Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Thuỷ Triều Lên – Bánh Matcha Ngàn Lớp
Chương 5
Chứng kiến bóng lưng hai người chúng tôi rời đi, tay trong tay.
Trái tim Trì Dục quặn thắt.
Đau đến mức cả người như bị rút sạch sức lực.
Anh ta không thể trụ vững nữa, ôm lấy ngực, khom người xuống.
Một giọt nước mắt lăn qua khóe miệng.
Đắng chát.
Là vị của hối hận.
12
Hôm tổ chức lễ đính hôn.
Giang Triều nắm chặt tay tôi, như thể muốn dùng keo 502 dán tôi bên cạnh anh.
Chỉ cần Trì Dục vừa xuất hiện.
Anh lập tức chắn ngang giữa chúng tôi.
Không cho chúng tôi nhìn nhau lấy một giây.
“…Anh đang làm gì thế?”
Giang Triều đảo mắt cảnh giác khắp nơi: “Em đừng hỏi. Anh cứ có cảm giác Trì Dục vẫn còn chiêu gì chưa tung ra.”
Tôi bất lực ôm trán.
“Là tiệc đính hôn của anh ta đấy. Anh nghĩ anh ta định làm gì? Cướp vợ chắc? Hay định bỏ trốn cùng Đường Thanh Vận?”
Cuối cùng Giang Triều cũng dịu xuống.
Không ngờ tôi lại nói trúng thật.
Buổi lễ bắt đầu, nhưng cô dâu vẫn chưa xuất hiện.
Đèn trong hội trường đột ngột tắt phụt.
Màn hình lớn bắt đầu phát một đoạn video.
Là Đường Thanh Vận ghi hình ở sân bay.
“Trì Dục, tôi quyết định buông tay anh rồi.”
“Cũng chúc mừng anh, hoàn toàn được tự do.”
Nhà họ Đường không có phản ứng gì.
Như thể từ sớm đã đoán trước được chuyện cô ta sẽ bỏ trốn.
Tiếng bàn tán của quan khách vang khắp hội trường.
Chỉ là đối tượng bị chỉ trỏ không phải Đường Thanh Vận.
Mà là Trì Dục.
Từ hôm đó, Trì Dục biến mất suốt một thời gian dài.
Có người nói anh ta đi theo Đường Thanh Vận.
Cũng có người bảo Đường Thanh Vận đã để mắt đến một người đàn ông mới, Trì Dục bị thất sủng, nhà họ Đường tức giận đến mức phong sát anh ta trong giới.
Thực hư thế nào không ai rõ.
Nhưng tất cả đều không còn liên quan đến tôi nữa.
Vì tôi đã được Giang Triều cầu hôn.
13
Tôi cầu hôn vào đúng ngày Giang Triều đi công tác trở về.
Giang Triều vừa bước vào cửa đã bị bắn pháo kim tuyến đầy người.
Nhìn quanh căn phòng đầy ắp bạn bè, sắc mặt anh lúc đỏ lúc tím.
Chẳng phân biệt được rốt cuộc là đang vui hay đang tức.
Giang Triều u oán trừng mắt nhìn tôi.
Nín một lúc lâu, mới từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhẫn.
“Em có đoán được vì sao anh đột ngột đi công tác không?”
Nửa năm trước, anh đã nhờ người thiết kế riêng nhẫn.
Kế hoạch cầu hôn là anh chỉnh sửa cả chục lần mới chốt được.
Vậy mà giờ đây, anh vừa lấy cớ công tác lén lút đem nhẫn về.
Đã phát hiện bạn gái của mình… lại cầu hôn anh trước!
Vậy thì còn lý lẽ nào nữa không?
Nửa năm công sức của anh tính là gì?
Biết bao nhiêu ý tưởng lướt qua trong đầu.
Nhưng điều duy nhất còn đọng lại trong lòng Giang Triều là:
— Cô ấy yêu tôi rất nhiều.
“Tôi là người có nhiều khuyết điểm, bướng bỉnh, hay do dự, gặp chuyện thì không nói, còn luôn tỏ vẻ thanh cao…”
Tôi tiến lên, mở chiếc hộp nhẫn đang được Giang Triều nâng trong tay.
“Cảm ơn anh đã luôn bao dung em.”
Tôi đeo nhẫn vào ngón áp út tay phải của mình.
Ngửa bàn tay, mỉm cười nói:
“Tình yêu là chuyện của hai người, nên lần này, để em chủ động.”
Đường nét môi của Giang Triều cứng lại, anh nắm lấy tay tôi.
Ngón tay anh vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn, từ tốn tháo ra.
Mọi người xung quanh đều nín thở.
Tôi giơ tay bất động, lặng lẽ nhìn anh.
Giang Triều không nhịn nổi nữa, gầm lên:
“Ai chẳng có vài khuyết điểm!”
“Cơ hội chủ động nhiều như thế, sao em lại chọn đúng lúc này hả!”
“Có ai lại tự đeo nhẫn cho mình đâu!”
Vừa nói dứt lời thì rầm một tiếng.
Giang Triều gấp đến mức quỳ cả hai chân xuống đất, dọa cả phòng giật mình.
“Diệp Thanh Thanh.”
Anh điều chỉnh lại, quỳ một chân xuống.
Ngẩng đầu, nghiêm túc nói nốt lời còn dang dở:
“Em có bằng lòng lấy anh không?”
“Em bằng lòng.”
14
Tối hôm đó, tôi đã dịu giọng dỗ dành hết lời.
Giang Triều vẫn cứ cứng đầu bắt tôi phải chủ động.
Anh lười biếng ôm chặt lấy eo tôi, khe khẽ hừ hừ:
“Tình yêu là chuyện của hai người, chuyện này cũng vậy.”
“Ngày thường đều là anh làm, hôm nay đến lượt em tự mình làm đi.”
Tôi: “…”
Thôi kệ, chiều anh một lần vậy.
Hai lần cũng được.
Ba lần thì...!
“Giang Triều!”
“Vợ ơi, thật sự là lần cuối cùng rồi!”
Phiên ngoại: Giang Triều
Có một khoảnh khắc nào đó, Giang Triều đột nhiên không cảm nhận được hiện thực của thế giới này.
Mười tám năm qua, mọi thứ với anh đều dễ như trở bàn tay.
Anh không thiếu tiền, cũng không thiếu tình thương.
Những thứ mà người khác phấn đấu cả đời còn chưa chắc có được.
Anh vừa sinh ra đã nắm trong tay.
Và rồi, anh mắc bệnh.
Anh không tìm thấy ý nghĩa của việc sống.
Bác sĩ tâm lý nghe xong những “phiền não kiểu Versaille” của anh.
Ôm cơn tức sắp bốc khói mà đưa ra một lời khuyên:
— Hãy đi cảm nhận cuộc sống thực sự.
Đúng lúc đó, có động đất xảy ra.
Anh bất chấp sự phản đối của cha mẹ, lên trực thăng cứu trợ mang vật tư cứu trợ do nhà họ Giang quyên tặng.
Và tại nơi đó, anh gặp được Diệp Thanh Thanh.
Lúc ấy, Diệp Thanh Thanh theo đài truyền hình đến thực tập, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của anh.
Cô nửa ngồi nửa quỳ, ôm lấy đám trẻ con đang khóc nức nở.
Nhẹ nhàng kể chuyện cổ tích cho chúng nghe.
Cô là thực tập sinh.
Những nơi nguy hiểm không được phép đến, chuyện quan trọng cũng không đến lượt cô làm.
Nhiệm vụ duy nhất chính là trông trẻ.
Đứa này nối tiếp đứa kia được đưa tới chỗ cô.
Chân tê rần, cổ họng khản đặc.
Nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn vẹn nguyên.
Giang Triều tiến tới, đưa cho cô chai nước đã bị anh nắm nóng cả tay.
“Để tôi giúp cô nhé.”
……
Lần tái ngộ sau đó, là ở trường học.
Trái tim anh còn nhận ra cô nhanh hơn cả đôi mắt.
Nhất kiến chung tình, tái kiến tâm động.
Ba lần gặp mặt… thì phát hiện người trong lòng đã có bạn trai.
Anh tìm hiểu, biết hai người họ là thanh mai trúc mã.
Cặp đôi nổi tiếng của trường.
Anh chệch choạc, lệch lạc.
Bác sĩ tâm lý nói với anh:
“Thiếu gia, chúc mừng. Cậu đã khỏi bệnh rồi.”
Ha.
Giang Triều lạnh lùng đáp lại:
“Tôi lại mất ngủ.”
Thực ra sau lần cứu trợ thiên tai ấy, Giang Triều bắt đầu bị mất ngủ triền miên.
Trong giấc mơ, anh luôn thấy cảnh tượng ngày hôm đó.
Mặt đất nứt ra như miệng quái thú khổng lồ.
Nuốt chửng từng sinh mạng tươi trẻ.
Cho đến một ngày, anh nghe được giọng nói quen thuộc qua loa phát thanh trong trường.
Đêm hôm ấy, nụ cười rạng rỡ kia đã xua tan ác mộng trong anh.
Sáng hôm sau.
Thái tử gia vừa chà quần vừa âm thầm lên kế hoạch cho hạnh phúc tương lai của mình.
Cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị!
Không lâu sau đó.
Cơ hội thật sự đã đến — như anh hằng mong.
Phiên ngoại: Trì Dục
“Cả đời đánh một ván bài tốt mà lại đánh đến nát bét.”
Có lẽ là để chỉ anh.
Anh từ chối Đường Thanh Vận, vì nghĩ mình không xứng với cô ấy.
Nhưng sau đó, lại đồng ý đính hôn.
Là thật lòng muốn ở bên cô ấy.
Chứ không phải, như mọi người nghĩ, chỉ để chọc tức Diệp Thanh Thanh.
Sau khi Đường Thanh Vận bỏ trốn.
Trì Dục trở thành “nam phụ theo đuổi tình yêu” nổi tiếng trong giới.
……
“Sau này thế nào rồi?”
Một người mới tò mò hỏi chuyện.
Người kể không giấu diếm gì.
“Cậu đoán xem, nhà họ Giang và nhà họ Đường lần lượt gửi thiệp mời cho anh ta!”
“Mời đến dự tiệc đầy tháng con!”
(Kết thúc)