Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Mộng Mơ.
Mời bạn BẤM VÀO LINK SHOPEE bên dưới để mở khóa và
ĐỌC MIỄN PHÍ toàn bộ truyện!
Xin cảm ơn!
Vương Hậu Không Trở Về
Chương 3
Bùi Hằng lại nhớ ba hôm trước, ta từng đến tìm hắn đòi máu.
Mơ hồ nghe thấy chữ “hòa ly”, nhưng lúc đó hắn đang mải ngắm tranh chân dung Liên Chi, nên chẳng bận tâm.
Thật ra nếu nhìn kỹ bức tranh đó, sẽ thấy trong đường nét của Liên Chi vẫn thấp thoáng bóng dáng ta.
Liên Chi rất giống ta.
Hoặc đúng hơn, tất cả nữ nhân hắn tìm đều giống ta.
Bùi Hằng cố gắng nhớ xem — ta bắt đầu hết tình cảm với hắn từ bao giờ?
Chúng ta có cộng cảm, ta nghĩ gì hắn lẽ ra phải biết, hắn nghĩ gì ta cũng cảm nhận được.
Thế mà giờ đây, hắn nhận ra — đã rất rất lâu rồi, hắn không hề cảm nhận được điều gì từ phía ta nữa.
Nghĩ tới đây, trái tim hắn đau đớn như bị xé rách.
Hắn lui mấy bước, thất thần ngã ngồi xuống đất.
Thuộc hạ vội bước tới đỡ:
“Diêm Vương gia, ngài không sao chứ?”
Tay nắm lấy cánh tay thuộc hạ khẽ run rẩy, Bùi Hằng lẩm bẩm:
“Nàng đã trả tim lại cho ta… Vậy nàng phải làm sao bây giờ? Không có tim… nàng sống thế nào được?”
Thuộc hạ sững sờ, không biết trả lời sao.
Ai cũng biết, không có tim… thì chẳng sống được bao lâu.
Bùi Hằng gượng đứng dậy, cuống quýt chạy ra ngoài:
“Ta phải tìm nàng… Ta phải tìm Yên Yên trở về!”
Hắn vừa chuẩn bị rời đi thì Liên Chi từ phía sau lao tới ôm lấy hắn:
“Gia! Người định đi đâu vậy?”
Nàng ta nãy giờ vẫn ở sau, nghe trọn toàn bộ cuộc đối thoại. Trong lòng mừng như mở hội — cuối cùng người đàn bà kia cũng đi rồi, vị trí vương hậu sẽ thuộc về nàng ta!
Thế nhưng Bùi Hằng gạt mạnh tay nàng ra:
“Ta phải đi tìm Yên Yên!”
Nước mắt Liên Chi lăn dài:
“Đừng đi mà gia… Người chẳng nghe bọn họ nói sao? Tưởng Ân đi với nam nhân khác rồi đấy, chắc chắn nàng ta đã phản bội người… Cần gì phải tìm lại nàng?”
Nàng ta nghẹn ngào:
“Nàng ta đã đi thì cứ để nàng ta đi! Thiếp vẫn ở bên người, thiếp không giống nàng ta, thiếp sẽ bên người suốt đời.”
Nàng ta muốn nhắc Bùi Hằng nhớ đến sự phản bội, để hắn thôi tìm kiếm ta.
Nhưng không ngờ, ánh mắt Bùi Hằng lập tức tối sầm lại, bàn tay to lớn bóp lấy cổ nàng ta, nhấc bổng nàng khỏi mặt đất.
Sắc mặt Liên Chi đỏ bừng, hơi thở khó khăn, gọi mấy tiếng “Bùi Hằng” hắn mới chịu buông ra.
Ánh mắt hắn nhìn nàng ta chẳng khác gì nhìn rác rưởi dưới đất:
“Nhìn rõ lại thân phận của mình đi. Ngươi… chẳng bằng nổi một ngón tay của nàng ấy.”
Liên Chi không thể tin nổi:
“Bùi Hằng… chẳng lẽ ngươi không yêu ta sao?”
Giọng hắn lạnh như băng:
“Không yêu. Trong lòng ta chỉ có Tưởng Ân. Ngươi tính là cái gì chứ?”
Sắc mặt Liên Chi trắng bệch:
“Không thể nào… Ngươi yêu ta! Trong lòng ngươi chỉ có ta, nếu không thì sao ngươi không nỡ để ta chịu thiên lôi?”
Bùi Hằng lạnh lùng vạch trần:
“Là vì cái thai trong bụng ngươi.”
“Tưởng Ân không thể có con, ta chỉ định để ngươi sinh đứa bé ra… rồi giao lại cho nàng ấy.”
Mỗi một câu, đều như dao găm thẳng vào tim.
Liên Chi chẳng thể ngờ, trong lòng Bùi Hằng, nàng ta thực sự chẳng là gì.
Nàng ta là diễm quỷ, sống dựa vào tình yêu của nam nhân.
Giờ biết Bùi Hằng không hề yêu mình, nàng ta phát điên, cầm lấy con dao bên cạnh đâm thẳng vào bụng:
“Ta không cho phép ai tổn thương đứa nhỏ của ta! Nếu ngươi định đưa nó cho nàng ta, ta thà giết nó còn hơn!”
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, con dao bị tay Bùi Hằng giữ lại.
Liên Chi ngẩng đầu nhìn hắn, mắt lộ ánh sáng:
“Bùi Hằng… ngươi đau lòng sao?”
Chỉ một giây sau.
Bùi Hằng cầm lấy dao, đâm thẳng vào bụng nàng ta.
“Ta không đau.”
Hắn lại trở về làm Diêm Vương vô tình lãnh khốc năm nào:
“Ta hối hận rồi. Ta không nên vì đứa trẻ này mà do dự… Nếu không, Yên Yên sao có thể rời khỏi ta?”
Liên Chi trợn mắt kinh hoảng:
“Ngươi… ngươi…”
Bùi Hằng đứng dậy, bình thản lau sạch máu dính trên tay.
Lạnh nhạt ra lệnh cho thuộc hạ:
“Đem xác Liên Chi ném xuống Minh Hà.”
Gương mặt hắn không còn một chút vương vấn nào của những năm tháng từng ôm ấp nàng ta.
5.
Gần đây, âm giới vô cùng náo nhiệt.
Trước hết là việc thê tử của Diêm Vương — người cai quản âm giới — đã bỏ đi, còn Diêm Vương thì phát điên, ngày ngày lang thang khắp mọi ngóc ngách âm giới, miệng luôn lẩm bẩm: “Phải tìm nàng ấy về.”
Mọi người đều biết chuyện ta mổ tim hòa ly.
Có kẻ nói ta đã chết rồi, dù gì cũng chẳng có tim thì sao sống nổi?
Cũng có người nói ta đã giao dịch với ai đó, đổi lấy một trái tim phàm tục, trốn sang nhân gian sống cuộc đời bình thường.
Sau tất cả, người trong âm giới mới nhận ra — thì ra Diêm Vương thật lòng yêu sâu đậm.
Bên cạnh hắn từng có biết bao nhiêu diễm quỷ hoa lệ, nhưng người duy nhất thật sự khiến hắn động lòng… vẫn chỉ có ta.
Lại còn một việc nữa, đó là — Bắc Âm Đại Đế, chúa tể của âm giới, sắp thành thân.
Người không tổ chức lễ cưới ở âm giới, cũng chẳng làm ở thiên giới, mà lại chọn nhân gian.
Lẽ ra, chỉ có thượng tiên mới có tư cách dự lễ cưới ấy. Thế nhưng lần này, không ít người trong âm giới cũng nhận được thiệp mời.
Mạnh Bà, Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện, Địa Tạng Bồ Tát… tất cả đều được mời.
Duy chỉ Diêm Vương là không có tên trong danh sách.
Lúc ấy mọi người bắt đầu bàn tán — chẳng lẽ Diêm Vương đã chọc giận Bắc Âm Đại Đế, đắc tội với người?
Thế nhưng khi đến nơi mới phát hiện — không phải Diêm Vương chọc giận người.
Mà là bởi tân nương của Bắc Âm Đại Đế, chính là vị vương hậu mất tích của Diêm Vương.
Tất cả đều tròn mắt kinh ngạc, há hốc mồm không nói nổi lời nào.
Ta cũng sững sờ nhìn những người quen trước mặt:
“Các thúc thúc, thím thím… sao mọi người biết hôm nay ta thành thân?”
Sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh:
“Chẳng lẽ Bùi Hằng biết chuyện ta với Tống Hạc Miên rồi? Hắn… cũng tới sao?”
Lúc này, Tống Hạc Miên ôm eo ta, nhẹ giọng nói:
“Là ta mời bọn họ đến.”
Ta sững người mất mấy giây.
Hôm ấy sau khi chịu xong thiên lôi, ta vừa chạm đất thì thấy Tống Hạc Miên chạy đến.
Thấy ta thê thảm như vậy, mắt hắn đỏ hoe, ôm chặt ta hỏi ai đã làm hại ta.
Như thể chỉ cần ta thốt ra một cái tên, hắn sẽ liều mạng thay ta báo thù.
Tống Hạc Miên chỉ là một phàm nhân, sao có thể chống lại thiên mệnh?
Thế nhưng vì dáng vẻ ấy của hắn, ta đã thực sự cảm động.
Nằm trong lòng hắn, ta khẽ thì thầm:
“Tống Hạc Miên, từ hôm nay trở đi, ta chỉ là một người bình thường. Ngươi có nguyện ý cưới ta, cùng ta sống như phàm nhân, yêu nhau đến bạc đầu không?”
Tống Hạc Miên mừng rỡ đến luống cuống, lập tức gật đầu liên tục: “Nguyện ý! Nguyện ý! Nguyện ý!”
Hắn cõng ta về nhà.
Kiên nhẫn chăm sóc ta hồi phục.
Sau khi ta khỏi hẳn, hắn bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Tống Hạc Miên là người có gia thế ở nhân gian, tuy không cha mẹ, nhưng sống trong ngôi nhà lớn.
Dường như hắn còn đảm nhận chức vụ quan trọng, ngày ngày bận rộn tới tận khuya.
Dù vậy, hắn vẫn hết lòng yêu thương, chăm sóc ta từng li từng tí.
Hắn nói: “Không thể để nàng chịu thiệt. Từng chi tiết nhỏ trong hôn lễ, ta đều tự mình chuẩn bị. Đến cả chân đèn bình thường, ta cũng đích thân chọn.”
Hắn hỏi ta có yêu cầu gì cho lễ cưới.
Ta nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu như mấy thúc thím ấy có thể thấy ta thành thân… thì tốt biết mấy.”
Từ nhỏ ta đã được xem như bảo bối của cả âm phủ, bạn hữu của phụ vương đều coi ta như nữ nhi ruột.
Nguyện vọng lớn nhất của bọn họ, chính là trông thấy ta xuất giá.
Nhưng khi ấy, Bùi Hằng luôn nói phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia.
Về sau phụ vương truyền lại ngôi vị, do còn trong thời kỳ hiếu tang, chúng ta không thể tổ chức hôn lễ.
Giờ nghĩ lại, ta dù mang danh thê tử Bùi Hằng, nhưng chưa từng bái thiên địa một lần.
Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chẳng ngờ Tống Hạc Miên lại thật sự mời họ tới.
Ta kinh ngạc hỏi:
“Ngươi chỉ là phàm nhân, làm cách nào mời được họ vậy?”
Mạnh Bà thoáng chột dạ, sắc mặt trở nên kỳ quái:
“Yên Yên, chẳng lẽ ngươi không biết… phu quân ngươi…”
“Là ta cầu xin họ đến.” — Tống Hạc Miên ngắt lời bà,
“Là ta đến miếu dâng hương, cầu khẩn họ. Có lẽ vì họ rất thương nàng nên mới đồng ý đến.”
Kỳ lạ là — sau khi Tống Hạc Miên nói xong câu ấy, vẻ mặt của vài người đều trở nên cực kỳ bất thường.
Nhưng khi ta hỏi lại, họ đồng loạt phụ họa:
“Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!”
Ta nhìn Tống Hạc Miên, trong lòng mềm nhũn như nước.
Vì cả hai đều không có cha mẹ, chúng ta đành bái trước ảnh chân dung.
Sau khi bái cha mẹ xong, là tới nghi lễ bái thiên địa.
Ta vừa chuẩn bị cúi đầu hành lễ…
Chỉ nghe một tiếng giận dữ vang lên:
“Tưởng Ân!”
Ta ngẩng đầu, thấy Bùi Hằng xông vào lễ đường.