Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Tôi Không Còn Là Của Anh
Chương 3
Trước đây mỗi khi có tiệc xã giao, Phó Tường Hằng luôn chỉ dẫn theo thư ký, nói sợ cô không thoải mái, thật ra chỉ sợ cô làm anh mất mặt.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ anh ta cố chấp nắm chặt tay nắm cửa, Lâm Miên Miên rốt cuộc cũng gật đầu.
Hôm sau, rõ ràng đã nói sẽ đích thân tới đón, cuối cùng Phó Tường Hằng chỉ cho tài xế mang lễ phục đến.
Sau khi thay đồ, Lâm Miên Miên theo xe đến khách sạn. Vừa bước xuống xe, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, cô đi vào đại sảnh buổi tiệc.
Vừa bước vào, liền bắt gặp cảnh Phó Tường Hằng đang trò chuyện vui vẻ với Trình Vãn.
Bên tai bỗng vang lên tiếng bàn tán:
“Phu nhân nhà họ Phó thật có phúc, ánh mắt tổng giám đốc Phó từ đầu đến cuối không rời khỏi cô ấy.”
“Đúng đó! Giới này mấy ông tổng chẳng ông nào không thay vợ như thay áo. Chỉ có tổng giám đốc Phó là từ đầu đến cuối vẫn luôn bên mối tình đầu, không rời một bước.”
Lâm Miên Miên nghe vậy liền nhìn theo ánh mắt họ, quả nhiên thấy Phó Tường Hằng đang nhìn Trình Vãn đầy cưng chiều. Không biết hai người đang nói gì, nhưng trên mặt anh ta toàn là dịu dàng và tự hào.
Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Miên Miên cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại nữa.
Chẳng ngờ đúng lúc định quay đi, lại bất ngờ chạm mắt với Phó Tường Hằng.
Ánh mắt anh ta lướt qua cô, thoáng hiện vẻ kinh diễm.
Sau đó liền kéo Trình Vãn bước tới, vừa định cất lời, lại bị Trình Vãn cướp mất phần.
“Chị Miên Miên, hôm nay chị đẹp thật đó! Tường Hằng, em đã nói rồi mà, so với em, chị Miên Miên hợp với chiếc váy này hơn. Anh còn không tin, giờ tin rồi chứ?”
Phó Tường Hằng bên cạnh cũng phụ họa theo.
Nghe những lời đó, Lâm Miên Miên chỉ thấy buồn cười đến cực điểm.
Cô đâu phải ngốc.
Chẳng cần nghĩ cũng hiểu: chiếc váy này vốn là của Trình Vãn, sau đó bị bỏ đi, rồi Phó Tường Hằng mang đưa lại cho cô.
Lâm Miên Miên vừa định viện cớ rời đi thì có người nâng ly rượu bước tới, lên tiếng bắt chuyện:
“Tổng giám đốc Phó! Trùng hợp ghê ha, lại gặp anh ở đây. Không ngờ hoa khôi – nam thần trường mình ngày xưa vẫn còn bên nhau. Nhưng mà này, anh kết hôn rồi sao không rủ đám bạn cũ đi ăn mừng vậy?”
Ngay sau đó, người kia nhìn thấy ly rượu trong tay Trình Vãn đã cạn, liền quay sang Lâm Miên Miên, lạnh giọng sai bảo:
“Còn cô phục vụ kia nữa, mắt để làm cảnh hả? Ly của cô Trình trống không kìa, đứng đó làm gì, mau rót rượu đi!”
Tim Lâm Miên Miên trào dâng một trận chua xót.
Thì ra bộ váy trên người cô không chỉ là đồ Trình Vãn không cần, mà còn giống hệt đồng phục của nhân viên phục vụ ở đây.
Còn Phó Tường Hằng khi nghe vậy thì hơi lúng túng, ánh mắt không rời khỏi cô, như đang muốn thăm dò phản ứng.
7
Lâm Miên Miên không nói một lời, nhân cơ hội ấy lặng lẽ rời đi.
Cô biết rõ, trong những tình huống như vậy, Phó Tường Hằng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Trình Vãn.
Vừa lên xe, Lâm Miên Miên đã nhận được tin nhắn của Phó Tường Hằng.
【Miên Miên, em đừng giận, càng đừng hiểu lầm. Nhà Vãn Vãn phá sản rồi, ba mẹ cô ấy ép gả cho một gã đàn ông vừa già vừa béo, cô ấy không chịu, nên mới mượn danh nghĩa của anh để từ chối.】
【Thế nên mới có tin đồn là bọn anh đã kết hôn. Nếu lúc đó anh phủ nhận, để cha mẹ cô ấy biết, họ nhất định sẽ không tha cho cô ấy.】
Lâm Miên Miên không buồn bóc trần lời nói dối quá ư vụng về ấy, đơn giản là phớt lờ luôn không trả lời.
Ai ngờ đối phương lại bắt đầu gọi điện liên tục.
Lâm Miên Miên càng nghe càng bực, cuối cùng dứt khoát ném điện thoại sang một bên, mặc kệ.
Đến gần một giờ sáng, đang ngủ thì cô bị tiếng động ồn ào trong phòng khách làm tỉnh giấc.
“Các người muốn làm gì thì làm, nhưng làm ơn nói nhỏ một chút. Dù sao trong nhà này vẫn còn tôi, xin đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi.”
Phó Tường Hằng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lâm Miên Miên tựa người vào khung cửa, giọng điệu mệt mỏi pha chút giễu cợt.
Anh ta vừa định lên tiếng thì đã bị tiếng khóc của Trình Vãn thu hút sự chú ý.
Chỉ thấy Trình Vãn nhào vào lòng anh ta, túm lấy cổ áo anh, khàn giọng vừa khóc vừa hỏi:
“Tường Hằng, chỉ vì lỡ mất một lần, mà em mất anh nhiều năm. Nhưng ngay khoảnh khắc gặp lại, em liền biết, anh cũng giống em, chưa từng buông bỏ.”
“Cho nên anh mới giúp em, mới cùng em đi đăng ký kết hôn. Tường Hằng, hãy để chúng ta thật sự bắt đầu lại một lần nữa. Lần này, em nhất định sẽ không buông tay.”
Lời vừa dứt, Phó Tường Hằng sững người, mặc kệ Trình Vãn chủ động hôn lên môi anh ta.
Phó Tường Hằng giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Miên Miên, ánh mắt đầy căng thẳng và bối rối.
Nhưng Lâm Miên Miên lại chẳng lấy làm lạ trước cảnh tượng này.
Chỉ là, cô chẳng có hứng thú gì với việc đứng xem cảnh "live" ân ái giữa hai người kia, thấy chuyện đã rõ ràng thì quay người định về ngủ tiếp.
Bóng lưng dứt khoát ấy lại khiến lòng Phó Tường Hằng sinh ra một cảm giác bất an khó hiểu.
Tại sao… anh lại có cảm giác, Lâm Miên Miên không còn quan tâm đến anh như trước nữa?
Cuối cùng, anh vội đẩy Trình Vãn ra, đuổi theo phía sau rồi túm lấy tay Lâm Miên Miên.
Trên mặt Phó Tường Hằng lộ rõ vẻ lúng túng, thử thăm dò:
“Miên Miên, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng nghĩ nhiều. Vãn Vãn uống say, không tỉnh táo…”
Thế nhưng Lâm Miên Miên chẳng hề nổi giận như mọi khi, trái lại còn tỏ ra vô cùng thấu tình đạt lý:
“Em biết mà, không sao đâu. Cô ấy nhìn cũng khá khổ sở đấy, anh chăm sóc cho tốt nhé. Em đi ngủ trước đây, dù sao cũng khuya rồi.”
Phó Tường Hằng nghe xong lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm như tưởng tượng.
Trong lòng anh bắt đầu dâng lên một trận hoang mang.
Lâm Miên Miên bây giờ quá lý trí, quá bình tĩnh, đến mức khiến người ta sợ hãi.
Sợ rằng bản thân đang đánh mất điều gì đó quan trọng mà lại không hay biết.
Anh mở miệng, giọng nói mang theo vài phần uất ức:
“Miên Miên… chẳng phải em ghét nhất là để Vãn Vãn đến gần anh sao? Hôm nay sao lại không tức giận? Có phải em… đã thích người khác rồi nên không thèm để ý đến anh nữa không?”
Nhìn vẻ mặt vừa ngang ngược vừa đổ lỗi của Phó Tường Hằng, Lâm Miên Miên hơi nheo mắt, khóe môi cong lên, nở nụ cười như không cười.
Giọng cô nhẹ nhàng vang lên:
“Không đâu, em chỉ đang nghĩ cho anh thôi. Một mình anh chăm Trình Vãn vất vả quá, nếu em còn nổi giận nữa thì chẳng phải là không biết điều sao?”
“Tối nay anh cứ chăm sóc cô ấy thật tốt. Có chuyện gì thì gọi cảnh sát hoặc báo cho bệnh viện, em không muốn bị quấy rầy đâu.”
Vừa dứt lời, Trình Vãn lảo đảo chạy tới, đúng lúc ngã nhào vào lòng Phó Tường Hằng.
“Phó Tường Hằng, em lại nhớ ra rồi… Em nhớ lúc bị cha mẹ đẩy vào phòng tên đàn ông đó, suýt nữa thì bị làm nhục…”
“Tường Hằng, em sợ lắm, anh đừng bỏ em, mất anh rồi em thật sự không sống nổi…”
Phó Tường Hằng đứng giữa hai người phụ nữ, ánh mắt đảo qua đảo lại, do dự không biết nên làm thế nào.
Nước mắt của Trình Vãn thấm ướt cả vạt áo anh ta, khiến Phó Tường Hằng cắn răng, hạ quyết tâm.
“Miên Miên…”
8
“Miên Miên, em nghỉ ngơi cho tốt nhé. Vãn Vãn bên này thật sự không thể thiếu người chăm.”
Dứt lời, Phó Tường Hằng đỡ lấy thân thể đang run rẩy của Trình Vãn, nhẹ nhàng dỗ dành cô ngoan ngoãn nghe lời.
Còn trong góc khuất nơi ánh mắt Phó Tường Hằng không chạm tới, Trình Vãn liếc về phía Lâm Miên Miên, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích và mỉa mai, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ yếu đuối sợ hãi vừa rồi.
Lâm Miên Miên thật sự không hiểu nổi — rõ ràng là Phó Tường Hằng hết lần này đến lần khác vứt bỏ cô, chạy đến bên Trình Vãn, vậy mà chỉ cần cô hơi lạnh lùng một chút, liền bị anh ta mắng nhiếc không tiếc lời.
Lẽ đời này, đúng sai gì nữa chứ!
May mà đêm nay, vì bận chăm Trình Vãn, Phó Tường Hằng không quấy rầy cô. Nhờ thế, Lâm Miên Miên có được một giấc ngủ ngon hiếm hoi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhận được tin nhắn từ chị họ.
Công việc bên đó đã gần như hoàn tất, khoảng hai ngày nữa sẽ đến đón cô.
Đây có lẽ là một trong số rất ít tin tức tốt đẹp mà cô nhận được suốt mấy ngày qua.
Tâm trạng Lâm Miên Miên cũng khá hơn vài phần.
Cô ngồi vào bàn dùng bữa sáng thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ngoài phòng.
Mở cửa ra, người đứng đó là thư ký của công ty Phó Tường Hằng.
Trao đổi ngắn gọn vài câu, Lâm Miên Miên nhận lấy tập tài liệu — bản kế hoạch dự án cần tổng giám đốc Phó xem gấp.
Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng ngủ chính.
Người mở cửa là Trình Vãn. Cô ta chỉ mở hé một khe cửa nhỏ.
“Chị Miên Miên, không phải em không cho chị vào, mà là Tường Hằng vẫn đang nghỉ ngơi. Chắc chị cũng không muốn làm phiền ảnh đâu nhỉ? Hôm qua chị ngủ có ngon không? Em đã nhắc anh ấy là chị ở phòng bên rồi, kêu anh nhẹ nhàng chút. Ấy vậy mà Tường Hằng lại không nghe lời.”
Lâm Miên Miên không đáp lại, chỉ đưa tập tài liệu trong tay qua khe cửa.
Trình Vãn không những không nhận, ngược lại còn vén áo khoác, cố tình để lộ nội y gợi cảm với những dấu vết rõ ràng — như muốn chọc tức người đối diện.
Lâm Miên Miên khẽ nhíu mày, đè xuống cơn khó chịu trong lòng, cứng rắn nhét tập hồ sơ vào tay cô ta.
“Thư ký anh ta gửi tới, nói là việc gấp.”
Vừa quay lưng định rời đi, Trình Vãn đột ngột đổi giọng, hung hăng gằn từng chữ:
“Lâm Miên Miên, chị còn định bám lấy Tường Hằng tới bao giờ?! Chị mù sao mà không thấy anh ấy quan tâm tôi đến mức nào? Tôi nói cho chị biết, bất cứ chuyện gì anh ấy làm với chị, đều phải báo cáo với tôi trước.”
Như nhớ ra điều gì, Trình Vãn khoanh tay trước ngực, môi nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm, từng chữ như dao cắt:
“Chị cứ tưởng mình là phu nhân nhà họ Phó thật à? Chị không biết hả? Cái giấy đăng ký kết hôn trong tay chị, là tôi bỏ ra năm chục tệ thuê người làm giả. Phó Tường Hằng kể rằng, lúc chị nhận được nó, chị đã cảm động tới mức bật khóc cơ đấy. Tiếc thật, tôi lại không tận mắt chứng kiến được cảnh đó.”