Vương Hậu Không Trở Về

Chương 2



3.

Ta bật cười vì giận:

“Bùi Hằng, ngay cả chút năng lực phân biệt thị phi ấy mà ngươi cũng không có sao? Nếu ta thật sự muốn hại nàng ta, há lại dùng thủ đoạn ngu xuẩn như thế?”

Trước kia, đám nữ quỷ quanh Bùi Hằng, ta đều thẳng thắn áp chế, chẳng thèm giở trò mờ ám.

Kết quả là suốt một thời gian dài, đám diễm quỷ kia vì sợ ta mà không dám bén mảng đến giường hắn.

Mãi đến khi Bùi Hằng phát hiện việc mặc ta xử lý khiến chẳng ai dám tới gần hắn nữa, hắn mới thu lại quyền đó.

Lúc này, dường như hắn cũng nghe lọt tai những lời ta nói, đang mải suy nghĩ thì Liên Chi bắt đầu rơi lệ.

“Gia, là nô tỳ lỡ lời, không phải vương hậu bảo nô tỳ nói đâu… là nô tỳ nghe nhầm bậy bạ, xin người đừng trách tội vương hậu…”

Càng như thế, Bùi Hằng lại càng xót nàng ta.

Hắn đỡ Liên Chi dậy, lạnh lùng liếc ta một cái:

“Dù nàng không nói, nhưng là nàng sai người ám chỉ. Lỗi vẫn là ở nàng, phải chịu phạt.”

Nghe đến hai chữ “chịu phạt”, trong mắt Liên Chi không giấu được ý đắc ý.

Nàng ta tranh thủ thời cơ, nói tiếp:

“Gia, thân thể vương hậu yếu ớt, e rằng không chịu nổi hình phạt như đao sơn hỏa hải đâu… người đừng phạt nặng quá…”

Liên Chi cho rằng mình đã nắm rõ tâm lý Bùi Hằng, nói vậy chính là muốn hắn trừng phạt ta thật nặng.

Thậm chí nàng ta còn chắc chắn hắn sẽ không buông tha ta.

Tiếc rằng, Bùi Hằng nâng tay nặng nề, nhưng rồi lại buông nhẹ:

“Đã vậy, thì phạt vương hậu một mình đi quét dọn cung điện Bắc Âm Đại Đế.”

Liên Chi sững sờ, không ngờ diễn cả một hồi lại chỉ khiến ta chịu phạt như vậy.

“Gia…”

Bùi Hằng đã mất kiên nhẫn:

“Không vừa lòng sao?”

Nàng ta lắc đầu, không dám hé răng.

Ta thắng được Liên Chi, cũng hiểu rõ người Bùi Hằng yêu nhất vẫn là ta, nhưng trong lòng ta lại chẳng có lấy nửa phần vui sướng.

Ai cũng biết, dù âm giới do Diêm Vương cai quản, nhưng người nắm giữ thực quyền chính là Bắc Âm Đại Đế.

Chẳng qua thần nhân ấy không chỉ giữ chức vụ ở âm giới, mà ở thiên giới cũng có địa vị cao ngất.

Vì không thể một mình quản lý hết mọi chuyện hai giới, nên mới lập ra chức Diêm Vương.

Bản thân Bắc Âm Đại Đế là người khiêm tốn, ham vui, đã lâu không xuất hiện ở âm giới.

Ngay cả phụ vương ta cũng chưa từng gặp mặt người.

Lần này Bùi Hằng bảo ta đến quét dọn cung điện ấy, là bởi vị thần ấy vừa truyền tin — chuẩn bị thành thân.

Bắc Âm Đại Đế thành hôn, là đại sự của cả tam giới. Không chỉ âm giới, thiên giới cũng đang chuẩn bị.

Chỉ không biết vị tổ tiên thần bí kia sẽ cưới nữ tử thế nào.

Chắc hẳn ngày thành hôn ấy sẽ rất náo nhiệt.

Vừa dọn xong cung điện, phía xa truyền đến tiếng sấm.

Có người báo với ta — Thiên Đế phái người đến.

Khi ta đến nơi, chỉ thấy Bùi Hằng và Liên Chi quỳ dưới đất, trước mặt là một lão nhân râu bạc đang khiển trách cả hai.

Hỏi ra mới biết, hạt châu khống chế cân bằng của Luân Hồi đạo đã bị đánh vỡ, Luân Hồi đạo hỗn loạn, súc sinh đạo và nhân đạo đảo chiều, khiến nhân giới đại loạn.

Lão thần tiên này đích thân xuống để sửa hạt châu, đồng thời truy cứu trách nhiệm.

Kẻ đập vỡ hạt châu không ai khác chính là — Liên Chi.

Lão thần tiên nể tình Bùi Hằng cai quản âm giới nhiều năm không xảy ra sai sót, nên không truy cứu hắn. Nhưng Liên Chi thì nhất định phải chịu phạt.

Bùi Hằng che chắn nàng ta sau lưng, nói:

“Thần thượng, Liên Chi chỉ là một diễm quỷ bình thường, không chịu nổi thiên lôi, xin người nể tình mà tha cho nàng một mạng. Sau này ta sẽ nghiêm khắc quản lý, không để xảy ra sai sót nữa.”

Lão thần tiên nhíu mày:

“Vớ vẩn! Ngươi có biết nàng ta đã gây ra họa lớn nhường nào không? Phạt bằng thiên lôi đã là nhẹ rồi. Vì sao ngươi vì một nữ tử mà hồ đồ đến thế? Nếu nàng không chịu phạt… thì ngươi chịu thay nàng đi.”

Dăm ba tia thiên lôi, rơi xuống người Bùi Hằng cũng chẳng chết.

Chỉ là… hắn sắp phải độ thiên kiếp.

Ký ức cha ta mất mạng vì không qua nổi thiên kiếp chợt hiện ra trong đầu hắn.

Nếu hắn lĩnh thiên lôi lúc này, e rằng sẽ không thể sống sót qua thiên kiếp.

Ta cảm nhận rõ ràng, Bùi Hằng đang có ý định đẩy Liên Chi ra chịu phạt.

Liên Chi dường như cũng phát hiện điều gì, lập tức lên tiếng:

“Gia, người không thể để nô tỳ chịu thiên lôi được… Nô tỳ có thai rồi… là… là hài tử của người…”

“Cái gì?”

Mọi người đều hít sâu một hơi.

Bởi vì năm xưa ta không giữ được hài tử, nên Bùi Hằng chưa từng để ai trong địa phủ nhắc đến hai chữ "hài tử".

Nhưng ta biết, sâu trong lòng hắn vẫn khát khao có con.

Câu nói ấy thành công khiến hắn dao động, hắn bất chợt quay sang nhìn ta.

Trái tim ta khẽ run lên.

Bùi Hằng chắp tay:

“Thần thượng, nếu nhất định phải có người chịu phạt, vậy để thê tử ta thay ta chịu đi. Hai chúng ta có cộng cảm, thiên lôi đánh nàng ấy cũng như đánh ta.”

Mọi người nhìn sắc mặt ta lập tức trắng bệch.

Ta lắc đầu:

“Ta không đồng ý.”

“Yên Yên, đừng bướng bỉnh.”

Bùi Hằng bước tới nắm lấy tay ta:

“Liên Chi thân thể yếu đuối, giờ còn đang mang hài tử của ta, chịu không nổi đòn phạt này… Nàng thay nàng ấy đi, được không?”

Ta đau lòng đến suýt đứng không vững:

“Bùi Hằng, thân thể ta cũng không tốt. Phụ vương ta cũng chết vì thiên lôi, chẳng lẽ ngươi quên ta vẫn còn bóng ma vì chuyện đó sao? Nếu ta cũng chết thì sao?”

Giọng hắn dịu dàng tột độ:

“Sẽ không đâu, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng.”

Hắn lại nói rất nhiều lời đường mật.

Đã lâu rồi ta không còn nghe hắn nói những lời ấy nữa.

Không ngờ lần tiếp theo hắn nói với ta, là để ta chết thay cho nữ nhân của hắn.

Ta nhắm mắt lại rồi mở ra:

“Được thôi. Chỉ cần ngươi không hối hận là được.”

Giọng hắn lập tức nghẹn lại.

Phía xa sấm sét đã nổi.

Thiên thần đang nổi giận.

Ta bước về phía tiếng sấm.

Ngay khoảnh khắc rời xa Bùi Hằng, ta cảm nhận rõ trái tim hắn đang run lên từng hồi.

Hắn hối hận rồi.

Hối hận vì đã đẩy ta ra.

“Thôi đi, Yên Yên…”

Hắn vừa định đuổi theo ngăn ta lại, thì Liên Chi bên cạnh bỗng ngất lịm.

Hắn do dự một khắc, cuối cùng vẫn là ôm nàng ta lên.

Rất nhanh, thiên lôi giáng xuống thân thể ta.

Cơn đau như xé toạc từ đỉnh đầu.

Nhưng so với thể xác, trái tim ta càng đau đớn gấp bội.

Tròn hai ngày, ta chịu đựng hơn ngàn đạo thiên lôi.

Đến khi thiên phạt kết thúc, thân ta chi chít thương tích.

Có người bước đến đỡ ta:

“Vương hậu, Diêm Vương gia bảo ta đưa người về nhà.”

Ta nhìn về phía bóng dáng không xa kia, liền đẩy người nọ ra.

Tay xuyên qua ngực mình, tự tay móc ra nửa trái tim còn lại.

Trái tim từng được ta nâng niu như báu vật, nay bị vứt xuống đất như thứ rác rưởi.

Ta lạnh nhạt nói:

“Mang trái tim của Bùi Hằng về, nói với hắn, ta không cần nữa.”

4.

Ta chịu thiên lôi giày vò suốt hai ngày hai đêm, thì Liên Chi cũng hôn mê đúng bằng chừng ấy thời gian.

Bùi Hằng mời đến danh y giỏi nhất, xem qua rồi nói: Liên Chi vẫn chưa tỉnh là do bị hoảng sợ, còn đứa trẻ thì không sao.

Chỉ khi nghe thấy bốn chữ “đứa trẻ không sao”, Bùi Hằng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Một chén thuốc được đổ xuống, Liên Chi tỉnh lại.

Thấy sắc mặt Bùi Hằng u ám, nàng ta lập tức quỳ xuống nhận tội:

“Gia, đều do nô tỳ không tốt, khiến người chịu nhiều ủy khuất như vậy… Nhưng nô tỳ cũng vì muốn bảo vệ đứa nhỏ. Đây là hài tử đầu tiên của người, nô tỳ muốn bảo vệ hắn thật tốt.”

Bùi Hằng đỡ nàng ta dậy, đưa tay lau nước mắt trên gò má nàng:

“Không phải lỗi của nàng.”

Liên Chi gật đầu, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Với tình cảm của Bùi Hằng dành cho nàng ta, ngày trở thành vương hậu có lẽ không còn xa.

Nàng ta dựa cả người vào Bùi Hằng, thủ thỉ bày tỏ tình cảm.

Thế nhưng Bùi Hằng lại có vẻ mất tập trung, ánh mắt luôn lén liếc ra ngoài.

Liên Chi đang thắc mắc hắn đang nhìn gì, thì chợt thấy bóng một thuộc hạ của hắn xuất hiện bên ngoài cửa sổ.

Bùi Hằng lập tức đứng dậy, chẳng buồn để ý rằng Liên Chi vẫn còn đang tựa vào người mình.

Liên Chi không kịp giữ lại, Bùi Hằng đã ra đến bên ngoài, hỏi thẳng người nọ có đưa vương hậu trở về chưa.

Thuộc hạ ấp a ấp úng, đến khi Bùi Hằng nổi giận mới dám nói rõ:

“Vương hậu không chịu về cùng thuộc hạ… còn bảo thuộc hạ giao vật này cho ngài.”

Hắn mở tay ra — nửa trái tim lơ lửng giữa không trung.

Bùi Hằng chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra — đó chính là nửa trái tim năm xưa hắn trao cho ta.

Tựa như một cú đánh vào đỉnh đầu, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch:

“Nàng còn nói gì nữa?”

Bao năm theo hầu, đây là lần đầu tiên thuộc hạ thấy Diêm Vương thất thố đến vậy.

Hắn nhớ lại ánh mắt dứt khoát lúc ta rời đi, khẽ thở dài:

“Vương hậu nói, đã trả tim lại rồi, từ nay về sau hai người không còn liên quan. Nàng sẽ không quay về địa phủ nữa.”

Nghe đến đây, cả người Bùi Hằng loạng choạng, suýt ngã.

“Sao lại thế được…”

Chỉ là chịu thiên lôi thay Liên Chi thôi mà… Cớ gì ta lại bỏ hắn mà đi?

Hắn muốn cảm nhận cảm xúc của ta.

Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra — giờ đây, trái tim ta không còn liên kết với hắn nữa.

Hắn không thể nào cảm nhận được ta đang nghĩ gì.

Lúc này hắn mới chợt nhớ, thật ra… từ rất lâu trước đó, ta đã bộc lộ ý định muốn rời đi.

Vật dụng trong hậu cung của ta ngày một ít đi.

Cây nến ta yêu thích, chiếc bình sứ ta nâng niu, thậm chí là chiếc giường ta thường ngủ… từng món từng món đều biến mất.

Hắn từng hỏi những thứ ấy đi đâu.

Ta trả lời: “Đem sang nhà mới rồi.”

Hồi ấy hắn cho rằng ta ghen với Liên Chi, cố tình nói vậy để khiến hắn tức giận.

Hắn chỉ cười ha ha, còn trêu ta:

“Giờ mỗi người tự chơi, đợi đến già chơi không nổi nữa thì lại ân ái với nhau.”

Lúc ấy, ta chỉ cười nhàn nhạt, buông một câu:

“Chắc đợi không nổi ngươi già đâu.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...