Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Khi Bị Phản Bội
Chương 2
5
“Hay cho cô Văn Dật Lam! Tôi nói tại sao dám bỏ nhà đi, thì ra là dụ dỗ đàn ông bên ngoài!”
Tống Hồng Mai hùng hổ bước đến, mặt mũi vặn vẹo vì tức giận.
Tôi làm bộ như muốn vặn tay bà ta, bà lập tức khựng lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn tôi.
“Đây là nhà hàng đấy, cô còn dám ra tay?”
Bà ta liếc nhìn xung quanh, rồi chộp lấy ly nước trên chiếc xe đẩy gần đó hắt thẳng về phía tôi:
“Không chịu về nhà còn ra ngoài mèo mỡ! Năm đó quyến rũ con trai tôi, tôi đã biết cô chẳng phải loại an phận gì!”
Tôi phản xạ theo bản năng, nhấc chiếc đĩa trước mặt lên chắn lại.
Giọt nước không rơi trúng người tôi giọt nào.
Có điều, miếng bít tết thì bay vút lên theo đường cong hoàn hảo, rồi đáp thẳng xuống đầu Chu Ninh.
“Aaaa — Văn Dật Lam, chị dám đánh tôi?!”
Chu Ninh thét lên một tiếng chói tai.
“Nói cho logic một chút đi. Là mẹ cô ta ra tay trước, tôi cùng lắm chỉ gọi là mượn hoa kính Phật.”
Nước sốt từ miếng bít tết chảy dài theo mái tóc cô ta. Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Chu Ninh tức đến run người, còn Tống Hồng Mai thì gào lên:
“Mọi người tới mà xem! Con dâu lăng loàn còn đánh cả mẹ chồng với em chồng!”
Không ít thực khách bắt đầu liếc mắt nhìn về phía này.
“Nói gì vậy? Con dâu tốt mà bà thích chẳng phải đang đứng cạnh bà sao?”
Tống Hồng Mai trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy căm phẫn:
“Đừng nói là con trai tôi còn chưa ly hôn với cô. Dù có ly hôn rồi, cô cũng không có quyền tìm người khác!”
Tôi cười khẩy.
Chẳng lẽ bà ta còn muốn tôi giữ tiết vì Chu Lộ chắc? Thời nào rồi?
“Cười gì mà cười? Mau theo chúng tôi về! Đừng có mất mặt ở đây!”
Chu Ninh vừa lau đầu vừa trừng tôi.
“Con trai tôi cứu mạng cô! Cô không biết ơn thì thôi, còn không chịu ở lại trả nghĩa hầu hạ nhà chúng tôi?!”
Thấy tôi không động tĩnh, bà ta dang hai tay chặn đường:
“Con trai tôi tốt bụng nhất thời, mới nhặt về đứa vong ân phụ nghĩa như cô! Ngày thường nó cực khổ kiếm tiền, cho cô ăn ngon mặc đẹp. Cô thì ăn không ngồi rồi đã đành, lại còn là con gà mái không biết đẻ trứng! Giờ lại còn dụ dỗ đàn ông khác!”
“Tôi nói cho cô biết, A Lộ sắp đến rồi! Cô và cái thằng trai kia đừng hòng chạy!”
Nhưng bảo vệ nhà hàng tới còn nhanh hơn Chu Lộ.
Chỉ là bất kể họ khuyên thế nào, Tống Hồng Mai cũng không chịu rời đi.
“Hôm nay tôi phải dạy cho con tiện nhân này một bài học! Ai đến cũng vô ích!”
Tống Hồng Mai gào vào mặt quản lý nhà hàng.
Ngay lúc đó, Chu Lộ bước từ ngoài vào.
“Mẹ, sao mẹ với em còn chưa vào? Đừng để ông chủ Lưu đợi lâu, con còn phải thuyết phục ông ấy đầu tư.”
“A Lộ, con nhìn xem chị con bị cô ta bắt nạt đến thế nào rồi! Mau ly hôn với cô ta đi!”
Chu Lộ không lên tiếng, Tống Hồng Mai lập tức nước mắt lưng tròng:
“Sao tôi khổ thế này, con trai bị hồ ly tinh không biết đẻ mê hoặc. Ông ơi, tôi có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Chu quá ——”
Chu Lộ sa sầm mặt, tôi liền chậm rãi tiếp lời:
“Bà họ Tống, liên quan gì tới tổ tông nhà họ Chu?”
Tiếng gào khóc của Tống Hồng Mai nghẹn lại trong cổ họng, giơ tay chỉ tôi mà không nói nổi thành lời.
Chu Lộ cau mày nhìn tôi:
“Văn Dật Lam, mẹ tôi đã vất vả nuôi nấng tôi khôn lớn. Cô không hiếu thảo thì thôi, sao có thể nói chuyện với bà như thế?”
“Bà ấy nuôi là nuôi anh, chứ có phải tôi đâu.”
“Hơn nữa, bà ấy nuôi lớn hai anh em các người, để rồi hai người có cơ hội tàn phá đời tôi. Phải gọi là đại ân đại oán mới đúng đấy.”
Tống Hồng Mai tức đến mức loạng choạng, ngã thẳng xuống đất.
Tôi liếc nhìn Chu Lộ:
“Không mau đỡ mẹ anh dậy đưa đi bệnh viện kiểm tra đi. Đừng để bà bị tắc mạch máu lâu ngày rồi lẫn mất.”
Chu Lộ giận dữ lao đến định ra tay, tôi nhấc chân đá một cú cảnh cáo.
Hôm nay tôi mang giày cao gót, sức sát thương không thể so với dép lê.
6
“Chu lão đệ, sao cậu còn chưa vào?”
Cánh cửa phòng bao phía sau mở ra, một giọng nói bực bội vang lên.
Sắc mặt Chu Lộ lập tức thay đổi, anh ta nhanh chân bước tới, cười nịnh nọt rồi đứng chắn ngay phía sau lưng tôi, che tầm nhìn của tôi về phía người kia.
“Anh Lưu, để anh chê cười rồi. Mẹ em không may bị người ta va phải, không có gì nghiêm trọng đâu, em vào ngay đây.”
Tôi không thể để anh ta bóp méo sự thật trắng trợn như vậy.
Nhưng tôi vừa bước sang trái, Chu Lộ cũng nhích sang trái. Tôi bước sang phải, anh ta cũng lập tức chắn sang phải. Anh ta nhất quyết không để tôi tiến lên, còn cố kéo người tên Lưu kia vào phòng trước.
Phía sau, Chu Ninh kéo tay tôi lại, giọng điệu khinh thường:
“Đó là đối tác làm ăn của anh tôi đấy, chị thì biết gì, qua đó làm gì? Chị còn chưa mất mặt đủ à? Mau trốn đi, để người ta thấy rồi khiến anh tôi mất khoản đầu tư, bọn tôi không tha cho chị đâu.”
Tôi chẳng thèm quan tâm đến Chu Ninh.
Biểu hiện của Chu Lộ rất khả nghi.
Anh ta càng không muốn tôi gặp, thì tôi càng phải gặp cho bằng được.
“Giám đốc Lưu, lâu rồi không gặp.”
Tôi đứng sau lưng Chu Lộ, cất cao giọng gọi, đánh cược rằng tôi đã từng gặp người đàn ông đó.
Quả nhiên, ông ta bước tới.
Vẻ khó chịu ban đầu của ông ta lập tức biến thành kinh ngạc rồi nịnh nọt, cái đầu ngẩng cao cũng lập tức cúi xuống, đưa tay ra chào tôi:
“Văn tổng! Tôi từng gặp cô trong tiệc nhà họ Chu, không ngờ cô còn nhớ đến tôi.”
Bảo sao Chu Lộ không muốn tôi chạm mặt ông ta — thì ra là người quen của tôi.
Tôi liếc qua khuôn mặt trắng bệch của Chu Lộ, nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn.
“Giám đốc Lưu, ông quen chị dâu tôi sao?”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng.
Giám đốc Lưu khựng lại một chút, ánh mắt nhìn Chu Lộ rõ ràng nóng lên vài phần.
“Chu lão đệ, cậu thế này không được rồi. Chuyện tốt như thế mà giấu cả anh Lưu này.”
“Tôi còn không biết tương lai Chu phu nhân lại có một ông anh trai đấy.”
Tiếng tôi và ông ta đồng thời vang lên.
Sắc mặt giám đốc Lưu lập tức trở nên thú vị, bàn tay định đặt lên vai Chu Lộ cũng thu về, còn tiện tay phủi phủi bụi trên áo.
Ánh mắt ông ta nhìn Chu Lộ và Lâm Thanh Thanh trở nên khó đoán, cười khan vài tiếng rồi quay sang tôi:
“Không cần để ý bọn họ. Khó lắm mới gặp lại Văn tổng, để tôi mời cô một bữa cơm nhé?”
Lời này rõ ràng là muốn bỏ rơi Chu Lộ.
Tôi vừa định gật đầu, thì Chu Ninh lên tiếng:
“Giám đốc Lưu, đừng để cô ta lừa ông. Cô ta chỉ là bà nội trợ thôi, làm gì mà tổng với giám!”
Cô ta liếc tôi một cái đầy khinh bỉ, rồi quay sang lấy lòng giám đốc Lưu:
“Cô ta hám danh, lại hay nói dối, ông đừng tin lời cô ta.”
Mặt giám đốc Lưu lập tức sầm xuống:
“Con bé này ăn nói kiểu gì vậy? Chu tổng, đây là cách nhà anh dạy con à? Xem ra hợp tác của chúng ta phải cân nhắc lại rồi.”
Chu Lộ không còn tâm trí đâu mà để ý đến ông ta nữa, hoảng hốt nhìn tôi:
“Em nhớ ra rồi sao?”
Anh ta há miệng, lắp bắp không nói được gì, rồi đột nhiên nhìn tôi tha thiết:
“Lam Lam, một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình. Chúng ta đã là vợ chồng gần hai năm rồi, sao em có thể tuyệt tình như vậy?”
Thấy anh ta đóng vai nạn nhân, giả vờ thâm tình, tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Chúng ta thành vợ chồng thế nào, anh tự biết rõ nhất. Ơn đó, cho anh đấy, anh có muốn không?”
“Chu Lộ, chỉ cần tôi còn ở đây, anh đừng mơ mộng làm cái gọi là Chu tổng gì đó nữa.”
Tôi liếc sang thân thể đang loạng choạng của anh ta, khẽ bật cười lạnh.
Mới vậy đã chịu không nổi, sau này còn sống sao nổi nữa đây?
7
Kể từ hôm đó, tôi tung tin ra khắp Tây Thành.
Chu Lộ không còn tìm được nhà đầu tư mới, ngay cả mấy người cũ cũng bắt đầu rút vốn.
Có lẽ, trước khi anh ta vào tù, công ty của anh ta đã phá sản rồi.
Tôi giao toàn quyền việc kiện Chu Lộ cho luật sư Phương xử lý.
Đồng thời, tôi cũng cử người âm thầm theo dõi anh ta.
Trước đây, tôi cứ ngỡ anh ta tình cờ nhặt được tôi.
Nhưng nhìn cái cách anh ta cố ngăn tôi gặp giám đốc Lưu, rõ ràng là biết tôi là ai, thậm chí còn hiểu cả mối quan hệ trong giới của tôi.
Chuyện đó, một nhân viên văn phòng bình thường không thể làm được.
Vì thế, tôi dặn luật sư Phương phải dồn ép từng bước.
Bị dồn đến chân tường, kiểu gì anh ta cũng phải liên lạc với kẻ chủ mưu đứng sau.
Lúc này, tôi đã trở về Đông Thành và gặp được ông nội.
“Cháu bình an trở về là tốt rồi.”
Giọng ông nghẹn ngào.
Tôi nhìn ông, lòng chợt chùng xuống.
Ba mẹ tôi mất sớm vì tai nạn, ông nội vất vả nuôi tôi lớn, nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Vừa phải lo chuyện của tập đoàn, vừa phải canh cánh vì sự an nguy của tôi, khuôn mặt vốn đã già nua của ông lại thêm mấy nếp nhăn.
“Ông yên tâm, cháu không sao. Dù kẻ đứng sau là ai, cháu nhất định sẽ bắt hắn trả giá.”