xa hoa bậc nhất Tây Thành.
“Văn tổng, hai năm trước lúc chúng tôi tới nơi, trong xe đã không còn ai. Hai năm qua, chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm quanh khu vực, nhưng không có tin tức gì. May mà giờ chị đã trở lại.”
Người đang đứng trước mặt báo cáo là trợ lý của tôi – Sở Vụ.
Cô ấy không giấu được vẻ kích động.
“Chuyện đó để tôi về hẵng nói, tôi cần cô giúp tôi liên hệ một luật sư giỏi.”
Thời gian đã quá lâu, sự thật năm đó rất khó điều tra lại.
Nhưng có chuyện còn quan trọng hơn – là nhanh chóng xử lý gia đình Chu Lộ, rồi quay về Đông Thành.
“Luật sư chuyên về mảng nào?”
“Ly hôn, hình sự.”
Sở Vụ thoáng dao động một chút, rồi gật đầu đáp ứng.
Chưa đầy một tiếng sau, tôi và luật sư giỏi nhất Tây Thành đã ngồi đối diện nhau ở bàn ăn.
Tôi kể sơ qua tình hình, rồi nêu rõ yêu cầu:
Phải ly hôn càng sớm càng tốt.
Ngoài ra, những gì Chu Lộ lấy từ tôi đều phải trả lại, đồng thời phải giữ lại khả năng truy cứu trách nhiệm hình sự.
Việc ép buộc kết hôn rất khó xác định, mà dù có xử được thì mức phạt cũng không đáng là bao.
Nhưng ăn cắp hoặc cướp đoạt tài sản lên tới hàng chục triệu thì lại là chuyện khác.
Tội danh này, đủ khiến Chu Lộ vào tù ngồi mười năm trở lên.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và luật sư Phương diễn ra suôn sẻ.
Cho đến khi sắp kết thúc, tôi gặp lại mẹ con nhà họ Chu cùng Lâm Thanh Thanh.