Thuỷ Triều Lên – Bánh Matcha Ngàn Lớp

Chương 4



Sáng hôm sau, tôi biết được chuyện Giang Triều có vị hôn thê.


Chính hôm đó, cô ta đến tìm tôi.


Tên cô ta là Đường Thanh Vận — cái tên nghe vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, hoàn toàn không giống người bình thường thật.


Tóc dài uốn sóng màu tím đậm, mặc vest nữ cắt may gọn gàng.


Một người phụ nữ đẹp đến mức mang theo sát thương.


Cô ta nhướng mày nhìn tôi.


“Quả nhiên là một mỹ nhân đáng thương, đến tôi nhìn còn động lòng.”


Tôi giật nhẹ mi mắt, hỏi lại: “Cô Đường tìm tôi có việc gì không?”


Cô ta hất tóc, cười khẽ.


“Đơn giản thôi, tôi thấy người đàn ông của cô cũng không tệ, cô ra giá đi.”


Đúng là tình tiết kinh điển.


Tôi còn chưa kịp từ chối, cô ta đã nói tiếp.


“Cô và anh ta ngủ với nhau chưa? Anh ta biểu hiện thế nào?”


“Tôi có thể trả thêm nếu thời gian lâu hơn.”


…Tôi lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.


Cô ta với Giang Triều là vị hôn thê.


Lẽ ra phải nói: cho bao nhiêu thì tôi mới chịu rời xa anh ấy.


Chứ không phải hỏi tôi giá bao nhiêu để mua lại người đàn ông đó.


Thậm chí còn có từ “trả thêm tiền”.


Rất rõ ràng, người đàn ông trong miệng cô ta...


Về địa vị xã hội lẫn kinh tế, đều không bằng cô ta.


Tôi thăm dò mở miệng: “Người mà cô Đường nói tới là…”


Đường Thanh Vận trừng mắt liếc tôi như thể tôi bị ngu.


“Trì Dục chứ còn ai!”


Tôi... vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.


“Bao nhiêu tiền?”


9

Vì quá mải mê khoe ân ái.


Giang Triều đã bị cả đám anh em trong danh sách bạn bè chặn hết.


Nhưng không sao, anh lập hẳn một nhóm chat.


Gửi vào đó những tấm ảnh mà anh đã tạo dáng tới hơn trăm lần, kỹ lưỡng chọn ra được một tấm.


【Đoán xem hôm nay tôi có gì khác biệt?】


【Thôi bỏ đi, mấy con chó độc thân các cậu đoán không ra đâu — cà vạt hôm nay là vợ tôi mua, còn đích thân thắt cho tôi nữa cơ đấy.】


【Đẹp chứ? Đúng là gu chọn đồ của phụ nữ, khác hẳn mấy thằng đàn ông các cậu.】


Cả nhóm chat nổ tung một hàng dài dấu chấm lửng.


Giang Triều đã quen với phản ứng như máy móc của họ.


Đang định tiếp tục khoe khoang.


Thì một cuộc gọi lạ đột ngột gọi tới.


Anh xưa nay không bao giờ nghe máy số lạ.


Vậy mà lúc đó lại như có ma xui quỷ khiến, anh bắt máy.


Giọng bên kia không rõ ràng lắm.


Nhưng anh vẫn nghe được vài từ then chốt.


“Thanh mai trúc mã… hiếu thảo… chuyên gia nước ngoài nói…”


“… đài phát thanh có suất tu nghiệp…”


Câu nói đột ngột ngắt ngang.


Là bên kia cúp máy.


Đang định gọi lại thì một tin nhắn mới trên WeChat khiến Giang Triều đứng sững tại chỗ.


【Tôi thấy chị dâu đang cùng thằng thanh mai của chị ấy, quay về trường cấp 3 ôn lại kỷ niệm ngọt ngào.】


【Hình ảnh】


【Phân vân không biết có nên nói cho Giang Triều hay không.】


Cả nhóm chat bỗng chốc rơi vào im lặng chết chóc.


Một phút sau, người gửi mới phát hiện nhắn nhầm nhóm.


Vội vàng thu hồi tin nhắn.


Nhưng rõ ràng, đã quá muộn rồi.


Giang Triều đột nhiên cảm thấy cà vạt trên cổ mình siết chặt đến nghẹt thở.


Anh run rẩy mấy lần mới cầm được chìa khóa xe.


Lúc anh tới trường Nhất Trung.


Chỉ kịp thấy bóng lưng hai người họ.


Trì Dục che chở cho Diệp Thanh Thanh, dìu cô lên xe mình.


Giang Triều nổi điên.


Anh siết chặt nắm đấm, đập mạnh vào cửa kính xe.


Mảnh thủy tinh vỡ cứa rách bàn tay anh, máu chảy đầm đìa.


Nhưng anh như không hề cảm thấy đau.


Lập tức quay xe trở lại, tìm bằng được thẻ căn cước của Diệp Thanh Thanh.


Nắm chặt trong tay.


Anh nghiến răng, tự nói với chính mình:


Tuyệt đối không thể cho bọn họ cơ hội bỏ trốn!


Không thể tiếp tục chiều chuộng người con gái vẫn dây dưa với thanh mai trúc mã này!


Phải giữ chặt cô lại, phải lạnh lùng với cô.


Phải cho cô một bài học!


Một ngày dài lê thê cuối cùng cũng trôi qua.


Sáng hôm sau, Giang Triều đặc biệt đứng chờ trước cổng đài truyền hình.


Chỉ để người phụ nữ độc ác kia ngay lập tức đến tìm anh nhận lỗi!


Không ngờ lại đụng trúng Đường Thanh Vận.


Nhìn thấy Diệp Thanh Thanh nhận tờ chi phiếu từ tay cô ta.


Giang Triều không thể chịu nổi nữa.


Anh xông thẳng tới: “Em thiếu tiền đến thế sao?”


“Chỉ cần có tiền là ai cũng có thể mua được tình cảm của em à?”


“Diệp Thanh Thanh, em đừng tưởng lấy tiền rồi ra nước ngoài thì tôi sẽ không tìm được em!”


“Tôi có chuyên cơ riêng! Em đi đâu tôi cũng tới được!”


Lồng ngực Giang Triều phập phồng dữ dội.


Càng nghĩ càng thấy tức, ánh mắt lướt qua số tiền trên chi phiếu.


Bầu trời vốn đã sụp đổ, giờ hoàn toàn hóa thành tro bụi.


“5 triệu!”


Hàm dưới của Giang Triều siết đến mức sắp vỡ nát.


“Diệp Thanh Thanh! Tại sao tôi chỉ đáng giá 5 triệu?!”


10

Người đàn ông trước mặt như một chú chó nhỏ đang dựng lông giận dữ.


Tôi hoảng hốt xoa dịu.


“Chuyện này không liên quan gì đến anh!”


Giang Triều chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.


Vừa thấy tiền xong, tôi đã nói không liên quan tới anh?


Nhìn vào đôi mắt đỏ rực của anh.


Tôi biết anh đã hiểu sai ý của tôi.


Cắn răng đánh cược cả sự nghiệp, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để giải thích.


“Số tiền đó là để cắt đứt hoàn toàn giữa tôi và Trì Dục.”


“Anh còn nhớ chuyện Trì Dục phá sản ba năm trước không? Khi đó anh ấy không nhận 50 triệu, tôi vẫn luôn thắc mắc không lấy tiền thì giải quyết kiểu gì.”


“Giờ tôi biết rồi, là Đường Thanh Vận giúp anh ấy.”


“Cô ta theo đuổi Trì Dục suốt 3 năm, đến khi biết anh ấy có một thanh mai thì mới tìm đến tôi.”


Hai ngày nay, lòng Giang Triều cứ như bị treo lơ lửng, lúc thì phấn chấn, lúc lại rơi xuống tận đáy.


Câu nói ấy khiến anh cuối cùng cũng thở phào một hơi.


Chưa kịp giãn mày.


Một giọng nói lạnh như băng lập tức vang lên:


“Giờ đến lượt anh giải thích vụ vị hôn thê là sao rồi đấy.”


Chân còn nhanh hơn cả não, anh lập tức quỳ xuống.


“Chỉ là hai nhà nói đùa trong bữa tiệc thôi, căn bản không có chuyện đó!”


“Là kẻ nào khốn nạn bịa ra tin đồn hãm hại sự trong sạch của tôi vậy hả!”


Ai nói ra nhỉ?


Hình như là Trì Dục kể với mẹ tôi…


Thế anh ta nghe từ đâu?


Bên cạnh, Đường Thanh Vận nãy giờ ngơ ngác ăn dưa, giờ mới kịp phản ứng lại, rụt rè giơ tay.


“Nếu không có gì bất ngờ… thì chắc là tôi nói.”


Cô ta biện minh cho mình.


“Tôi chỉ muốn thử xem trong lòng Trì Dục có tôi không thôi. Tôi chỉ muốn khiến anh ấy sốt ruột nên mới bịa chuyện có vị hôn phu…”


Không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này.


Còn khoản 50 triệu năm xưa bị người bên dưới âm thầm giấu đi.


Cho nên Giang Triều vốn không biết gì cả.


Hiểu lầm cuối cùng cũng được tháo gỡ hoàn toàn.


Giang Triều nói, chuyện của mẹ vợ, anh có thể tự xử lý.


Mẹ tôi không tiện đuổi thẳng anh đi.


Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh mặt dày bước vào nhà.


Phát huy tuyệt kỹ “bám dai” đến cảnh giới cao nhất.


Dưới sự sắp xếp của anh, một tổ chuyên gia nhãn khoa được thành lập riêng để khám cho mẹ tôi.


Phác đồ phẫu thuật được chỉnh sửa hơn chục lần.


Cuối cùng, tỷ lệ thành công từ 50% được nâng lên 80%.


Ngày trước khi làm phẫu thuật, mẹ tôi cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận Giang Triều làm con rể.


Bà từng bị một thiếu gia nhà giàu theo đuổi khi còn trẻ.


Mãi đến khi vợ chính thức của anh ta đến tận trường gây rối, bà mới biết mình là “tiểu tam”.


Bà cười khổ, xin lỗi Giang Triều.


Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.


Bà sợ con gái lặp lại con đường của mình.


Nên mới cố gắng tác hợp tôi và Trì Dục.


11

Ca phẫu thuật mắt của mẹ tôi diễn ra rất suôn sẻ.


Điều khiến người ta bất ngờ là — Đường Thanh Vận chuẩn bị đính hôn với Trì Dục.


Thiệp mời là do chính Trì Dục đích thân mang tới.


Khoảnh khắc anh ta xuất hiện trước cổng biệt thự.


Giang Triều như gặp kẻ địch.


Trong vòng 10 phút thay liền 10 bộ quần áo.


Mà vẫn không hài lòng.


Cuối cùng khoác tạm một chiếc áo choàng tắm, những vết cào trên cổ nửa kín nửa hở.


Trước khi mở cửa, còn cố tình cắn môi đến bật máu.


Khi bắt gặp ánh mắt quét qua của Trì Dục, anh đắc ý khoe khoang:


“Thanh Thanh cắn đấy.”


Ánh mắt Trì Dục tối sầm lại.


Anh ta đưa tấm thiệp trên tay ra trước mặt tôi.


“Nếu em không muốn đến, anh…”


“Tôi đến.”


Tôi nắm tay Giang Triều — người đang ra sức khoe ân ái bên cạnh.


“Chúng tôi sẽ cùng đến.”


Tôi mỉm cười nhìn Trì Dục.


“Chúc mừng hạnh phúc.”

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...