Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Tôi Không Còn Là Của Anh
Chương 2
4
Phó Tường Hằng như thể lúc này mới nhớ ra, mở miệng giải thích:
“Trình Vãn bị hàng xóm gây rối, sống một mình quá nguy hiểm nên anh bảo cô ấy tạm thời ở nhờ vài hôm.”
Bên cạnh, Trình Vãn chẳng hề che giấu ánh mắt khiêu khích, trong khi đang dính lấy Phó Tường Hằng, cố tình làm nũng trước mặt “chính thất” Lâm Miên Miên:
“Chị Miên Miên yên tâm nha, anh Tường Hằng giỏi lắm, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cả hai chị em mình.”
Lâm Miên Miên không muốn nhìn tiếp màn kịch ghê tởm này, bèn mượn cớ mệt mỏi, quay về phòng.
Nhưng vừa mở cửa, cô liền giật mình lùi lại, đưa mắt nhìn quanh để xác nhận mình có đi nhầm phòng không.
Nếu không nhầm, vậy tại sao căn phòng này lại toàn là đồ của Trình Vãn và Phó Tường Hằng?
Lửa giận dâng trào trong lòng cô, ánh mắt quét qua căn phòng, rồi dừng lại ở chiếc tủ trang điểm.
Ở đó, cô thấy đôi nhẫn cưới vốn dự định sẽ làm hôm nay, nhưng trên chiếc nhẫn lại khắc tên của Trình Vãn.
Phó Tường Hằng vội vã đuổi tới bắt đầu giải thích:
“Miên Miên, giường phòng này êm hơn, nên anh để Vãn Vãn ngủ ở đây. Dạo gần đây cô ấy bị sốc, cần được nghỉ ngơi.”
Nhưng đứng trước cảnh tượng này, anh ta bắt đầu bối rối, vô thức giật lấy chiếc nhẫn từ tay cô.
“Miên Miên, Vãn Vãn thật sự đáng thương, nếu anh không giúp thì cả đời này cô ấy sẽ bị cha mẹ hủy hoại. Em là người lương thiện, chắc chắn không thể làm ngơ, đúng không?”
Nhưng Lâm Miên Miên hoàn toàn không thèm để tâm đến lời anh ta, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong vali.
Phó Tường Hằng đứng bên bắt đầu thấy bất an, bởi trước đây Lâm Miên Miên chưa từng lạnh nhạt với anh ta như vậy.
Cho dù có mâu thuẫn gì, chỉ cần anh ta mở miệng, cô liền tha thứ.
“Miên Miên, để anh giúp em dọn.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay tới.
Nhưng Lâm Miên Miên lại lạnh lùng hất tay anh ta ra, giọng bình thản:
“Phó Tường Hằng, làm ơn đừng đụng vào đồ của tôi. Tôi thấy bẩn.”
Phó Tường Hằng hoàn toàn sững sờ.
Đúng lúc đó, Trình Vãn ôm mèo bước vào, giọng mang chút dè dặt:
“Anh Tường Hằng, anh với chị Miên Miên sao vậy? Nếu chị Miên Miên không muốn em ở lại, em có thể đi ngay. Em không muốn vì mình mà hai người cãi nhau. Thật sự em rất áy náy.”
Phó Tường Hằng lập tức quay sang dỗ dành:
“Vãn Vãn, em cứ yên tâm ở lại. Không ai dám đuổi em đi đâu. Chị Miên Miên đang giận anh thôi, không liên quan gì đến em.”
Nhưng Trình Vãn lại không hài lòng với câu trả lời đó, nước mắt lập tức rơi lã chã:
“Anh Tường Hằng, đừng dối em. Chắc chắn là vì em mà hai người cãi nhau. Tất cả là lỗi của em. Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời, trừng phạt em vì đã tin nhầm người, tự hại chính mình.”
Nước mắt và vẻ yếu đuối của cô ta khiến Phó Tường Hằng vô cùng đau lòng.
Con mèo vì bị ảnh hưởng cảm xúc của chủ, nhảy khỏi lòng cô ta, đi thẳng về phía Lâm Miên Miên.
Thấy vậy, Lâm Miên Miên chỉ có thể liên tục lùi về sau, cho đến khi lui hẳn ra khỏi phòng.
Hành động này lại khiến Phó Tường Hằng tưởng cô muốn bỏ đi.
Không kịp an ủi Trình Vãn, anh ta vội túm lấy tay cô:
“Anh đã nói rồi, chỉ là ở nhờ vài hôm thôi, sao em cứ phải cố chấp như vậy, còn lấy chuyện rời đi ra để đe dọa anh? Đều là phụ nữ cả, sao em không thể nghĩ cho Vãn Vãn một chút?”
Đang nói thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi loảng xoảng.
Phó Tường Hằng quay đầu lại, thì thấy Trình Vãn đang dọn đồ thì trượt ngã, máu bắt đầu chảy trên trán.
“Anh Tường Hằng, để em đi đi. Em không thể để chị Miên Miên giận anh. Dù hôm nay chị ấy muốn em chết để chuộc lỗi, em cũng cam lòng. Chỉ cần hai người có thể hạnh phúc.”
Đến lúc này, Phó Tường Hằng hoàn toàn mất kiểm soát. Vừa ấn tay cầm máu cho Trình Vãn, vừa quay sang gào lên với Lâm Miên Miên:
“Lâm Miên Miên, sao em cứ phải bắt nạt Trình Vãn? Cô ấy đã hèn mọn đến thế rồi, em còn chưa chịu tha cho cô ấy. Em đúng là giống y mẹ em! Không trách được bố em chẳng cần cả hai mẹ con em!”
Sắc mặt Lâm Miên Miên tái nhợt, ngỡ ngàng và đau đớn.
Hóa ra, những bí mật mà mình từng nói với người yêu, cuối cùng lại trở thành vũ khí sắc bén nhất để làm mình bị thương.
Mà rõ ràng, ngày xưa… không phải như thế.
5
Trước khi xác lập quan hệ, Lâm Miên Miên run rẩy môi, kể lại cuộc đời đầy rẫy bất hạnh của mình.
Ba cô lén bán nhà đem đi đánh bạc, có tiền rồi thì cao chạy xa bay. Mẹ đưa cô sống những tháng ngày cơ cực, lại còn bị người nhà bên nội chửi rủa không ngừng.
Phó Tường Hằng nghe xong, im lặng thật lâu.
Lâm Miên Miên cứ ngỡ anh vì chê hoàn cảnh của cô mà ngại ngần, lòng đang ủ ê thì bất ngờ được Phó Tường Hằng ôm chặt vào lòng.
Anh nói với cô rằng, mẹ cô chẳng làm gì sai cả, còn cô lại càng không có lỗi. Anh chỉ thương xót cho cô, nhỏ như vậy, sợ hãi như vậy mà còn phải gắng gượng an ủi mẹ mình.
Thế mà giờ đây, ngay trước mặt Trình Vãn, Phó Tường Hằng lại giận dữ xé toang vết thương rướm máu kia.
Thấy sắc mặt Lâm Miên Miên tái đi rõ rệt, Phó Tường Hằng mới nhận ra mình lỡ lời, hoảng loạn kéo lấy tay áo cô, lắp bắp giải thích.
“Miên Miên, anh không có ý đó, em nghe anh nói đã…”
Thấy vậy, Trình Vãn lập tức ôm vết thương đứng dậy, cố tỏ ra thấu hiểu rộng lượng.
“Tường Hằng, chị Miên Miên, hai người đừng vì em mà cãi nhau. Em sẽ dọn đồ đi ngay. Cho dù em có bị hàng xóm đe dọa, bị bắt nạt cũng không sao, chỉ cần hai người được hạnh phúc, em cam lòng.”
Nói rồi, Trình Vãn giả vờ thu dọn hành lý, nhưng vừa cúi xuống đã nói chóng mặt, rồi ngồi thụp xuống đất.
Lúc này, Phó Tường Hằng không còn tâm trí giải thích nữa, lập tức bế Trình Vãn lên, vội vã đưa tới bệnh viện.
Còn Lâm Miên Miên, không lên tiếng giữ lại, cũng không bước theo.
Chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
Nhìn căn phòng tan hoang, cô không buồn dọn dẹp, chỉ lẳng lặng quay người vào phòng khách nghỉ ngơi.
Lâm Miên Miên không còn giống như trước đây, ngồi trên ghế sofa, thấp thỏm chờ Phó Tường Hằng quay về.
Bởi vì cô biết, anh sẽ không về.
Nào ngờ sáng hôm sau, Phó Tường Hằng lại đến đánh thức cô dậy.
Thấy quầng mắt cô đen sạm, vẻ mặt mệt mỏi, đáy mắt Phó Tường Hằng thoáng lộ chút áy náy, rồi như thể hạ quyết tâm, mở miệng nói:
“Vãn Vãn nói muốn uống canh gà ác. Em nấu món này là ngon nhất mà đúng không? Anh đã ra chợ mua gà ác tươi về rồi, hay là em xuống bếp nấu giúp một bữa đi. Dù sao thì… Vãn Vãn phải nhập viện giữa đêm cũng là do em gây ra.”
Lâm Miên Miên phải xác nhận đến mấy lần mới chắc chắn mình không nằm mơ.
Cô lập tức sầm mặt lại, không hề che giấu sự phẫn nộ và ghê tởm của mình.
“Phó Tường Hằng, tôi không phải người giúp việc của hai người, anh không có tư cách sai bảo tôi. Với lại, Trình Vãn nhập viện là do cô ta tự chuốc lấy, liên quan gì đến tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Tường Hằng tối sầm, như thể không hiểu vì sao Lâm Miên Miên – người luôn ngoan ngoãn dịu dàng trước kia – giờ lại trở nên vô lý đến vậy.
Anh vừa định mở miệng thì đã bị cô cắt ngang không chút nể nang.
“Con mèo ngoài phòng khách, hạn cho anh hôm nay phải mang đi.”
Đến đây, Phó Tường Hằng không nhịn nổi nữa, giọng bắt đầu mang theo cơn giận:
“Lâm Miên Miên, đến một con mèo mà em cũng không chịu nổi sao? Em thành ra cái dạng người gì rồi vậy?!”
Nghe thấy sự thất vọng và oán trách trong giọng nói của anh ta, Lâm Miên Miên bật cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉa mai:
“Xem ra anh mong tôi chết sớm để nhường chỗ cho Trình Vãn đúng không? Tôi bị dị ứng nặng với lông mèo, chuyện này… anh đang giả vờ quên à?”
Phó Tường Hằng lúc này mới hoàn toàn câm nín, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối. Trước khi ra khỏi phòng còn lí nhí giải thích:
“Anh… anh vội quá nên quên mất vụ em dị ứng. Em nghỉ ngơi cho tốt đi, vài hôm nữa anh bù đắp cho em…”
Phòng ngủ trở lại trạng thái tĩnh lặng tối om, còn Lâm Miên Miên thì trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Năm năm trôi qua, Phó Tường Hằng vẫn nhớ rõ từng điều nhỏ nhặt về Trình Vãn, từng hành động từng lời nói đều đầy quan tâm.
Còn việc cô dị ứng lông mèo nhập viện, mới chỉ chưa tới một tuần.
Ấy vậy mà anh lại ngang nhiên mang mèo về nhà.
…
Hôm sau, vừa mở cửa phòng ra, Lâm Miên Miên đã thấy hai người kia thân mật tựa sát vào nhau xem video.
Thấy cô, Trình Vãn mừng rỡ reo lên:
“Chị Miên Miên, bọn em đang xem video du lịch năm ngoái ở Tam Á, chị lại đây cùng xem đi!”
Nhìn thấy ngày tháng hiển thị trên đoạn video, tim Lâm Miên Miên khựng lại.
Cô lập tức quay sang nhìn Phó Tường Hằng.
Nhưng anh ta lại lảng tránh ánh mắt cô.
6
Đến lúc này, Lâm Miên Miên đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
Cô cúi đầu, cười khẽ đầy tự giễu.
Một năm trước, mẹ cô lâm bệnh nặng, phải nhập viện cấp cứu. Bác sĩ nói, nhiều nhất chỉ còn bảy ngày.
Lâm Miên Miên van xin Phó Tường Hằng ở lại, cầu anh cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trong đời.
Thế nhưng Phó Tường Hằng lại nhất quyết phải đi gặp khách hàng, nói rằng người đó có vai trò then chốt với sự phát triển của công ty.
Vì vậy, dù trong lòng ngổn ngang, cô vẫn buông tay để anh rời đi. Một mình đối mặt với sự ra đi của người thân duy nhất.
Thời gian đó, cô vẫn ngày ngày quan tâm tình hình của anh, nhắn nhủ anh bớt uống rượu, giữ gìn sức khỏe.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy đoạn video du lịch của anh và Trình Vãn – nào là bơi lội, nào là lặn biển, nào là vui chơi thoải mái – cô chỉ thấy bản thân khi đó thật thảm hại, thật không đáng.
Bên cạnh, Trình Vãn dường như không hề nhận ra bầu không khí gượng gạo, còn vui vẻ gọi Lâm Miên Miên lại gần:
“Chị Miên Miên, chị thấy buồn cười không? Hôm đó thầy dạy lặn tưởng em là vợ của anh Tường Hằng, còn khen em có phúc, lấy được người chồng biết chiều vợ như vậy. Nhưng mà người thực sự có phúc vẫn là chị đó, đúng không?”
Lâm Miên Miên không như trước đây mà phản bác lại, chỉ khẽ mỉm cười.
“Hai người cứ xem tiếp, tôi thấy không khỏe, vào phòng nghỉ chút.”
Dứt lời, cô không chờ phản ứng, lập tức đứng dậy quay về phòng khách.
Ngay lúc cánh cửa sắp khép lại, Phó Tường Hằng bất ngờ từ phía sau lao tới, giơ tay chặn cửa.
“Miên Miên, mai có một buổi tiệc, yêu cầu mang bạn đời theo cùng. Em đi với anh nhé.”
Cô cảm thấy buồn cười vô cùng.
Thì ra bây giờ lại nhớ đến cô, là vì muốn "bù đắp"?