Thông tin truyện

Tự Tìm Hương Sắc
Cả nhà cùng lái xe tự đi du lịch, trên đường về lại quên tôi ở nguyên chỗ cũ.
Không một ai nhớ ra rằng tôi vẫn còn đang ở sâu trong rừng, giúp cháu trai tìm món đồ chơi bị rơi.
Trời bắt đầu đổ mưa lớn, mà điện thoại lại không mang theo bên người.
Tôi đi đến mức lòng bàn chân tróc da lở loét, mới tìm được một nhà dân trú mưa.
Khi liên lạc được với ông ấy, thứ vọng lại trong điện thoại không phải là lời quan tâm, mà là cơn giận không giấu nổi.
“Lớn tuổi rồi còn mải chơi đến mức quên cả thời gian, đáng đời!”
Con trai vừa chơi game, vừa phụ họa trách móc:
“Mẹ à, con lái xe cả ngày mệt muốn ch.t, mẹ cứ tạm nghỉ một đêm ở làng gần đó đi, sáng mai bắt xe khách mà về.”
Trong nền điện thoại, thấp thoáng vang lên giọng cáu kỉnh của con dâu:
“Mai còn phải đưa con đi biển chơi nữa, bọn con không đợi bà đâu đấy.”
Biết bao lời chất chứa trong lòng, cuối cùng vẫn chỉ biết ngậm ngùi nuốt xuống.