Thông tin truyện

Ác Thê
Sau khi sinh cho Bùi Diên một đứa con, ta cho rằng đời này đã viên mãn.
Trong giấc mộng mơ màng, ta lờ mờ nghe được cuộc đối thoại giữa Bùi Diên và quản gia.
"Hầu gia, đứa nhỏ kia đã được chôn rồi. Có điều... dù gì cũng là huyết mạch của người, chúng ta làm vậy thật sự ổn sao?"
"Con của Tống Dao là nghiệt chủng, không xứng làm huyết mạch của ta. Chỉ có đứa trẻ do Thanh Nhi sinh ra mới là con cháu nhà họ Bùi."
"Bây giờ ngươi đem con của Thanh Nhi đặt trước giường Tống Dao, cứ nói là nàng ta vừa sinh ra."
"Đợi đến khi đứa nhỏ lớn lên, thừa kế gia tài vạn quán của Tống Dao, rồi để nó nhận lại thân phận con của Thanh Nhi."
"Chỉ là đáng thương cho Thanh Nhi và đứa nhỏ, mẫu tử bị chia lìa, đều là lỗi của Tống Dao, không chịu cho Thanh Nhi bước chân qua cửa."
Ta nghiến chặt răng, lạnh lẽo và đau đớn cuộn trào trong tim, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ mà quản gia bế vào: “Đứa nhỏ này, gọi là Diệu Tổ đi.”
Nhiều năm sau, Bùi Diệu Tổ – kẻ đã được ta nuông chiều đến mức ngang ngược kiêu căng – tức giận nói với ta: “Nương, phụ thân có một tiểu thiếp ở bên ngoài tên là Lưu Thanh Nhi, con dẫn người đi đánh ch.t ả nhé!”
Ta mỉm cười gật đầu, vẻ mặt đầy cảm động: “Quả nhiên là nhi tử của ta hiếu thuận!”
---