Hoá Ra Người Ấy Là Anh

Chương 3



13.

 

Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên kỳ quặc một cách khó tả.

 

Mọi người thì lúc nhìn Bùi Cảnh, lúc lại liếc Vương Thiên Vũ, lát sau lại quay sang tôi, rồi lại liếc sang Hạ Du.

 

Cả bàn người như mấy cái con quay đang xoay tít, chỉ thiếu điều trách ba mẹ không sinh thêm cho mỗi người vài cặp mắt.

 

"Cố Dao, nghe nói cậu từng ở bên Thiên Vũ. Bây giờ bọn mình quen nhau rồi, cậu… không để bụng chứ?"

 

"Hạ Du à, những chuyện cũ đó đều là lúc còn trẻ con chưa biết gì thôi. Gặp được em rồi, anh mới biết thế nào là thích thực sự."

 

Vương Thiên Vũ nhìn Hạ Du bằng ánh mắt dịu dàng đến phát ngấy, nói giọng trầm ấm, tình cảm dạt dào như diễn phim thần tượng.

 

Toàn bộ ánh mắt trong phòng đồng loạt sáng rực, như đèn sân khấu rọi vào tôi và Hạ Du – hai người nổi tiếng “kình nhau từ thời cấp ba”.

 

Nhưng giờ thì… tôi chẳng còn hứng cãi nhau với cô ta nữa.

 

Diễn tuồng cho người khác xem, để làm gì?

 

"Ừ ừ đúng rồi, tôi có việc, xin phép đi trước."

 

Tôi khoác áo, quay người bỏ đi, không thèm ngoái lại.

 

Bùi Cảnh lập tức theo sát phía sau:

 

"Cố Dao, để tớ đưa cậu về."

 

Tôi và Bùi Cảnh đứng cạnh nhau trước cổng nhà hàng, dòng người lướt qua, đèn đường sáng rực, phố xá nhộn nhịp như một bức tranh thời gian lặng lẽ trôi.

 

Bầu không khí có phần lặng lẽ, cuối cùng Bùi Cảnh lên tiếng trước, phá tan sự im lặng:

 

"A Dao, bao năm nay tớ vẫn luôn nhớ cậu. Chuyện năm đó… tớ vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi."

 

"A Dao, cậu có sẵn lòng cho tớ thêm một cơ hội nữa không?"

 

Bùi Cảnh nắm lấy vai tôi, ánh mắt ngập tràn tự tin và kiên định.

 

Năm đó à? Đã trôi qua lâu lắm rồi. Những ký ức tưởng chừng đã nhòe mờ, hóa ra chưa từng phai nhạt một ngày nào.

 

"Đây là trò gì vậy?!"

 

Chưa kịp đáp lời, một giọng nói tức giận vang lên phía sau.

 

Giang Hoài? Sao anh ta lại ở đây?

 

Giang Hoài sải bước đến, kéo tôi ra sau lưng, ánh mắt lạnh như băng trừng trừng nhìn Bùi Cảnh:

 

"Anh là ai, định làm gì Cố Dao nhà chúng tôi hả?"

 

"Hửm? Trông anh quen quen nhỉ."

 

"Á! Anh không phải là cái ông gì đó… Vương gì Vũ hả? Má ơi, anh đi sửa mặt rồi à? Còn tăng chiều cao nữa?!"

 

Giang Hoài nhìn Bùi Cảnh, kinh hãi như thể gặp ma.

 

"HAHAHAHAHAHA…"

 

Tôi không nhịn được, bật cười lớn. Cái tên ngốc này.

 

"Cố Dao, anh tìm được bằng chứng chứng minh mình vô tội rồi! Mấy hôm nay em không thèm để ý tới anh, anh lo gần chết!"

 

Giang Hoài nắm chặt tay tôi, vẻ mặt tủi thân:

 

"Em có thể xem giúp anh một chút được không? Anh nghiêm túc chuẩn bị mấy ngày liền rồi đấy.

 

"Cái tên gì Vũ đó nhìn ngốc khỏi nói, sửa mặt rồi cũng không đẹp bằng anh, cũng chẳng cao bằng anh! Em không thể rời ánh sáng chạy theo bóng tối được!"

 

Giang Hoài cao hơn Bùi Cảnh một chút, anh ta liền dùng chiều cao che chắn tôi kỹ lưỡng, sợ tôi liếc Bùi Cảnh thêm một cái.

 

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Giang Hoài, lòng tôi đang u ám suốt bao ngày bỗng chốc sáng bừng lên. Đúng lúc tâm trạng tệ, thôi thì đi xem thử tên ngốc này chuẩn bị cái gì.

 

"Bùi Cảnh, hẹn gặp lại sau nhé. Tôi có việc, đi trước đây."

 

14.

 

“Bốp!” – Giang Hoài đập lên bàn một chồng bệnh án dày cộp.

 

"Cố Dao, anh thật sự bị oan mà! Em xem đi, đây đều là bằng chứng cho thấy anh trong sạch."

 

Tôi ngơ ngác nhìn xấp tài liệu trước mặt – toàn là các loại báo cáo y tế, nào là xét nghiệm máu, chức năng gan, chức năng thận, nước tiểu thường quy, thậm chí còn có cả báo cáo xét nghiệm gen di truyền.

 

"Anh hỏi bác sĩ rồi, nam với nữ khác nhau, không có loại báo cáo nào chứng minh mình còn trai tân cả."

 

Giang Hoài nhìn tôi đầy tủi thân. Tôi thật sự bị độ “quái” trong logic của anh ta làm cho choáng váng – chạy tới bệnh viện để xin… giấy chứng nhận trai tân?

 

"Bác sĩ còn nói gì nữa?"

 

"Bác sĩ bảo thể chất của anh tốt quá, khuyên anh nên đi bộ đội."

 

Càng nghĩ tôi càng nhịn không nổi, gục xuống bàn cười đến chảy cả nước mắt, trong đầu hiện lên cảnh Giang Hoài mặt dày quấn lấy bác sĩ bắt phải cấp giấy chứng nhận:

 

"Giang Hoài, anh đúng là nhân tài!"

 

"Vậy em tin anh rồi à?"

 

Đôi mắt Giang Hoài sáng rực, gương mặt đẹp trai bừng lên đầy mong chờ và căng thẳng. Tôi lại muốn xoa đầu anh ta lần nữa mất thôi.

 

"Nhưng mà… anh và Dương Thiến quen nhau ba năm, chẳng lẽ anh… không làm gì hết à?"

 

Vụt! – Giang Hoài bật dậy, cúi sát người về phía tôi, ánh mắt long lanh mờ ám:

 

"Cố Dao, chuyện đó dễ chứng minh lắm. Em có muốn tự mình xác nhận không?"

 

Khoảng cách giữa hai đứa quá gần, sống mũi cao của anh ta gần như chạm vào mũi tôi, hơi thở ấm nóng phả lên mặt khiến tim tôi đập loạn, đến mức thấy khó thở.

 

"Vậy tức là hai người quen ba năm kiểu… yêu đương thuần khiết à?"

 

Tôi cố giữ bình tĩnh, đẩy anh ta ra.

 

"Đừng nhắc nữa, mỗi lần cô ta tìm anh, thì hoặc là em trai không có tiền đóng học phí, hoặc là mẹ ngã gãy chân, hoặc là nhà dột sập mái. Khổ lắm, lúc nào cũng khóc lóc thảm thiết. Anh đâu phải cầm thú, thấy người ta vậy còn ai có tâm trạng mà làm gì?"

 

Giang Hoài ngả phịch xuống sofa, vò đầu bứt tóc đầy phiền muộn:

 

"May mà anh chỉ bị lừa tiền, chưa bị lừa sắc. Cái xã hội này lắm cú lừa quá rồi."

 

Tôi gật đầu đồng cảm, trong lòng cũng nghèn nghẹn.

 

15.

 

Vừa bước chân vào nhà, tôi đã thấy không khí có gì đó sai sai. Mẹ tôi ngồi trên sofa, mặt đanh như đá, sắc mặt u ám y như thể nhà mình vừa phá sản.

 

"Con vừa đi gặp Bùi Cảnh về?"

 

"Chỉ là buổi họp lớp cấp ba thôi mà, mẹ cài định vị lên người con rồi à?"

 

Tôi hơi bội phục tốc độ nắm bắt thông tin của mẹ. Không làm phóng viên điều tra thì phí quá.

 

“Bốp!” – mẹ tôi đập tay xuống bàn, nổi giận đứng phắt dậy:

 

"Còn không phải vì mẹ của Bùi Cảnh – cái bà điên đó! Không biết nghe ở đâu tin con và Bùi Cảnh ăn tối với nhau, liền xông thẳng tới nhà mình làm loạn! Bà ta bảo thằng Bùi Cảnh lần này về nước là để đính hôn với tiểu thư nhà họ Vạn, yêu cầu con biết điều, đừng có làm kẻ thứ ba!"

 

Mẹ của Bùi Cảnh… đúng là chẳng thay đổi chút nào.

 

Hồi cấp ba, tôi và Bùi Cảnh chỉ đơn thuần có cảm tình với nhau, vậy mà anh ta lại viết thư cho tôi rồi còn kẹp thêm một tấm ảnh trong nhật ký, chẳng hiểu sao rơi vào tay bà mẹ ấy. Thế là bà ta lập tức tìm tới nhà tôi, làm ầm một trận:

 

"Con gái con đứa không biết học hành, cả ngày chỉ biết quyến rũ con trai nhà người ta!"

 

"Đã không có điều kiện thì đừng mơ mộng viển vông! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!"

 

...

 

Tôi sực tỉnh khỏi hồi ức. Nhờ ơn bà mẹ đó, kể từ sau lần ầm ĩ ấy, ba mẹ tôi như phát điên, lao đầu vào kiếm tiền. Kết quả là tài sản mấy năm nay nhân lên gấp nhiều lần, bây giờ so với nhà họ Bùi cũng chẳng kém cạnh là bao – tuy vẫn còn cách biệt kha khá với tập đoàn Vạn thị.

 

"Đúng là không thể so người với người. Con xem nhà Giang Hoài kìa, đúng là giàu thật sự. Mẹ cậu ấy nhìn thôi đã thấy khí chất hơn người rồi."

 

Mặt mẹ tôi thay đổi còn nhanh hơn thời tiết tháng sáu. Vừa mới âm u mây đen kéo đến, chớp mắt đã rạng rỡ như nắng xuân, tay lôi đống quà bà Giang tặng ra khoe, miệng thao thao bất tuyệt không ngừng. Tôi chịu hết nổi, vội vàng chuồn lẹ.

 

"Mai đi ăn một bữa nhé?"

 

"Dao Dao, mai mình đi bơi nha?"

 

Vừa nằm lên giường, tin nhắn của cả Bùi Cảnh lẫn Giang Hoài đồng thời gửi đến.

 

Tôi suy nghĩ một lát, rồi nhắn lại đúng một chữ: “Được.”

 

16.

 

Nhìn cái hồ bơi siêu to khổng lồ trước mặt, tôi đơ người luôn.

 

"Anh nói đi bơi… là ở nhà anh á?"

 

"Ừ chứ sao. Hồ nhà anh sạch, lại ít người."

 

Trời ơi, đúng là tư bản ác ôn. Ngay giây phút đó tôi phải thừa nhận—tôi ghen tị thật rồi.

 

Giang Hoài hào hứng đưa tôi một cái túi:

 

"Cố Dao, đồ bơi anh chuẩn bị sẵn cho em rồi. Em yên tâm, anh bơi giỏi lắm, đảm bảo dạy là biết ngay!"

 

Tôi rút ra một bộ bikini đen siêu gợi cảm… Ha ha. Tên tư bản đáng ghét này, đúng là tâm địa hiểm độc.

 

"Không cần đâu, anh mặc đi. Tôi mang đồ bơi theo rồi."

 

Từ nhỏ tôi đã ghét cay ghét đắng bất kỳ hoạt động nào khiến tôi đổ mồ hôi. Có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì quyết không đứng. Lúc nhỏ thì chưa thấy sao, giờ càng lớn càng cảm nhận rõ tác hại của việc không vận động.

 

Leo vài bậc cầu thang là tim đập dồn dập, thở không ra hơi. Ngồi xổm lâu một chút là hoa mắt chóng mặt. Nên khi Giang Hoài rủ đi tập luyện, thật ra tôi… không thấy phản cảm mấy.

 

Vì Giang Hoài ấy mà, đúng là kiểu người tràn đầy năng lượng sống.

 

Tôi ngồi ở mép hồ, nhìn anh ta biến hóa đủ tư thế dưới nước. Từ bơi ngửa chuyển sang bơi bướm, hai tay mở rộng, nước bắn tung tóe, khí thế cực kỳ mãnh liệt. Khi anh ấy bơi về phía tôi, trông cứ như một con cá mập khổng lồ đang lao tới.

 

Tôi có chút… ghen tị.

 

Giang Hoài dừng lại ngay trước mặt tôi, nửa người nổi lên khỏi mặt nước. Anh ta đưa tay vuốt nước trên mặt, rồi cười tươi rói, ánh mắt lấp lánh như dải ngân hà.

 

"Á!"

 

Chưa kịp phản ứng thì tôi đã bị anh ta kéo tuột xuống nước. Tôi hoảng loạn vùng vẫy vài cái, hai chân theo phản xạ quấn lấy eo anh ta, tay thì vòng qua cổ, tim đập loạn xạ.

 

"Anh!" – Tôi vừa tỉnh lại, định nổi giận thì lại sững người.

 

Giang Hoài đang nhìn tôi chăm chú, khóe mắt ẩn chứa ý cười dịu dàng. Những giọt nước lăn dài theo đường viền hàm sắc nét của anh ta… đẹp đến kinh người.

 

Khoảnh khắc ấy, anh giống như một yêu tinh trong truyền thuyết, sinh ra là để mê hoặc lòng người.

 

Tôi… bị cuốn vào rồi.

 

Tôi hơi muốn… hôn anh ta.

 

Giang Hoài dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, toàn thân cứng đờ, ánh mắt bối rối trong giây lát rồi lại nóng bỏng nhìn chằm chằm vào môi tôi.

 

Cả thế giới như lặng đi.

 

Khoảng cách quá gần, chúng tôi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập mạnh của nhau.

 

Không khí giữa hai người… mơ hồ và quyến luyến đến khó tả.

Chương trước Chương tiếp
Loading...