Thuỷ Triều Lên – Bánh Matcha Ngàn Lớp

Chương 2



Vẫn chưa hài lòng.


Anh lật mặt trong áo vest lại.


Lót lớp lót mềm mại lên mặt ghế.


Tôi thản nhiên ngồi xuống, sắc mặt không đổi.


Liếm đôi môi khô khốc, còn chưa kịp lên tiếng.


Một ly trà nóng đã được đưa đến bên môi tôi.


Mọi người nhìn nhau đầy bối rối.


Mấy kẻ vừa mới tâng bốc, lúc này chỉ mong nuốt lại những lời nói vừa rồi.


Ánh mắt Giang Triều đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đang tối sầm của Trì Dục.


Anh nở nụ cười đầy giễu cợt.


“Phế vật, không có bản lĩnh thì nói thẳng.”


Chọc tức xong, anh còn bảo người sắp xếp thêm một chỗ ngồi cho Trì Dục.


Ngay đối diện với chỗ chúng tôi.


Giang Triều vốn đã quen giám sát tôi ăn cơm ở nhà.


Lúc này càng hầu hạ đến tận răng.


Bóc tôm, gỡ xương cá.


Chỉ cần tôi liếc mắt nhìn món nào.


Ngay sau đó, món ấy sẽ lập tức được gắp vào bát tôi.


Tôi đang ăn thì cau mày lại.


Anh liền thản nhiên gắp đi món mà tôi không ưa.


Suốt cả bữa cơm, tôi không nói nổi một câu.


Giang Triều chơi chán rồi, tâm trạng cũng khá hơn.


“Trừ ba kẻ không biết nói chuyện kia, các hạng mục còn lại đều có thể đưa lên bàn tôi.”


Mọi người vui mừng khôn xiết, vội vàng nhét bản kế hoạch vào tay trợ lý vốn nãy giờ chẳng mấy ai quan tâm.


Vừa nhét vừa nói những lời chúc như “trăm năm hạnh phúc”, “đầu bạc răng long”.


Họ rất biết điều, thấy Giang Triều không muốn ứng phó.


Nói xong, để lại tài liệu rồi tìm cớ rút lui.


Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.


Chỉ còn một kẻ không biết điều vẫn chưa rời đi.


Trì Dục bước đến trước mặt tôi.


Đẩy gọng kính, mỉm cười ôn hoà.


“Thanh Thanh, dì Diệp vừa nhắn cho anh, nói nấu canh giải rượu cho anh.”


Dưới ánh mắt như muốn bóp nát ly thuỷ tinh của Giang Triều, anh vẫn nói tiếp:


“Dì còn bảo, tối nay sẽ định luôn chuyện hôn sự của chúng ta…”


Tim tôi khựng lại một nhịp, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Giang Triều.


Anh vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói kia.


Nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.


“Giang Triều, nghe tôi giải thích…”


“Thanh mai trúc mã, lại còn có hôn ước.” Giang Triều bật cười lạnh lùng, cắt ngang lời tôi. “Người ngoài không biết lại tưởng tôi hạ tiện đến mức tranh làm kẻ thứ ba.”


Nói xong, anh ném lại câu đó rồi đùng đùng rời đi.


Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.


Trì Dục nhíu mày: “Anh ta luôn đối xử với em như vậy sao?”


“Thanh Thanh, anh đã trở về rồi, em không cần phải tiếp tục nhẫn nhịn tính khí tồi tệ đó nữa”


Rầm


Câu nói còn chưa dứt, cửa phòng bị đá mạnh một cú.


Nhân viên phục vụ rụt rè bước vào.


“Sếp yêu cầu chúng tôi dọn dẹp phòng… Mong, mong hai người nhanh chóng rời đi.”


Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Giang Triều gây ra chuyện này.


Tôi vội vàng chạy theo để giải thích.


Nhưng vẫn chậm một bước.


Trên con đường vắng, chỉ còn tiếng động cơ siêu xe gào rú lao đi.


Trì Dục thấy thế liền đề nghị: “Anh đưa em về nhé.”


Tôi chống tay lên trán, trong giọng nói lộ rõ sự bực dọc khó giấu.


“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh có tư cách gì đi khiêu khích anh ấy?”


“Thanh Thanh đang lo cho anh sao?”


“Trì Dục!” Tôi hoàn toàn bị chọc giận.


Thế nhưng anh ta vẫn thản nhiên cười.


“Đi thôi, tài xế đến rồi, về rồi nói tiếp.”


5

Cả đoạn đường yên lặng không một tiếng động.


Cho đến khi tôi phát hiện dưới khu chung cư cũ kỹ.


Có một chiếc xe sang không nên xuất hiện ở đây đang đỗ lại.


Tôi vội vàng bước thật nhanh lên lầu.


Từ xa đã thấy cửa nhà mở toang.


“Mẹ! Mẹ, mẹ…”


Giang Triều tựa người vào khung cửa, lười biếng nhìn về phía sau tôi.


“Chậm quá, canh giải rượu tôi uống xong từ đời nào rồi.”


Trì Dục chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, dừng lại.


“Cô ấy ngồi trong xe, đi chậm một chút cho an toàn.”


Sắc mặt Giang Triều lập tức tối sầm lại.


Đúng lúc đó, mẹ tôi dò dẫm bước ra khỏi phòng.


“Là Thanh Thanh về rồi à?”


Tôi vội bước tới đỡ bà.


“Mẹ, mắt mẹ không tốt, đừng nấu canh nữa.”


Mẹ tôi rút tay lại: “Nói gì kỳ vậy, đâu phải nấu cho con uống.”


Nói xong, bà quay đầu, cười rạng rỡ với Giang Triều.


“Tiểu Dục à, trong nồi còn canh đấy, dì múc thêm cho con một bát nhé.”


“Canh giải rượu dì nấu đảm bảo con ngủ ngon một đêm, sáng dậy không đau đầu tí nào.”


Câu đó vừa dứt, hành lang bỗng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.


Bà không nhận ra có gì bất thường, vẫn tiếp tục nói:


“À đúng rồi, còn chưa biết ai đến vậy? Là đồng nghiệp của Thanh Thanh à?”


“Mắt dì kém, đến tối là chẳng thấy gì cả, thông cảm nhé.”


Trì Dục không nhịn được bật cười khẽ.


Sải chân bước tới đứng cạnh mẹ tôi.


“Dì Diệp, con đây nè.”


Anh ta vừa nói vừa quay sang nhìn Giang Triều.


“Còn người đứng cạnh dì, chắc là đồng nghiệp của Thanh Thanh rồi.”


Các đốt ngón tay Giang Triều siết chặt khung cửa đến trắng bệch.


Nhìn là biết cả người anh sắp phát nổ.


Tôi vội chen qua, kéo mẹ ra khỏi hai người họ.


“Không phải đồng nghiệp!”


Tôi nắm chặt tay Giang Triều.


“Mẹ, đây là bạn trai con – Giang Triều.”


Mẹ tôi sững người vài giây, rồi mới hoàn hồn lại.


“Tiểu Giang hả?”


“Khuya vậy rồi, cảm ơn con đã đưa Thanh Thanh về.”


Bà bỗng trở nên xa cách.


“Trời cũng không còn sớm, đêm hôm khuya khoắt bất tiện tiếp đãi, hay con về trước đi nhé.”


Giang Triều đứng yên tại chỗ, cứng đờ cả người.


Thì ra sự tiếp đãi nồng nhiệt lúc trước.


Là vì bị hiểu lầm thành Trì Dục?


Anh vò mạnh đầu, cố đè nén cơn giận.


Gắng sức khiến giọng nói nghe có vẻ bình thường.


“Dì, vậy con xin phép về trước.”


Anh nói xong liền quay sang tôi: “Thanh Thanh, tiễn tôi xuống dưới.”


Tôi vừa định gật đầu, mẹ tôi đã vội chắn ngang trước mặt.


“Hình như mẹ quên tắt bếp, Thanh Thanh đi xem giúp mẹ.”


Dưới ánh đèn, khuôn mặt Giang Triều càng trở nên tái nhợt đến đáng sợ.


Yết hầu trượt lên xuống, ánh mắt anh gắt gao khóa chặt lấy tôi.


Chờ tôi đưa ra câu trả lời.


Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn anh.


Quay người bước vào nhà.


Sau lưng, Giang Triều cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật ra một tiếng chửi thô.


“Khốn kiếp.”


“Diệp Thanh Thanh, em giỏi lắm.”


……


Quả nhiên trên bếp lửa đã được tắt rồi.


Tôi bật lại bếp, hâm nóng phần canh còn sót lại trong nồi.


Điện thoại trong túi không ngừng rung lên.


【Em không tiễn tôi, tôi không giận.】


【Thật đấy, không cần an ủi tôi đâu. Hôm nay tôi đến đột ngột, đúng là không đúng.】


【Thanh mai trúc mã, người mẹ nào cũng thấy yên tâm hơn, tôi hiểu mà.】


【Canh giải rượu ấy mà, đắng ngắt khó uống, để cái tên họ Trì kia uống luôn đi!】


【Thôi khỏi nói nữa, càng nói càng thấy mình nhỏ mọn.】


Vậy là… không giận thật sao?


Không biết Trì Dục đã nói gì với mẹ tôi.


Đến lúc anh ta chuẩn bị rời đi, cũng đã qua một tiếng đồng hồ.


Mẹ tôi gọi tôi ra tiễn anh.


“Anh ta ở ngay tầng dưới, tiễn làm gì nữa?”


Sắc mặt Trì Dục cứng lại.


“Đúng, tôi ở tầng dưới, khỏi cần tiễn.”


Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.


Nên khi mẹ tôi lên tiếng lần nữa, tôi không từ chối.


Ra ngoài, Trì Dục liền giải thích trước:


“Nhà dưới lâu không ở, phải dọn dẹp một chút.”


Anh ta nói vậy, tôi cũng không truy hỏi thêm.


Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.


Xuống tới nơi, tôi mới phát hiện Giang Triều vẫn chưa rời đi.


Anh thấy tôi và Trì Dục sóng vai đi xuống.


Sắc mặt lập tức lạnh như băng.


Không nói lời nào, ngồi vào xe.


Chiếc Bentley bạc lao vút đi trong tiếng gió đêm rít lên dữ dội.


Điện thoại rung lên hai cái.


【Diệp Thanh Thanh, trước khi tôi thấy được bài cảm nhận 9000 chữ, em đừng mong tôi mở miệng nói với em một câu nào.】


【Lần này mà tôi cúi đầu nữa thì tôi là chó!】


6

Kể từ ngày hôm đó.


Giang Triều không nhắn thêm một tin nào.


Cũng không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.


Chỉ có Trì Dục như không hiểu tiếng người, đuổi thế nào cũng không đi.


Để giảm tiếp xúc với anh ta.


Tôi nhờ hộ lý chăm sóc mẹ tôi nhiều hơn.


Bài cảm ngộ 9000 chữ còn chưa viết xong.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...